Lâm Dĩ Hiên ở nhà chờ đến lòng đầy oán niệm, hai mắt u oán nhìn Lâm Trí Viễn khiến hắn lạnh hết cả sống lưng, quả thực không biết làm thế nào đối với đệ đệ hướng ngoại của mình, đúng là thời điểm đệ đệ chưa thành hôn là đáng yêu nhất.
Lê Diệu Nam rửa mặt chải đầu xong liền ngã xuống giường ngủ vù vù, mấy ngày nay mệt mỏi không nói làm gì, chủ yếu là ngủ không thoải mái, ăn cũng không tốt. Làm một đại thiếu gia chưa từng chịu khổ, Lê Diệu Nam cảm nhận sâu sắc cuộc sống của quân hộ quả thực không phải cho người, trong lòng càng thêm kính trọng bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Trí Viễn phải rời đi, lần này hắn đã chậm trễ quá lâu, Ích Châu còn nhiều việc phải xử lý.
Lâm Dĩ Hiên lưu luyến không rời, trong lòng bỗng bị u sầu ly biệt chiếm đầy, chỗ nào còn oán hận nữa.
Lâm Trí Viễn giống như khi còn bé xoa đầu đệ đệ, cảnh cáo liếc nhìn Lê Diệu Nam: “Nếu hắn đối với ngươi không tốt, đại ca sẽ làm chủ cho ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên bật cười, phiền muộn trong lòng cũng vơi bớt, ngọt ngào nói: “Đại ca yên tâm, phu quân rất tốt.”
Lâm Trí Viễn đau răng, quả nhiên đệ đệ gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhưng nhìn phu phu hai người tình cảm mặn nồng, hắn vẫn vui mừng, đệ đệ hạnh phúc là được.
Có nói nhiều hơn nữa thì rồi cũng đến lúc rời đi, Lâm Dĩ Hiên đưa đại ca đến tận cửa, nhìn thấy đại ca phiên thân lên ngựa, bị bao phủ giữa một đoàn người, trên mặt mới lộ ra mất mát thật sâu.
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng ôm y, an ủi: “Ích Châu cách Ngọc Khê không xa, nếu nhớ bọn họ, ngày khác mang ngươi đến đó.”
Lâm Dĩ Hiên cười khẽ một tiếng, nghe thấy giọng nói của phu quân, trong lòng nháy mắt được lấp đầy, ánh mắt nhu hoà nhìn người bên cạnh: “Phu quân ở đâu, ta ở đó.”
Trở về phòng, Lê Diệu Nam rốt cuộc nhàn rỗi. Nguyên bản ba ngày hưu mộc biến thành năm ngày, dù sao trời cũng đã tối, đi nha môn cũng không kịp, rõ ràng nghỉ thêm một ngày. Lê Diệu Nam lúc này mới phát hiện trong nhà tựa như thay đổi rất nhiều, chỉ mới ba ngày không về, tiểu phu lang đã xử lý mọi chuyện đến nơi đến chốn, chỗ nào cũng lộ ra sinh khí, chân chính có cảm giác gia đình.
Phu phu hai người nói chuyện một lúc rồi Lê Diệu Nam đi thư phòng. Hiện giờ thư phòng đã bị Tôn Thụy Tư chiếm dụng, thời gian ba ngày đủ để hắn ta nắm rõ toàn bộ hướng gió ở Ngọc Khê.
“Đại nhân.” Tôn Thụy Tư thấy hắn đến, ngữ điệu vẫn tuỳ ý như cũ nhưng thái độ thêm vài phần cung kính.
Lê Diệu Nam hơi sửng sốt, cười nói: “Tôn huynh hà tất khách khí như thế.”
Tôn Thụy Tư lắc đầu, kiên trì nói: “Lễ không thể bỏ.” Nếu đã lựa chọn làm thủ hạ của đại nhân thì nhất định phải tuân theo quy củ.
Lê Diệu Nam cười nhạt, không cự tuyệt, bạn tốt ngày xưa thay đổi xưng hô, tuy trong lòng có chút quái dị nhưng càng nhiều là vừa lòng, công tư không thể lẫn lộn: “Tôn huynh mời ngồi.”
Tôn Thụy Tư biết nghe lời phải, trên công sự thái độ cực kỳ nghiêm cẩn, mở ra giấy tờ trên bàn, nói lại toàn bộ ý kiến mà mấy ngày nay hắn ta chỉnh lý ra.
Có sư gia với không có sư gia quả nhiên khác nhau, Lê Diệu Nam cảm thán một phen. Hồi đầu khi ở Kim Lăng, hắn đã biết Tôn huynh tài hoa hơn người, phu lang có thể tìm Tôn huynh đến, mình quả thực chiếm được tiện nghi lớn.
Kỳ thật cũng có chút tiếc hận, Tôn huynh nếu không phải dung nhan bị huỷ, tương lai chỉ sợ cũng là quan to một phương. Chủ yếu là tử tưởng của Tôn huynh không hề cổ hủ, không giống như thanh quan cứ kiên trì cố chấp ý kiến của mình. Chỉ cần có thể tạo phúc cho dân chúng, trong mắt hắn, cố chấp như thế quả thật không tất yếu.
Ngày xưa có thanh quan Hải Thụy bức tử ấu nữ năm tuổi để giữ trọn danh tiết, chỉ vì nữ nhi để nam phó* đút cơm. Thanh quan như vậy, lưu danh bách thế thì thế nào,đối với loại hành vi này Lê Diệu Nam chỉ cảm thấy không rét mà run.
(*Phó: Đầy tớ, nô bộc.)
Nhìn kỹ lại phương án mà Tôn Thụy Tư bổ sung, ánh mắt Lê Diệu Nam tràn ngập tán thưởng: “Tôn huynh đại tài, về sau chuyện công vụ còn phải làm phiền Tôn huynh nhiều.”
Tôn Thụy Tư vuốt cằm cười, biết được Lê Diệu Nam rất vừa lòng, cuối cùng cũng không cô phụ một phen dụng tâm của mình. Chuyện may mắn nhất trên đời này chính là tài hoa của mình có người thưởng thức, tâm tình Tôn Thụy Tư sung sướng, ngay cả vết sẹo dữ tợn trên mặt thoạt nhìn tựa hồ cũng không xấu xí như vậy.
“Đây là bổn phận của tại hạ, đại nhân không cần khách khí.”
Lê Diệu Nam cười ha hả, sảng khoái nói: “Nếu như thế, sự tình ở Lâm huyền và Nghênh Phong huyền, bản quan liền giao cho ngươi làm.”
Tôn Thụy Tư mỉm cười, chắp tay hành lễ: “Nhất định không phụ uỷ thác của đại nhân.”
Lê Diệu Nam đang lo hai huyền không có Huyện lệnh thích hợp tiếp nhận, Tôn Thụy Tư liền đưa gối đầu cho hắn. Ngày trước mấy vị quan viên bị bãi quan đều là người có tâm làm việc, hiện giờ nếu thỉnh được bọn họ trở về thì hẳn sau này sẽ làm được không ít công to. Mà hắn với những quan viên đó xa đến bắn tên lửa cũng không tới, vô luận hắn có làm cái gì cũng sẽ chỉ là một lòng vì dân, tuyệt đối không liên quan đến kéo bè kết cánh.
Hai người phân chia công việc, Tôn Thụy Tư phụ trách khảo sát chọn ra tân nhậm Huyện lệnh. Quan tốt cũng chia ra rất nhiều loại, nếu chọn phải một vị quan thanh chính liêm minh nhưng lại không biết thời vụ thì hắn biết tìm ai mà khóc, loại quan tốt này chỉ hợp với chốn phồn hoa, không hợp với kế hoạch của hắn, chỉ biết gây chuyện xấu.
Về phần bản thân hắn, vừa phải giữ xã giao với Vương Lang trung, hiện nay không nên đắc tội Tuần phủ, vừa phải nắm rõ cấu trúc ruộng bậc thang, mấy thứ này người ngoài không hiểu, mắt thấy sắp tới tháng tám, phải bắt đầu trồng lúa nước thôi. Những chuyện khác tạm thời có thể hoãn lại, hợp tác với Nghiêm gia cũng không cần để ý, dù sao người sốt ruột không phải là mình. Sự tình luôn phải từ từ từng bước một, hai người bọn họ hiểu được không thể một hơi ăn hết cả bàn lớn.
***
Ngày hôm sau, Lê Diệu Nam đến nha môn, ánh mắt người chung quanh nhìn hắn thực phức tạp, thêm ba phần tìm tòi nghiên cứu, ba phần ước ao và bốn phần ghen tỵ.
Lê Diệu Nam hỏi mới biết nhờ có Lý Đồng tri tuyên truyền, chuyện hắn là ca tế Cảnh Dương hầu phủ đã được mọi người biết đến. Mà đại cữu ca của hắn tuổi trẻ đã ngồi vào vị trí quan tứ phẩm, nếu nói trong đó không có công lao của Cảnh Dương hầu phủ, ai tin.
Lê Diệu Nam mặc kệ bọn họ hiểu lầm, như vậy hắn càng có lợi. Tuy rằng đại cữu ca có thể ngồi lên địa vị cao, xuất thân đúng là có công lao không nhỏ nhưng nếu Lâm Trí Viễn không phải là người có bản lĩnh, làm sao có thể thăng chức nhanh như vậy.
Hạ Tri phủ cười tươi rói chúc mừng phu phu hắn đoàn tụ.
Lê Diệu Nam thẳng thắn tiếp nhận, nói rõ phu lang hiện giờ thân mình cần bảo trọng, chờ y tu dưỡng thêm chút thời gian, Thông phán phủ chắc chắn mở tiệc chiêu đãi.
Lê Diệu Nam nháy mắt trở thành hồng nhân trong nha môn, tiếp đó lại là một trận luân phiên chúc mừng, chúc hắn sớm được quý tử. Không bao lâu, Vương Lang trung cũng đến nói vài lời giả dối, trong mắt có vài phần khinh thường, vài phần ghen ghét nhưng biểu tình trên mặt lại ra vẻ lấy lòng. Không cần đoán, Lê Diệu Nam cũng biết cái thân phận ca tế Cảnh Dương hầu phủ của mình khiến người nhìn thấp nhưng đồng thời cũng làm người đố kỵ.
Đối với thái độ của Vương Lang trung, Lê Diệu Nam vừa không a dua cũng không đắc tội. Hiện giờ còn chưa phải lúc đối đầu với Tuần phủ, căn cơ trong tay mình còn rất nông, đối mặt với Tuần phủ đại nhân không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá. Tuần phủ có lẽ sẽ kiêng kỵ Cảnh Dương hầu phủ nhưng nếu liên quan đến cái mũ trên đầu thì ai cũng không cho mặt mũi.
Đối với biểu hiện của Lê Diệu Nam, Vương Lang trung coi như vừa lòng, chẳng qua là mò chút tiền, chỉ cần không ảnh hưởng đển đại sự của Tuần phủ, hắn cũng không đáng để đắc tội với người khác, chỉ là một cái Tả gia, Tuần phủ sẽ không để trong lòng.
Chiêu đãi Vương Lang trung mấy bữa ăn uống, kể ít chuyện cười, Lê Diệu Nam diễn bộ dáng ăn chơi trác táng vô cùng nhuần nhuyễn. Vương Lang trung vui vẻ, thế nào cũng thấy Lê Diệu Nam không làm được chuyện gì lớn, triệt để yên lòng, chỉ là có chút không hiểu, Lê đại nhân không phải thật tâm muốn vì dân thỉnh mệnh, vì sao còn muốn đắc tội bọn rắn độc Ngọc Khê, chẳng phải làm vậy sẽ mò được ít chỗ tốt hơn sao.
Lê Diệu Nam không giấu giếm, nói chuyện hư hư thật thật, thuận tiện lôi cả Liêu đại nhân vào, vẻ mặt đau khổ nói: “Còn không phải do Hộ bộ Thượng thư làm hại, nếu thuế từ Vân Nam vẫn không nộp lên, ta sợ Hoàng Thượng sẽ trách tội. Đúng rồi, Vương huynh nhớ rõ nhắc nhở Tuần phủ đại nhân một tiếng, Hộ bộ Thượng thư phỏng chừng sẽ làm khó dễ Vân Nam.”
Vương Lang trung biến sắc, thận trọng hỏi: “Thật sao?”
Lê Diệu Nam không vui, xụ mặt nói: “Lừa ngài thì được cái gì, nếu không phải Hộ bộ Thượng thư, ngài cho là ai sẽ đến cái nơi quỷ quái này. Ngài cũng biết, đại cữu ca của bản quan ở trong quân Đông Nam, Hộ bộ không đưa quân lương, bản quan chẳng qua là nói nhiều mấy câu, ai biết liền bị Liêu đại nhân ghi hận, lôi chuyện thuế má Vân Nam ra nói. Bằng không bản quan đang ngồi mát ở Hàn Lâm Viện, việc gì phải đến đây tìm phiền toái.”
Vương Lang trung tự động tưởng tượng, Lê đại nhân nhất định là bị người hãm hại cho nên mới đến Vân Nam, nhưng làm đường với thu thuế thì liên quan gì đến nhau?
Lê Diệu Nam khinh thường nói: “Làm xong đường mới vận chuyện được đặc sản từ núi về, không thì trông cậy vào ai nộp thuế, chẳng lẽ cứ để bọn thương gia nắm mũi dẫn đi.”
Vương Lang trung bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn không cho là đúng, công tử ca nhi trong kinh quả thực là ngu xuẩn, thương sao có thể đấu với quan, chỉ cần thả ra ít chỗ tốt, còn sợ thương hộ không mắc câu sao, đắc tội với người mới là hạ sách. Nhưng cái này gã khẳng định sẽ không nói ra, để kệ Lê đại nhân làm ầm ĩ đi, cuối năm không nộp được thuế là hay nhất.
Mỗi người đều có một loại tâm lý ghen tỵ, Lê Diệu Nam nhờ cưới phu lang, tuổi còn trẻ đã leo lên lục phẩm, làm cho những kẻ đi lên bằng nhân tình bọn họ sao mà chịu nổi. Cũng không có giao tình sâu đậm gì, Vương Lang trung tất nhiên sẽ vui khi thấy người khác xui xẻo, đối với lời Lê Diệu Nam nói cũng chỉ tin vài phần, không có ai dám can đảm bố trí mệnh quan triều đình như thế.
Nhưng trên thực tế, lời Lê Diệu Nam nói đích xác là sự thật.
***
Vương Lang trung dạo quanh Ngọc Khê một vòng, hà bao nhồi đầy rồi mới dẹp đường trở về. Nhưng trước khi rời đi còn bị Lâm Dĩ Hiên nháo loạn không còn mặt mũi, có thể nói là cao ngạo mà đến, xám xịt mà đi. Đối mặt với thần tình xin lỗi của Lê Diệu Nam, có tức cũng không làm gì được, Vương Lang trung chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ngay cả tâm tư trả thù cũng không dậy nổi, ngược lại dâng lên một trận đồng tình, ca nhi nhà cao cửa rộng quả nhiên không dễ cưới.
Lê Diệu Nam nhiều ngày đều phải bồi Vương Lang trung, Lâm Dĩ Hiên đã sớm không còn kiên nhẫn, may mà Lê Diệu Nam không hề giấu giếm y, đi đâu làm gì cũng báo, nếu không sao y có thể ngồi yên được.
Lâm Dĩ Hiên bất mãn tất nhiên là muốn nghĩ biện pháp hết giận, Lê Diệu Nam vì chuộc tội, vì lấy lòng tức phụ, vắt hết óc đưa ra chủ ý, vừa không thể đắc tội với người, lại khiến tiểu phu lang vừa lòng. Vì thế phu phu hai người thương nghị, trình diễn một trò khôi hài.
Vương Lang trung quả thật sẽ tìm đường chết, biết rõ Lê Diệu Nam là ca tế mà còn mời hắn đi kỹ viện. Lần này chọc đúng phải tổ ong vò vẽ, Lâm Dĩ Hiên bắt quả tang ngay tại trận, vừa đánh vừa mắng, lại còn đập đồ, một trận quyền đấm cước đá với Vương Lang trung, Vương Lang trung kêu khổ thấu trời lại không dám đánh trả. Không nói đến Lâm Dĩ Hiên thân phận quý trọng, chỉ bằng y đang có bầu, gã liền không dám đánh, nếu không va chạm chỗ nào, Cảnh Dương hầu phủ mà trả thù thì gã chịu không nổi.
Lâm Dĩ Hiên khóc lóc om sòm đủ, diễn trò làm nguyên bộ, véo lỗ tai Lê Diệu Nam, xách người ra khỏi kỹ viện. Lên xe ngựa, Lâm Dĩ Hiên vội vàng buông tay, mắt to liếc nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi: “Hôm nay có thái quá không?”
Lê Diệu Nam xoa xoa lỗ tay, phu lang xuống tay thật mạnh, lắc đầu nói: “Không đâu.”
“Đau lắm hả?” Lâm Dĩ Hiên hé miệng cười nhạt, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
Lê Diệu Nam lập tức đáp: “Không đau.”
Lâm Dĩ Hiên tủm tỉm hôn hắn một cái: “Không đau là tốt, cô nương bên người xinh đẹp sao?”
Lê Diệu Nam vội vàng hô to oan uổng: “Trời đất chứng giám, trong mắt trong lòng phu quân ta chỉ có một mình ngươi, làm sao đi nhìn người khác.”
Lâm Dĩ Hiên rầu rĩ chôn trong ngực hắn: “Ta biết, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.”
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng ôm y, biết tiểu phu lang bất an, cười nói: “Yên tâm đi, phu quân hứa với ngươi đời này chỉ cần một mình ngươi là đủ rồi.”
Lâm Dĩ Hiên ngọt ngào mỉm cười, ngay sau đó lại hơi hối hận, rõ ràng chủ ý là bọn họ cùng nghĩ ra, chính mình lại trút giận lên phu quân. Thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy y mới phát hiện y chịu không nổi bất luận kẻ nào ngồi bên cạnh phu quân, cho dù biết rõ phu quân đang diễn, trong lòng y vẫn vô cùng đau đớn.
“Không có việc gì, không đau, là lỗi của ta, không nên ra cái chủ ý vớ vẩn này, về sau sẽ không như vậy nữa.” Nhìn áy náy càng ngày càng sâu trong mắt phu lang, Lê Diệu Nam an ủi, ôm người càng chặt hơn. Tiểu phu lang thực để ý hắn, Lê Diệu Nam tỏ vẻ tâm tình rất sướng.
Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng dần yên tĩnh lại. Phu quân của y luôn như thế, cho tới bây giờ cũng chưa từng để y có bất luận cơ hội bất an nào, vẫn sủng y trong lòng bàn tay, người như vậy bảo y sao không yêu, bảo y sao không giữ chặt, phu quân sẽ chỉ là của y, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đại náo một hồi, có bị ảnh hưởng đến thanh danh không?”
Lê Diệu Nam trấn an vỗ vỗ lưng y, không thèm để ý nói: “Yên tâm, không sao, vừa lúc có thể ngăn chặn không ít phiền toái.” Trong nhà có một cọp mẹ, xem ai còn dám tặng người vào cửa.
Lâm Dĩ Hiên rũ mi, khoé môi cong lên một độ cung xinh đẹp. Không hiền thì sao, ghen tị thì sao, hôm nay coi như y giết gà doạ khỉ, ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý phu quân y. Đừng tưởng y không biết, phu quân đến Ngọc Khê không bao lâu, song nhi với cô nương đưa tới cửa lại không ít, loại chuyện này tuyệt đối phải bóp chết từ trong trứng nước.
Ngày kế thấy Vương Lang trung, khoé môi Lê Diệu Nam run rẩy, nhịn lắm mới không cười ra tiếng, sờ sờ lỗ tai mình, đột nhiên cảm thấy tiểu phu lang quả thật hạ thủ lưu tình với hắn.
Vương Lang trung mặc dù không phải mặt mũi bầm dập nhưng cũng chẳng tốt hơn là mấy, trên mặt vài vệt cào rõ sâu thế nào cũng không che được, không biết còn tưởng rằng đây là vết tích gã làm bậy, tiểu phu lang cào rất có trình độ.
Lê Diệu Nam tỏ vẻ xin lỗi, đối với Vương Lang trung hết bồi lễ lại giải thích, lại tự trách, áy náy đến độ hận không thể chịu thay đau đớn.
Vương Lang trung biết làm thế nào, trách cứ Lê Diệu Nam, đó cũng không phải hắn sai, trách cứ Lâm Dĩ Hiên, Vương Lang trung tự thấy không thể đắc tội, chỉ còn có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, dù sao hà bào đã đầy, có lưu lại cũng không còn ý nghĩa. Bởi vì trên mặt có sẹo, Vương Lang trung không để người đưa tiễn, chỉ dẫn theo vài hạ nhân xám xịt một mình trở về, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu xúi quẩy. Nhưng đối với ca tế nhà cao cửa rộng, gã tuyệt đối không hâm mộ, phu lang hung hãn như vậy thật sự không được.
Cất bước một toà đại Phật, Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở ra, có Vương Lang trung ở bên cạnh nhìn chằm chằm, làm chuyện gì cũng không tiện, mà ngay cả thư từ thôn trưởng đưa tới cũng phải lén lút, sợ bị gã nhìn ra manh mối.
***
Sau đó Lê Diệu Nam lên núi một chuyến, tận mắt nhìn thấy hình dạng ban đầu của ruộng bậc thang, nhìn khuôn mặt tươi cười sung sướng của nhóm sơn dân, tâm tình hắn cũng vui theo. Hắn đã có chút không chờ được, muốn nhìn thấy hoa màu xanh mướt, muốn nhìn thấy những cánh đồng bát ngát, đây đều là chiến tích nha!
Đường lên núi cũng bắt đầu khởi công, một đám hán tử cường tráng dưới nắng mặt trời nóng bức, làm đến đầu đầy mồ hôi nhưng lại không có một ai kêu khổ kêu mệt, thấy bóng dáng Lê Diệu Nam còn sôi nổi gọi hắn là Thanh Thiên đại lão gia, tôn kính trong lòng không cần phải nói, ánh mắt nóng bỏng đến nỗi dù da mặt Lê Diệu Nam có dày cũng vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng. Phải biết những gì hắn làm tuy là tạo phúc cho dân nhưng càng nhiều là xuất phát từ tư tâm, hắn muốn kiến thiết Vân Nam nhưng hắn càng muốn leo lên trên.
Lâm Dĩ Hiên biết được hắn rối rắm liền cười to một trận, Lê Diệu Nam lúc này mới hiểu, sao phải xẩu hổ? Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích nào, tạo phúc cho dân là sự thực, hắn cần gì phải khiêm tốn.
Kế tiếp, những ngày trong nha môn thực bình tĩnh. Trải qua chuyện làm đường, có hai vị Huyện lệnh ẩn ẩn có hướng dựa vào hắn, Lê Diệu Nam thì ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần bọn họ thực sự dụng tâm, hắn đều sẽ nhét người vào dưới cờ mình, hiện tại hắn thiếu nhất chính là nhân thủ.
Mấy đại gia tộc nhân tâm hoảng sợ, dư lại vài vị Huyện lệnh Ngọc Khê, tất cả đều là dân bản địa, vốn coi như nhất bá, sao có thể phục quản giáo của Lê Diệu Nam, lén lút hành động không ngừng, Lê Diệu Nam chỉ coi như không phát hiện. Huyện lệnh Lâm huyền và Nghênh Phong huyền càng thêm bối rối, nhóm sơn dân có Thông phán đại nhân làm chỗ dựa, quyền lên tiếng của huyện nha tại địa phương bị cắt bớt nghiêm trọng, thế này bảo bọn họ làm sao không vội.
Lê Diệu Nam âm thầm ghi tạc trong lòng những châu quan liên lạc cùng bọn họ, nên đổi người nào, hắn tất nhiên sẽ nhớ kỹ. Tôn Thụy Tư tìm hiểu rõ ràng phẩm hạnh quan viên tiếp nhận xong, cùng ngày Lê Diệu Nam liền đi tìm Hạ Tri phủ, thẳng thắn nói cho ông biết mục đích của mình.
Hạ Tri phủ đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau lại cảm thấy có thể hiểu được, Lê Thông phán trầm tĩnh nửa tháng, nếu không làm chút sự tình, ông mới cảm thấy kỳ quái, trầm tư một khắc, nói: “Ngươi có nắm chắc không?”
Lê Diệu Nam nhướn mày mỉm cười: “Đại nhân yên tâm, ngài thấy hạ quan có khi nào làm chuyện không nắm chắc chưa.”
Hạ Tri phủ buồn bực, ông hiện giờ lớn tuổi, thật sự chịu không nổi bị gây sức ép, mặc dù ông cũng muốn leo lên trên nhưng tuyệt đối không phải là dùng biện pháp như thế, nghiêm túc nói: “Ngươi cũng biết thân phận bối cảnh hai vị Huyện lệnh?”
Lê Diệu Nam vuốt cằm: “Hạ quan biết, Huyện lệnh Nghênh Phong huyền là nữ tế Tả gia, Huyện lệnh Lâm huyền là ngoại sanh Đan gia.”
Hạ Tri phủ lại hối hận mình vô ý, bị hỗn tiểu tử này kéo lên thuyền giặc, oán hận nói: “Trước đó không lâu ngươi mới nháo một hồi, hiện giờ lại bãi quan bọn họ, ngươi có từng nghĩ đến mấy đại gia tộc sẽ phản kích thế nào không?”
Lê Diệu Nam phong đạm vân khinh, cười tủm tỉm nói: “Đại nhân yên tâm, hạ quan đã tính hết rồi.”
Hạ Tri phủ cân nhắc nửa ngày, nhớ tới nhạc gia của Lê đại nhân, chung quy hạ ngoan tâm, phúc đáp công văn hắn sở thỉnh.
Bảy ngày sau, một vị lão hán đi tới trước cửa nha môn gõ trống kêu oan, cáo trạng Huyện lệnh Nghênh Phong huyền chiếm đoạt tài sản nhà người khác.
Lê Diệu Nam lập tức thẩm án, ngoại trừ Hạ Tri phủ thật sâu cảm thấy dạ dày đau, không khí trong nha môn khẩn trương hẳn lên, sôi nổi đoán bước tiếp theo của Lê đại nhân sẽ là hành động gì.
Cách chức bãi quan tựa hồ là chuyện nằm trong dự kiến, không khó để nhìn ra từ biểu tình của Lê đại nhân, hắn là chân tâm muốn vì dân giải oan. Lão hán lấy ra chứng cứ vô cùng xác thực, trải qua kiểm chứng đúng là thật, mà còn tra ra Huyện lệnh Nghênh Phong huyền nhận tiền hối lộ, làm hại dân thường, phán oai sai vô số.
Sau đó, càng nhiều người cáo trạng hơn, Lâm huyền cũng bị liên lụy. Lê Diệu Nam lúc này ra lệnh một tiếng, mời bốn Bách phu trưởng đến hỗ trợ, để bọn họ dẫn người đi bắt giữ hai vị Huyện lệnh. Phong phạm quân đội đầy thiết huyết, triệt triệt để để làm người rung động một phen.
Sự thật chứng minh, Lê Diệu Nam đoán trước không sai, thị vệ thủ hạ hai vị Huyện lệnh liều chết chống cự, nếu chỉ phái quan sai đến chỉ sợ không bắt được người. Hai vị Huyện lệnh lại thêm một tội danh chống lại lệnh bắt.
Quý phủ Hạ đại nhân mấy ngày nay suýt nữa bị đạp gãy cửa, cáo già lúc này cũng không giả bộ nữa, Lê Diệu Nam đã kéo ông lên thuyền giặc, đứng ở phía đối lập với mấy đại gia tộc, không cần tiếp tục ba phải nữa, nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt người ngoài cầu tình, hướng gió trong nha môn từ từ phát sinh biến hoá.
Lý Đồng tri nhận thấy tình thế không đúng, lập tức gió chiều nào che chiều ấy, chỗ tốt thì cầm nhưng cầu tình thì miễn. Gã đối với Lê Diệu Nam coi như vừa lòng, mặc kệ vị Thông phán này có động tác gì, chỉ cần không cản gã phát tài, gã cũng không ngốc mà xen vào việc của người khác. Huống chi, gã còn phải nịnh bợ người ta, nơi nào tốt hơn thì đến chỗ đó.
Người bên ngoài gấp như kiến bò chảo nóng, Lê Diệu Nam thiết diện vô tư, công bằng xử án, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cộng với trợ giúp của Hạ Tri phủ, lần thứ hai thỉnh Bách phu trưởng hỗ trợ, dẫn bốn trăm nhân mã hoả tốc sao nhà hai vị Huyện lệnh, miễn cho bọn họ tẩu tán tài sản.
Về phần của cải sao nhà đoạt được, phân cho quân hộ hai phần tỏ lòng biết ơn, người ta vội trong vội ngoài, trong lúc vật lộn còn có vài người bị thương, cũng không thể để người ta đi một chuyến tay không, loại chuyện này phải có đi có lại về sau mới có thể tiếp tục giao tình.
Trong nha môn cũng phân hai phần dùng cho công vụ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Còn lại sáu phần dùng cho dân chúng, vừa lúc có hai vị Huyện lệnh đầu nhập vào, Lê Diệu Nam không khách khí, để bọn họ viết ra một bản kế hoạch, trước làm đường cái đã, về phần ruộng bậc thang, hiện giờ cũng không kịp, chỉ có thể đợi đầu xuân năm sau.
Sau đó, qua tay Hạ Tri phủ, một chỉ thư nhâm mệnh đến tay hai vị Huyện lệnh trước đây từng bị bãi quan.
Lẽ ra, việc này phải trải qua ý kiến phúc đáp của Tuần phủ mới có thể làm nhưng ai bảo ở đây là Vân Nam, tiến quan đã thành phổ biến, Tri phủ đại nhân ấn một cái, tấu chương báo lên trên, về cơ bản liền thành kết cục đã định.
Tân quan nhậm chức tới Tri phủ nha môn báo danh, thấy biến hoá của Ngọc Khê, kích động đến lệ rơi đầy mặt. Lê Diệu Nam cảm khái vô cùng, làm quan cổ đại đúng là không dễ, nếu mình không ôm chặt đùi Hoàng Thượng, không nhấc lên cờ Cảnh Dương hầu phủ, ở vào vị trí Huyện lệnh, chỉ sợ cũng bị tầng tầng áp lực.
Cái loại tâm tình có tài nhưng không gặp thời này hắn không hiểu nhưng nhìn thấy hai vị Huyện lệnh trước mặt, Lê Diệu Nam có chút hiểu ra. Rõ ràng mới ba mươi tuổi, tóc bên thái dương đã bắt đầu bạc, phải là hoàn cảnh và đau lòng thế nào mới có thể biến bọn họ thành bộ dáng như thế.
Hai vị Huyện lệnh một người họ Lý, một người họ Dương, trải qua tìm hiểu nhiều mặt cộng với giải thích của Tôn Thụy Tư, bọn họ đã biết biến hoá hiện giờ của Ngọc Khê là nhờ vị Thông phán đại nhân này, thiên ân vạn tạ trong miệng tất nhiên là không đề cập tới.
Lê Diệu Nam nói vài câu rồi để bọn họ nhanh chóng nhậm chức, tâm tình rất tốt. Mình có ơn tri ngộ, có ân đề bạt, khác với hai vị đầu nhập vào, về sau hai người này chính là đích hệ của hắn.