Đồ Tô đang cao hứng, đột nhiên bị người ta đánh gãy, tâm tình rất là khó chịu, đành phải mở miệng đáp: “Đại tẩu, ta đã biết, lập tức sẽ tới.” Xuân Hồng truyền lời xong lập tức chạy đi như bay, Đồ Tô vừa hết cách vừa buồn bực trừng mắt nhìn Tô Trung Thần đang bị trói gô, vung tay rất có khí thế nói: “Lúc này tỷ đây tạm tha ngươi. Buổi tối chúng ta lại tính tổng nợ.”
Trong lòng Tô Trung Thần một trận thất vọng, ngoài miệng nhịn không được nói: “Chỉ sợ nương tử lại muốn nói lời không giữ lời.”
Đồ Tô lười tranh cãi vớ vẩn với hắn, tiến lên cởi bỏ mảnh vải cho hắn, ngón tay nàng trong lúc vô tình chạm vào da thịt hắn, Tô Trung Thần không khỏi hơi hơi rùng mình một chút, trong miệng ngâm khẽ một tiếng. Cào tâm Đồ Tô ngứa ngáy lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nàng nhịn không được lại cúi đầu xuống hôn vài cái.
“Nương tử, lại đến một chút.” Đồ Tô cũng không rảnh lại làm gì nữa, vươn ra đôi tay giữ mặt hắn, loạn gặm một hơi như mèo rửa mặt. Tô Trung Thần tự mình cởi bỏ mảnh vải, vươn tay ôm eo nàng, ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng. Không bao lâu sau, hai người liền bắt đầu thở dốc. Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Tô Trung Thần lấy lại lý trí lập tức dừng lại, hắn nhẹ thở gấp khàn giọng nhắc nhở nói: “Nương tử, chúng ta có phải nên xuống lầu rồi không.” Đồ Tô lập tức như mới tỉnh mộng, không cam lòng đẩy hắn ra, nói: “Mau đi mặc quần áo, chúng ta cùng đi.”
Tô Trung Thần lập tức xuống giường, nhanh chóng thu thập bản thân, hai người cùng nhau xuống lầu.
Lâm thị cùng đám người Xuân Hồng ngồi trong phòng khách, màu đỏ trên mặt Xuân Hồng vẫn chưa rút hết, liếc mắt trộm nhìn Đồ Tô một cái, ánh mắt chột dạ vội vàng chuyển sang nơi khác. Lâm thị thì lại vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn hai người một cái, cười giải thích nói: “Con cũng đừng trách tẩu tử con, là ta sai nàng đi kêu các con, vừa rồi Trương bộ đầu tới, hắn nói bởi vì Tri huyện đại nhân phải đi về để tang, muốn đem vụ án kết án trước khi đi.”
Trong lòng Đồ Tô hơi gợn sóng, xem ra lần này Lục Vân Nham thật sự phải đi rồi. Nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh: “Vụ án không phải đều đã tra xong rồi sao?”
Lâm thị nhắc nhở nói: “Con quên rồi sao, còn có Quan Minh Châu cùng Hà thị mà.” Đồ Tô nga một tiếng, hai ngày nay nàng sống mơ mơ màng màng, sớm đem hai người này quăng ngoài biển khơi rồi đi.
“Vậy con có phải đi huyện nha một chuyến không?”
Lâm thị mỉm cười nói: “Theo lý là phải đi, nhưng ca ca con đi thay con, nếu như không được con lại đi.” Đồ Tô vâng một tiếng rồi lại ngồi ôm tiểu bánh bao, an tâm chờ tin tức của Quan Văn. Nhóm người Lâm thị cùng Xuân Hồng thì vừa thêu thùa may vá, vừa tám chút chuyện nhà với Đồ Tô.
Quan Trung không ngừng lấy mắt ra hiệu với Tô Trung Thần, bộ dáng muốn nói lại thôi. Tô Trung Thần nhìn ra hắn có chuyện muốn nói với mình, liền tìm cớ, nói là về phòng cũ của hắn thu dọn đồ, Quan Trung cũng cúi đầu lặng lẽ theo sau. Đồ Tô nhìn theo bóng dáng hai người hơi suy tư. Xuân Hồng nhịn không được trêu ghẹo nàng: “Đại muội, muội sẽ không ngay cả chút thời gian như vậy đều không muốn buông hắn ra đi?”
Đồ Tô cười nói: “Đại tẩu, tẩu thực không đứng đắn, tẩu lại trêu ghẹo ta, cẩn thận ta đem chuyện của tẩu với Đại ca vạch trần ra.” Xuân Hồng vừa nghe lời này, trên mặt lần thứ hai hiện lên rặng mây đỏ, nghĩ lại tính nết của cô em chồng này, vội vàng ngừng lại không dám nói nữa. Lâm thị xem hai tẩu muội các nàng trêu ghẹo đấu võ mồm, chỉ cười khẽ, giả điếc ai cũng không giúp. Xuân Hồng thấy nói không lại Đồ Tô, liền quay đầu lại đấu Tang Lạc: “Nhị muội, Tôn Bình An có phải cũng nên trở về rồi không?”
Tang Lạc xoay mặt qua, túm lấy Đồ Tô làm nũng: “Tỷ, Đại tẩu nói ta, tỷ phải giúp ta.”
Đồ Tô rất hào phóng đáp ứng nói: “Không thành vấn đề, ta có thể giúp muội, có rảnh chờ tiểu Tôn trở về ta đòi hắn tạ lễ.” (tạ lễ: quà cám ơn)
Tang Lạc giả vờ tức giận nói: “Hai người các ngươi đều không đứng đắn, ta không để ý tới các ngươi.” Trong phòng khách truyền đến một tràng tiếng cười.
Tô Trung Thần vào phòng, Quan Trung liền cợt nhả trêu chọc nói: “Tiểu nhân tại đây chúc mừng thiếu gia đạt thành tâm nguyện.” Tô Trung Thần tâm tình rất tốt gõ gõ đầu hắn nói: “Được rồi, ngươi cũng giúp sức không ít. Nói đi, chuyện gì?”
Quan Trung nghe vậy không khỏi có chút ghen tị: “Thiếu gia từ sau khi thành thân, liền đem tiểu nhân ném qua một bên, ngay cả nói một câu cũng vội vàng như vậy.”
Tô Trung Thần cười nói: “Ta thấy ngươi là ngứa da. Toàn nói mấy lời vớ vẩn.”
Quan Trung vội vàng xin tha, nói xong những lời này liền chuyển tới chuyện chính: “Thiếu gia, tiểu nhân cũng không phải là toàn nói linh tinh. Sáng nay tiểu nhân lại thu được tin của Thất cữu.”
Tô Trung Thần vừa nghe lời này sắc mặt cũng bắt đầu nghiêm túc, vội hỏi: “Nga, hắn đã nói gì?”
Quan Trung nói: “Thất cữu nói Trình gia chuẩn bị để Nhị thiếu gia thành thân với Lục tiểu thư nhà An Quốc công, Đại tiểu thư thì đính hôn với Chu gia……..” Tô Trung Thần nghe vậy sắc mặt thoáng trầm xuống, vẻ mặt vô cùng phức tạp, hắn thở dài một hơi, không nói gì nữa.
Quan Trung nhịn không được nói: “Thiếu gia, không phải tiểu nhân nhiều chuyện, tiểu nhân thật sự không cam lòng. Chẳng lẽ lão phu nhân cứ chết uổng mạng như vậy? Dựa vào cái gì độc phụ rắn rết kia mang theo ba đứa con trai con gái ở Trình gia hưởng hết vinh hoa phú quý. Thiếu gia lại chỉ có thể mai danh ẩn tích, chui tại vùng rừng sâu núi thẳm này. Trình gia kia cũng có một phần của thiếu gia, thiếu gia ngài có thể mang theo thiếu phu nhân quang minh chính đại về phủ, hai người liên thủ tranh giành một lần……..”
Tô Trung Thần ánh mắt loé loé, cắt ngang lời Quang Trung nói: “Ta hiểu rõ suy nghĩ của ngươi. Nhưng mà ngươi có từng nhớ rõ lời dặn của mẫu thân ta trước khi mất, nàng không muốn ta lại hao phí cả đời ở nơi vĩnh viễn đều là tranh đấu kia. Hơn nữa hiện tại ……… lại càng không thể, ta không muốn để nàng lại liên quan đến những chuyện này.”
Quang Trung càng nói vẻ mặt càng kích động, ta cũng biết lo lắng kiêng kị của phu nhân, cũng hiểu rõ thiếu gia hiếu thuận không đành lòng cốt nhục tương tàn, nhưng tiểu nhân chính là không cam lòng…….”
Tô Trung Thần trầm ngâm một lúc lâu sau, đột nhiên sảng khoái cười nói: “Thư đồng, ngươi hãy mở to hai mắt chờ xem, cái mà bọn họ gọi là vinh hoa phú quý chẳng qua là giọt sương trên cỏ giữa vườn hoa, tuyệt đối không thể lâu dài! Lâu là mười năm tám năm, ngắn thì hai ba năm, toàn gia chắc chắn lụi bại, Trình gia cũng không tốt đến đâu đi! Đến lúc đó ngươi sẽ may mắn ta không trở về.”
Quan Trung vẫn vẻ mặt ngây thơ, Tô Trung Thần kiên nhẫn giải thích: “Ngươi cẩn thẩn thận ngẫm lại xem, phụ thân kia của ta, ánh mắt thiển cận, chỉ biết leo lên phú quý, chưa bao giờ có tính toán lâu dài. Hai người đệ đệ kia càng không thông minh, hơn nữa hắn đặt hai việc hôn nhân này, An Quốc công gia với Chu gia đều là có tiếng mà không có miếng, bề ngoài ngăn nắp, nội bộ đã sớm rỗng. Đương kim Thánh Thượng cũng không phải Thái Thượng hoàng, để mặc cho hạ thần lừa gạt. Đến lúc đó những đại gia tộc không biết thời thế mà lui kia không một nhà là có được kết cục tốt.” Quan Trung cái hiểu cái không, nhịn không được hỏi một câu: “Vậy thiếu gia, cứ quyết định sống cả đời như thế này sao?”
Tô Trung Thần hơi có thương cảm nói: “Sống cả đời như vậy không tốt sao? Ta năm đó chính là sinh ra ở đây, nói thật, cho đến nay đó là thời gian hạnh phúc nhất của ta. Sau này vào Trình gia, ta có ngày nào mà không phải là sống nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng? Nếu đã đi ra, cần gì phải trở về nữa chứ? Về sau, không còn người nào tên là Trình Thuật Cẩm nữa, chỉ có Tô ngốc tử tên gọi là Tô Trung Thần.”
Quan Trung liếc mắt nhìn Tô Trung Thần một cái, cẩn thận thử nói: “Thiếu gia, tiểu thư, à không, thiếu phu nhân đã nhìn thấy gương mặt thật của thiếu gia chưa?”
Tô Trung Thần vừa nghe lời này, không khỏi mỉm cười nói: “Đã nhìn, kỳ thật nàng đã sớm nhìn rồi.”
Quan Trung kinh ngạc há to miệng: “Nga?”
Tô Trung Thần liền đem chuyện trong lúc vô ý gặp được Đồ Tô ở trong rừng cây hai năm trước nói cho Quan Trung, Quan Trung vỗ tay than thở nói: “Thiếu gia, cái này gọi là đều do ông trời chú định vận mệnh gì đó, còn có thiên duyên tiền định gì đó. Ngài cùng thiếu phu nhân đúng là một đôi trời đất tạo nên.” Tô Trung Thần mỉm cười gật gật đầu, xem như rất đồng ý với cách nói này.
Hai người đang nói nói, đột nhiên không hẹn mà cùng dừng lại, hoá ra ngoài cửa sân có vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Quan Trung nhất thời không nghe ra là ai, còn đang vừa nghe vừa phân biệt. Tô Trung Thần không khỏi lại cười, nhẹ giọng nói: “Suỵt, nàng tới.”
Không đợi Đồ Tô gõ cửa, Tô Trung Thần đã giành trước một bước, ý cười đầy mặt kéo cửa ra, vẻ mặt lấy lòng nói: “Nương tử tới.” Đồ Tô nghi ngờ liếc mắt đánh giá hai người, nghênh ngang vào phòng hỏi: “Hai người các ngươi thì thì thầm thầm nói gì đó?”
Tô Trung Thần xoè hai tay vô tội nói: “Không có gì, ta đang thu dọn một số vật cũ chuẩn bị mang tới tân phòng.”
Đồ Tô vẻ mặt không tin hỏi lại: “Thật sự? Chỉ có vậy?”
Tô Trung Thần vội đáp: “Đương nhiên chỉ như vậy, nếu không nương tử nghĩ thế nào?”
Đồ Tô hừ nhẹ vài tiếng, đánh gia Quan Trung một chút, trên mặt như cười như không, chậm rãi hỏi: Quan Trung a, có phải cháu ngoại trai thứ hai của Thất cữu ngươi ở kinh thành gửi thư tới đây hay không?” Quan Trung nghe vậy, thân mình không khỏi hơi run lên, vẻ mặt xám xịt đáp: “Tiểu thư sáng suốt, đúng, đúng là có thư tới.”
“Nha, thư đều viết cái gì nha?”
“Hắn nói hắn nói, hoa ở kinh thành đã nở, cháu trai nhà hắn dáng dấp rất nhanh lớn.” Đồ Tô thấy hắn câu sau không tiếp câu trước, nhịn không được phì cười. Tô Trung Thần vội vàng lén nháy mắt với Quan Trung, ý bảo hắn đi ra ngoài, Quan Trung đã sớm chờ không kịp, được đến mệnh lệnh liền nhanh chóng chạy đi.
Tô Trung Thần đem quần áo cũ cùng sách của minh gom lại cùng một chỗ, Đồ Tô nhìn lướt qua mấy bộ quần áo rách rưới của hắn nói: “Những cái này đều cho tiểu nhị mặc đi, ta tự mình làm cho ngươi mấy bộ đồ mới.” Tô Trung Thần vẻ mặt kinh hỉ hỏi: “Thật sự? Nương tử sẽ còn tự mình may quần áo cho tiểu sinh!”
“Đồ Tô trịnh trọng gật gật đầu: “Đương nhiên, ta đã sớm nói với ngươi, ta người này là ngoài cứng trong mềm, ngoài miệng thỉnh thoảng hung dữ một chút, nhưng bên trong vô cùng hiền lành.” Tô Trung Thần vội vàng phụ hoạ nói: “Đó là đương nhiên, nếu không tiểu sinh làm sao có thể liếc mắt một cái liền nhìn trúng nương tử chứ. Nương tử chính là viên ngọc thô chưa được khai phá, người đời ánh mắt vụng về không nhận ra.” Đồ Tô cười cười, cũng không đi so đo xem hắn nói là thật hay giả, lôi kéo hắn nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem đồ tốt.” Đồ Tô thoải mái lôi kéo ra khỏi nhà giữa, đi dọc theo đường nhỏ trong rừng ở sau phòng. Tô Trung Thần ban đầu có chút xấu hổ, nhưng vừa thấy ngoài phòng không có ai, cũng lại bắt đầu bừa bãi theo.
Lúc này đang là cuối xuân, trong rừng cây mọc thành bụi, hoa nở từng mảnh. Hương hoa thỉnh thoảng theo gió truyền tới. Ánh nắng mặt trời ấm áp rơi xuống từ giữa kẽ lá, hoạt bát chiếu vào trên thân của hai người. Tô Trung Thần nghiêng đầu nhìn Đồ Tô nhảy nhót không thôi, trong lòng dâng lên một trận vui sướng cùng thoả mãn. Hắn nắm chặt tay nàng, vẻ mặt tò mò hỏi: “Nương tử, nàng rốt cuộc muốn cho ta xem cái gì?”
Đồ Tô mỉm cười thần bí: “Ngươi đi sẽ biết.”
Không bao lâu sau, hai người đi tới hậu viện của đông viện. Tô Trung Thần giương mắt nhìn lên, liền thấy không biết từ khi nào trên bãi đất trống kia đã trồng lên ba hàng cây lớn. Hai bên lần lượt là một hàng cây táo cùng một hàng cây ngô đồng, ở giữa là một hàng cây hoa quế. Tô Trung Thần không khỏi nhớ tới ba cây trong sân năm đó. Trong lòng vừa chua xót lại phiền muộn, nhưng càng nhiều vẫn là vui mừng cùng cảm động. Hắn chậm rãi đi tới phía trước, vỗ về từng thân cây, trong lòng cảm thán thổn thức không thôi.
Đồ Tô nghĩ nghĩ ở một bên nói: “Chuyện của ngươi ta đã nghĩ rất lâu, ngươi nếu là không cam lòng ta sẽ đi cùng ngươi, dù sao ta cũng không phải loại người không màng thế sự, luôn tuân theo nguyên tắc không gây chuyện nhưng cũng không sợ bị gây chuyện. Hậu viện tranh đấu gì đó, ta ngược lại một chút cũng không sợ. Ngươi cũng không cần để ý đến ta.”
Tô Trung Thần quay đầu lại chăm chú nhìn Đồ Tô, nói: “Ta không muốn trở về, ta thích nơi này, thích nhà của chúng ta. Mặc dù không quá giàu có nhưng mỗi ngày đều hoà thuận vui vẻ. Ta không muốn lại làm cho nhà chúng ta rơi vào trong vũng bùn đấu tranh không ngớt…” Đồ Tô giật giật miệng, không nói chuyện, tiếp tục im lặng làm người nghe.
Tô Trung Thần nói hết xong, chậm rãi đi tới, vươn hai tay ôm chặt Đồ Tô, đem mặt chôn trong mái tóc dày của nàng, dùng thanh âm trầm thấp mê hoặc khẽ gọi tên Đồ Tô: “Đồ Tô, Đồ Tô, nàng xem tên của nàng chính là khắc tinh của ta.” Đồ Tô vừa nghe cũng nhận ra được sự trùng hợp này, nhịn không được cười ra tiếng, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đồ (giết) ngươi, ân, ta cùng lắm chỉ trói ngươi một chút mà thôi.”
Tô Trung Thần cười khẽ một tiếng, cọ sợi tóc của nàng, thử thăm dò hỏi: “Đồ Tô, nàng có thể nói thật cho ta biết không? Nếu không phải là vì chuyện tuyển tú nữ, nàng cuối cùng sẽ gả cho ta sao?”
Đồ Tô trầm ngâm một chút, thở dài một hơi, nói: “Ta đây nói thật, nhưng ngươi đừng nóng giận.”
Tô Trung Thần ý cười trên mặt cứng lại một chút, chần chờ một lát, cuối cùng mới đau đớn hạ quyết tâm: “Được, nàng nói thật đi, ta không tức giận.”
Đồ Tô lúc này lại không có sảng khoái như ngày thường, ậm à ậm ừ nói: “Lời nói thật là ta chắc chắn sẽ không gả cho ngươi.”
“Nha, thật không?” Hoá ra, lo lắng của hắn là đúng sự thật. Ý cười trên mặt hắn dần dần trôi đi, thanh âm khàn khàn, toát ra nồng đậm mất mát cùng nản lòng. Hai tay của hắn không khỏi chậm rãi buông ra, bỗng nhiên lại ôm lấy một lần nữa, còn chặt hơn hồi nãy, chặt gần như khiến người ta không thở nổi.
Đồ Tô nhìn bộ dáng căng thẳng kia của hắn, phì cười, nói: “Ngu ngốc, ngươi chính là vì ta mà tạo ra, ta không gả cho ngươi thì gả cho ai.”
Tô Trung Thần vừa mới đau lòng mất mát lại vui vẻ trở lại, thanh âm hờn dỗi nói: “Nhưng là vừa rồi nàng….”
Đồ Tô nghịch ngợm nói: “Vừa rồi là trêu chọc ngươi, ta muốn nói là nếu không tuyển tú, ta chắc chắn sẽ không gả cho ngươi trong vòng mấy năm này, bởi vì ta còn muốn tự do thoải mái mấy năm nữa cơ.” Tô Trung Thần nghe thấy thế mới vui vẻ thoải mái, bắt đầu cất tiếng cười to, hắn hung hăng ôm lấy Đồ Tô nhanh chóng quay vòng quanh.
“Này, ta rất chóng mặt, ngươi mau buông xuống.”
“Không, không buông, ai kêu nàng gạt ta.”
“Ngươi thật xấu xa, xem ta buổi tối làm sao xử lý ngươi.”
“Hừ hừ, nàng cứ việc phóng ngựa lại đây, ai nói không giữ lời người đó chính là con chó nhỏ.”
Thanh âm đùa giỡn của hai người truyền đi thật sự rất xa. Cũng không biết xoay tròn bao nhiêu vòng, một người chóng mặt một người mệt mỏi, hai người mới ngừng trò chơi này lại, sau đó cùng nhìn nhau không để ý hình tượng nằm tại trên mặt cỏ, hoa rơi rực rỡ đều phân tán dừng tại trên người trên đầu bọn họ. Đồ Tô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam như được tẩy rửa qua, không khỏi thầm nghĩ: Đây là lấy đất làm giường lấy hoa làm chăn… Tô Trung Thần thì âm thầm tiếc hận, nếu đây là trong sân thì tốt rồi, đem người hầu đuổi ra bên ngoài, ừ…
Đồ Tô nghiêng đầu nhìn Tô Trung Thần đang ánh mắt mơ màng, nhịn không được chạm chạm vào hắn, hỏi: “Ngươi lúc này đang suy nghĩ gì thế?”
Tô Trung Thần cười hì hì: “Ta suy nghĩ giống như nàng.”
Đồ Tô liền mắng: “Ngươi càng ngày càng không đứng đắn, giữa ban ngày ban mặt, cả đầu đều là ý tưởng hạ lưu.”
Tô Trung Thần: “…” Nàng cũng đang nghĩ còn gì. Tay hắn từ dưới lớp hoa rơi thật dày vươn qua, nắm tay Đồ Tô. Hai người mười ngón tay đan vào nhau, nhắm mắt lại, nhàn nhã nghe tiếng hoa rơi. Tại trong ánh nắng ấm áp gió thổi nhè nhẹ, làm một cái mộng đẹp mà lại chân thật.
Hoàn chính văn