Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

Chương 102

Tả gia chủ oán hận, thật vất vả mời Tuần phủ đến làm chỗ dựa, ai biết Vương Lang trung mò đầy hầu bao rồi cư nhiên vỗ mông bỏ đi, đối với sự tình của bọn họ thì mặc kệ không hỏi. Lê Thông phán quả thực khinh người quá đáng, lần trước bắt người, lần này xét nhà, đến lần sau thì sẽ là gì?

Đan gia cũng sốt ruột, tổn thất một ngoại sanh đối với Đan gia tuy không có ảnh hưởng quá lớn nhưng hành động của Lê Diệu Nam cũng là một loại hướng gió, rõ ràng đang thổi về phía mấy đại gia tộc. Hiện giờ duy nhất chỉ có Nghiêm gia không bị hao tổn, không biết bước tiếp theo Lê Thông phán sẽ có hành động gì.

Y gia cũng không chút nào thả lỏng cảnh giác, càng thêm kiên quyết muốn cho Lê Thông phán xinh đẹp. Trong mấy vị Huyện lệnh dư lại có hai người thuộc Y thị, Lê Thông phán nếu muốn thống trị Ngọc Khê chắc chắn sẽ làm khó dễ bọn họ, Y gia tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống này phát sinh.

Nguyên bản bởi vì thân phận của Lê Thông phán, mọi người còn có tâm cố kỵ, muốn dàn xếp ổn thoả, nhưng qua chuyện này, lửa giận của bọn họ ngược lại cháy bùng bùng.

Nghiêm gia chủ trăm tư không giải, chẳng lẽ Lê đại nhân thật sự muốn đối phó mấy đại gia tộc? Sự tình sóng này vừa lặng sóng kia lại dâng lên, không cho người bất luận cơ hội nào thở dốc, không biết Lê đại nhân có biết hành động này chỉ mang lại phản hiệu quả hay không?

Mấy đại gia tộc đi lại càng thêm thường xuyên, mà ngay cả bầu không khí ở Ngọc Khê dường như cũng lộ ra hương vị căng thẳng.

Nghiêm gia kẹp ở giữa trái phải đều khó, Lê đại nhân nếu thật sự muốn đối phó với mấy đại gia tộc, Nghiêm gia khẳng định chiếm không được chỗ tốt, tất nhiên là muốn đứng bên phía thương gia. Nhưng lúc trước Lê đại nhân từng vứt cho cành ô liu lại làm bọn họ do dự không quyết, đoán không ra đến tột cùng Lê đại nhân có ý gì. Trái lo phải nghĩ, Nghiêm gia chủ quyết định tự mình tới cửa bái phỏng.

Từ xưa chiến đội nhiều gợn sóng, nếu nước cờ then chốt mà đi sai, cả bản cờ sẽ thua. Lê đại nhân là một người có thủ đoạn, hồi tưởng lại quân đội thiết huyết đi bắt giữ hai vị Huyện lệnh, Nghiêm gia không dám đi sai nửa bước.

Cùng lúc đó, người Lưu gia cũng đang thương nghị. Phong cách hành sự của Lê đại nhân làm bọn họ mở mang thêm kiến thức, lần trước bắt mấy tử tôn trong nhà hoàn khố, tuy nói tổn thất ngân lượng nhưng thật ra Lưu gia cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ là tám vạn lượng mà thôi, so sánh với mấy nhà khác, Lưu gia đã chiếm được tiện nghi lớn, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết trong mắt bọn họ căn bản không phải là vấn đề.

Làm Lưu gia chủ cao hứng nhất là đệ tử trong nhà đi đại lao một chuyến trở về cư nhiên trở nên có tiền đồ, bắt đầu dụng tâm học việc buôn bán, quả thực là vui như lên trời. Lưu gia chủ từ đáy lòng cảm kích Lê Thông phán cho tiểu bối nhà mình một lần giáo huấn.

Còn về chuyện Huyện lệnh, núi dựa của Lưu gia là di tộc, không liên quan đến quan phủ nhiều lắm, Lê Thông phán thống trị Ngọc Khê càng tốt thì càng có lợi với người di tộc, Lưu gia cũng sẽ theo nước mà thuyền lên. Nhưng tiền đề là Lê đại nhân không đối phó mấy đại gia tộc, nếu không Lưu gia liều chết cũng sẽ phản kháng, mấy trăm năm cơ nghiệp của Lưu gia tuyệt đối không thể huỷ ở trên tay hắn.

Hiện tại vấn đề ở chỗ Lê đại nhân tâm tư khó lường, ai cũng không biết hắn nghĩ thế nào. Mang theo nghi hoặc, Lưu gia chủ cũng cùng ý tưởng với Nghiêm gia chủ, quyết định tự mình bái phỏng, ít nhất phải gặp Lê đại nhân rồi mới làm quyết định.

Y gia, Tả gia tại Ngọc Khê hoành bá lâu lắm, Lưu gia cùng Nghiêm gia có ai không muốn thay thế. Về phần Đan gia, hậu bối Đan gia đời sau không bằng đời trước, Đan gia chủ cũng là một người hồ đồ, hai nhi tử tranh đấu gay gắt, ông ta lại không nghĩ biện pháp giải quyết mà còn muốn giả tạo cảnh thái bình, mấy huynh đệ của ông ta cũng chẳng phải đèn hết dầu, suy tàn là chuyện sớm hay muộn.

Lưu gia chủ làm người ngoài cuộc tỉnh táo, ông cho rằng nếu Lê đại nhân là người thông minh, hẳn sẽ không một lưới bắt hết mấy đại gia tộc.

Nghĩ vậy, Lưu gia chủ cũng không chậm trễ, lập tức sai người đưa bái thiếp tới Thông phán phủ. Trước đó, Lê Diệu Nam vừa vặn thu được bái thiếp của Nghiêm gia chủ, thật đúng là nghĩ đến cùng một nơi.

Lê Diệu Nam bật cười một tiếng, để bái thiếp lên bàn rồi lấy ra giấy bút, mời bọn họ mười ba tháng chín đến phủ cùng gặp.

Tôn Thụy Tư vuốt cằm cười, càng ở lâu với Lê huynh càng thêm khâm phục, tán thưởng nói: “Đại nhân thật là liệu sự như thần.”

Lê Diệu Nam cong khoé môi, cười đến tuỳ ý phi dương: “Chỉ sợ bọn họ không có động tác. Bên Y gia, Tả gia, Đan gia liền giao cho ngươi.”

Tôn Thụy Tư cười nhạt: “Nhất định không phụ nhờ vả của đại nhân.”

Giữa mấy đại gia tộc chưa bao giờ hết mâu thuẫn, Lê Diệu Nam muốn đánh bại từng nhà một, không sợ bọn họ có động tác, như vậy mới dễ tìm ra sơ hở, cũng có cớ để gây khó dễ. Lê Diệu Nam chưa bao giờ nghĩ đến nhổ tận gốc mấy đại gia tộc, thương nghiệp là căn bản của phát triển, hắn sẽ không làm ra chuyện tự tổn hại kinh mạch, nhưng quyền chủ động phải nắm giữ trong tay hắn.

Hướng đi của thương nghiệp phải do quan phủ định đoạt, chính sách của quan phủ và phát triển của thương nghiệp phải cùng một nhịp thở, giống như Chính phủ đời sau vậy. Là quan phủ kiềm chế thương gia chứ không phải là bị vài cái thương hộ nắm mũi dẫn đi.

Điểm này hắn đã hội báo cho Hoàng Thượng, cải cách mà, Hoàng Thượng cố kỵ nhiều tiếng phản đối trong triều nhưng hắn lại không cần băn khoăn, Ngọc Khê này một mẫu ba phần là đất, người trong triều sẽ không chú ý đến nơi cằn cỗi này. Bên Tuần phủ hắn đã tạm thời khiến người ổn trụ, nói vậy nhìn tại mặt mũi Cảnh Dương hầu phủ, Tuần phủ hẳn sẽ không xen vào việc của người khác, chờ đến khi nơi này ra kết quả, chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý, người bên ngoài có ý kiến cũng không thể làm gì khác.

Tôn Thụy Tư vừa kính phục lại vừa lắc đầu, Lê huynh thật đúng là thích chọc tổ ong vò vẽ, hắn ta biết cử động này sẽ đắc tội hơn phân nửa triều thần.

Lê Diệu Nam bĩu môi, tất nhiên sẽ không nói cho Tôn Thụy Tư, dưới sự trợ giúp của Hoàng Thượng, hắn đã đắc tội hơn phân nửa triều thần rồi. Tại thời điểm không có tiếng nói, căn bản không thể làm dịu quan hệ, còn không bằng đắc tội hết, liên tục bước lên trên, chờ hắn đạt tới địa vị cao rồi, có quyền lên tiếng thì lúc đó mới có thể nói điều kiện với nhóm triều thần, quan hệ cũng sẽ vì lợi ích mà chuyển biến. Hiện giờ nếu hắn không đạt được gì, đó mới là sơn dương đợi bị làm thịt.

Lại thương nghị một chút với Tôn Thụy Tư, Lê Diệu Nam duỗi thắt lưng, tiểu phu lang cười đẩy cửa tiến vào, gọi hai người bọn họ đi ăn cơm.

Mặc kệ người ngoài đồn đại thế nào, Tôn Thụy Tư nhìn là hiểu Lê đại nhân cùng phu lang quan hệ hoà hợp, chân chính nương tựa lẫn nhau, cái gì trèo cao, cái gì cọp mẹ tuyệt đối đều là vô nghĩa.

Ăn cơm xong, Tôn Thụy Tư cáo từ trước. Từ khi Lâm Dĩ Hiên bố trí một gian tiểu thư phòng ở sân của hắn ta, làm người cô đơn, Tôn Thụy Tư tỏ vẻ lười nhìn Lê huynh cùng phu lang tương thân tương ái, quả thực chói mù mắt hắn ta.

***

“Phụ thân, Húc Nhi biết đọc Tam Tự Kinh.” Lê Húc đứng dưới chân phụ thân khoe khoang lấy lòng.

Lê Diệu Nam ôm nhi tử lên: “Húc Nhi thật ngoan, đọc cho phụ thân nghe nào.”

“Nhân chi sơ, tính bản thiện - tính tương cận, tập tương viễn - cẩu bất giáo, tính nãi thiên - giáo chi đạo*… ờ…” Khuôn mặt nhỏ của Lê Húc nhăn thành cái bánh bao.

(*Nhân chi sơ, tính bản thiện: Người ta lúc đầu vốn có cái tính tốt lành

Tính tương cận, tập tương viễn: Tính ấy gần giống nhau nhưng do thói tục mà khác nhau

Cẩu bất giáo, tính nãi thiên: Nếu không dạy thì cái tính ấy thay đổi

Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên: Cách giáo dục là lấy chuyên làm trọng.)

Lê Diệu Nam buồn cười, đùa nó: “Giáo chi đạo cái gì?”

Lê Húc mờ mịt ngẩng đầu, suy nghĩ một lúc lâu, nghi hoặc nói: “Không biết.”

Lâm Dĩ Hiên bật cười, xoa đầu nhi tử: “Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên.”

Lê Húc bĩu môi, nó không cố ý quên mà, hai mắt trông mong nhìn phụ thân cầu an ủi.

“Húc Nhi rất lợi hại, để thưởng cho, hôm nay mang ngươi ra ngoài chơi.” Lê Diệu Nam không chút keo kiệt mà tán dương, hài tử mới hai tuổi, biết đọc vài câu đã là không tồi, không cần phải gấp.

Lâm Dĩ Hiên hơi kinh ngạc: “Hiện tại ra ngoài có không ổn hay không?”

Lê Diệu Nam lắc đầu, không để ý lắm: “Phong cảnh Ngọc Khê không tồi, mang bọn ngươi ra ngoài ngao du, ở nhà buồn mãi cũng chán. Mấy đại gia tộc không có gan lớn như vậy, chúng ta mang thêm nhiều thị vệ bên người, chờ ngươi sinh xong hài tử lại lên núi chơi, cũng cho Húc Nhi xem hiểu dân sinh.”

Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, không ngờ phu quân nghĩ tới xa như vậy, y mới chỉ dạy nhi tử Tam Tự Kinh mà thôi, phu quân đã nghĩ đến dân sinh, gật đầu nói: “Ta đi thu thập một chút.”

Lê Diệu Nam quay đầu nhìn y, ngăn cản: “Thân mình ngươi quan trọng, không cần làm gì hết, ăn diện xinh đẹp một tý là được, chúng ta không đi quá xa. Đến Ngọc Khê lâu như vậy ta cũng chưa bồi ngươi được bữa nào tử tế, uỷ khuất ngươi.”

Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn hắn một cái, ý cười trên mặt càng rõ ràng. Những ngày gần đây phu quân bận rộn, y sao lại không biết, kỳ thật chỉ cần có thể ở bên phu quân là y đã cảm thấy mỹ mãn.

Phu phu hai người lần này xuất hành dẫn theo ba mươi thị vệ, thêm bốn tiểu tư, bốn nha hoàn, hai bà vú.

Tư thế phô trương như kia mới chỉ dựa theo quy cách đơn giản nhất của hầu phủ, nhưng người Ngọc Khê đã bao giờ gặp qua khí phái bậc này đâu. Khi mấy đại gia tộc xuất hành, phái đoàn cũng lớn nhưng so sánh với Lê Thông phán thì vẫn cứ thấy thiếu cái gì đó.

Đúng rồi, là khí thế. Nhất cử nhất động của hạ nhân đều đại biểu uy nghiêm của chủ tử, quy củ trong kinh là đối tượng cho các nơi bắt chước, luôn có người vẽ hổ không thành mà ra chó, hiện giờ thấy một nhà Lê đại nhân xuất hành, cuối cùng mọi người cũng xem được đến cái gì gọi là phong phạm quý tộc. Chủ nhân được ủng ở giữa đám người, Lâm Dĩ Hiên một thân quý khí, Lê Diệu Nam không giận tự uy, cộng thêm Lê Húc ngọc tuyết đáng yêu, đem lại một loại ảo giác quang mang vạn trượng.

Lâm Dĩ Hiên nhướn nhướn mày, hiểu được ý của phu quân, lập tức phân phó một tiếng, phô trương càng lớn.

Không lâu sau, trong đội ngũ nhiều thêm hai chiếc xe ngựa, những vật dụng chủ tử cần toàn bộ đều chất lên xe. Tiến đến trà lâu uống trà, hạ nhân sẽ xuất ra bạch ngọc trà khí, xuất môn du ngoạn, phía sau sẽ có người cầm ô che nắng cho bọn họ, bên người còn có hạ nhân quạt, sẽ không để bọn họ bị nóng.

Lê Húc cao hứng đến nhảy nhót không thôi, thực thích mấy món đồ chơi ở Vân Nam. Thấy nó tò mò với cái gì, hạ nhân rất nhanh liền mua thứ đó.

Lê Diệu Nam cũng là lần đầu tiên được hưởng loại đãi ngộ này, trong lòng không khỏi cảm thán, cổ nhân quả thật biết hưởng thụ. Nhưng hiện tại tâm tư hắn không ở trên cái này, Lê Diệu Nam rõ ràng phát hiện trên đường không hề thiếu thương phô bắt đầu thanh lý, khẽ cười, xem ra Y gia, Tả gia, Đan gia rất nhanh sẽ bắt đầu phản kích. Theo phỏng đoán của hắn, hẳn là Lưu gia và Nghiêm gia chưa đáp lại nên bọn họ mới tạm hoãn mà chỉ thanh lý hàng hoá thôi, nói vậy không bao lâu nữa, các cửa hàng sẽ đóng cửa, kinh tế Ngọc Khê cũng sẽ đình trệ, không cẩn thận liền dẫn đến khủng hoảng.

Kế sách này dùng đích xác rất tốt, nếu hắn không phải là người đời sau, sợ là sẽ chỉ có thể thoả hiệp. Thương gia không phạm pháp, không thể bắt người lại, nhưng người ta không mở hàng, hắn có biện pháp gì. Nghĩ đến khi kinh tế Ngọc Khê đình trệ, dân gian nhất định sẽ sinh ra bạo loạn, đến thời điểm kia, chỉ sợ ai cũng bảo hộ được cái người khởi xướng là mình.

Khoé môi Lê Diệu Nam gợi lên một tia cười lạnh, đóng cửa hàng là tốt, vừa lúc cho hắn cái cớ để gây khó dễ. Đóng cửa thì dễ, mở cửa thì khó, Lê Diệu Nam rất muốn nhìn xem khi Y gia, Tả gia và Đan gia phát hiện sự tình có đường rẽ, không còn bị bọn họ khống chế thì sẽ là sắc mặt thế nào.

Lâm Dĩ Hiên không hiểu tri thức thương nghiệp cũng không hiểu một số vấn đề ở quan trường nhưng y sẽ tận lực phối hợp phu quân, để phu quân mệt mỏi trở về từ nha môn sẽ có một nơi an tĩnh nghỉ ngơi.

Lê Húc hôm nay rất vui, nụ cười trên mặt chưa từng dừng lại. Hôm nay phụ thân khen nó, còn dẫn nó ra ngoài chơi, Tiểu Húc Nhi quyết định nhất định phải càng thêm cố gắng đọc sách, nó thích phụ thân nhất.

***

Người một nhà ra ngoài dạo một vòng không phải là không có tác dụng, ít nhất nhân tâm trong nha môn vốn hoảng loạn đã dần dần yên ổn xuống.

Đối với việc mượn tên tuổi phu lang nhà mình, Lê Diệu Nam không hề áy náy. Mặc kệ là dân gian, quan trường hay thương trường, vốn bị phong phạm thiết huyết của Lê Diệu Nam làm tâm sinh kiêng kỵ, nhìn Lâm Dĩ Hiên phô trương xong, tâm lại càng nghiêng vê một bên.

Khi Tôn Thụy Tư âm thầm liên hệ ngũ gia Y gia, tam gia Tả gia, nhị gia Đan gia, thái độ bọn họ đều rất tốt.

Tôn Thụy Tư miệng lưỡi lưu loát, cũng không vòng vo với bọn họ, tài ăn nói của hắn ta có lẽ không bằng Lê Diệu Nam nhưng đối phó với vài thương nhân trong lòng có biệt niệm còn không phải là dễ như trở bàn tay.

Mấy người nghe xong Tôn Thụy Tư nói, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng là có thể có cơ hội đoạt vị trí đương gia, nhưng lại sợ đây là kế ly gián, nếu Lê đại nhân qua sông đoạn cầu, vậy bọn họ chẳng phải không còn đường sống.

Tôn Thụy Tư mỉm cười, tựa như biết suy nghĩ của bọn họ, nói thẳng: “Chư vị không cần lo lắng, phát triển Ngọc Khê không thể thiếu thương nghiệp duy trì, đại nhân sẽ không nhằm vào bất luận kẻ nào. Nói vậy các ngươi cũng rõ ràng, hiện giờ thế lực các gia tộc ở Ngọc Khê quá lớn, dẫn đến không thể thu thuế từ người dân để vận lên, nếu đại nhân không hành động thì không thể công đạo với triều đình. Chỉ cần các ngươi kinh doanh đứng đắn, đại nhân tất nhiên sẽ mạnh mẽ duy trì. Ba nhà các ngươi căn cơ hùng hậu, nếu thật sự xảy ra vấn đề, đại nhân cũng sẽ khó xử.”

Ba người nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, kinh tế Ngọc Khê hoàn toàn dựa vào mấy đại gia tộc chống đỡ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Ngọc Khê không phải sẽ biến thành cục diện rối rắm sao, Lê đại nhân cũng sẽ không vui vẻ.

Ngũ gia Y gia trong lòng vừa động: “Nghiêm gia cùng Lưu gia…”

Tôn Thụy Tư cười mà không nói, nhưng biểu tình lại nói cho bọn họ biết Nghiêm gia và Lưu gia đã sớm đầu nhập vào.

Ngũ gia Y gia bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hôm nay chỉ có ba người bọn họ tiến đến, thì ra Nghiêm gia và Lưu gia từ lâu đã âm thầm đầu phục Lê đại nhân. Hắn ta biết mà, bảo sao hai nhà kia lắc lư bất định không chịu đóng cửa chống lại quan phủ, nguy hiểm thật.

Mấy người nghĩ cũng thấy sợ, tay Lê đại nhân đã vươn đến dài như vậy sao?

Tôn Thụy Tư cứng mềm đều dùng, trước lấy ích lợi dụ dỗ, sau lại dùng tình thế bức bách, ba người chỉ cần không phải kẻ ngốc tất nhiên sẽ hiểu đứng ở bên nào mới là chính xác.

Cơ hồ không cần do dự, ba người lập tức đưa ra đáp án, nguyện ý làm theo phân phó của Lê đại nhân. Tôn Thụy Tư cũng không sợ bọn họ đổi ý, vị trí gia chủ không ai có thể dễ dàng buông tha, liền nói cho bọn họ biết bước hành động tiếp theo để bọn họ phối hợp làm việc.

Ba người nghe xong kế hoạch, trong lòng xấu hổ một trận, đối với Lê Thông phán càng thêm sợ hãi, chặt chẽ như vậy, dựa theo phương pháp của Lê đại nhân mà thi triển, mấy đại gia tộc chỗ nào còn đường sống, ngay cả không có mấy người bọn họ thì vẫn có thể hoàn thành.

Tôn Thụy Tư thấy sắc mặt bọn họ trắng bệch, thản nhiên nở nụ cười, để mặc bọn họ tưởng tượng. Mục đích của Lê huynh là phát triển Ngọc Khê, khẳng định không thể thiếu thương gia, trừ phi vạn bất đắc dĩ, làm sao có thể thật sự làm gì bọn họ, chỉ trách Y gia, Tả gia và Đan gia quá mức không thức thời.

Đêm đó, Tôn Thụy Tư mang theo đáp án vừa lòng đến nói với Lê Diệu Nam.

***

Mười ba tháng chín, Lâm Dĩ Hiên bố trí lại trong nhà một phen, bày ra mấy bức tranh chữ tinh phẩm, Thông phán phủ nơi chốn toát lên vẻ điệu thấp mà xa hoa.

Nghiêm gia chủ thấy Lưu gia chủ thì hơi sửng sốt, sau đó cùng chắp tay hành lễ, lộ ra ý cười hiểu rõ. Mấy tiểu tể tử đằng sau Lưu gia chủ ngoan như mèo, dù ngày thường hay hất hàm vênh mặt nhưng đi vào Thông phán phủ đều không dám làm càn.

Nghiêm gia chủ nhìn mà buồn bực không thôi, mấy tiểu tử này đổi tính rồi?

Nghiêm Thiên Vũ thì biết một ít, từ sau khi bị Lê Thông phán bắt, mấy tiểu tử Lưu gia dường như quy củ hơn nhiều, ít nhất trước khi gây chuyện sẽ biết động não.

Nguyên bản bọn họ không muốn đến, trong lòng đối với Lê Thông phán còn có bóng ma, nhưng Lưu gia chủ cho rằng bọn họ sợ mới tốt, sợ mới ngoan, không để ý mấy người phản kháng, thật sự đưa bọn họ đến Thông phán phủ. Sau đó, Lưu gia chủ thấy vãn bối trong nhà trở nên đoan chính, quyết định của ông quả nhiên không sai.

Hạ nhân Thông phán phủ cung kính hữu lễ, mỗi tiếng nói cử động đều có quy phạm, sau khi thỉnh bọn họ tới phòng khách, hạ nhân châm trà rót nước, động tác như nước chảy mây trôi. Bọn nha hoàn ai cũng cười nhạt, khiến người cảm thấy như tắm trong gió xuân. Trong phòng bài trí bình phong, đồ cổ, tranh chữ, ngay cả điểm lư hương cũng khiến mấy người mở mang kiến thức một phen, không hổ là từ trong kinh tới. Bọn họ tại Vân Nam tuy giàu có nhưng đồ vật ở kinh thành quả thật chưa nhìn thấy mấy, thái độ bất giác trở nên càng thêm thận trọng.

Không bao lâu, Lê Diệu Nam và Tôn Thụy Tư tới.

Lưu gia chủ và Nghiêm gia chủ vội vàng đứng dậy nghênh đón: “Lê đại nhân.”

“Mời ngồi, hai vị gia chủ không cần khách khí.” Lê Diệu Nam cười nói, phất tay để hạ nhân lui ra ngoài, chỉ vào mấy tiểu tử Lưu gia đang câu nệ: “Các ngươi cũng ngồi đi.”

“Vâng!” Mấy người đều tự tìm chỗ ngồi xuống, vẻ mặt căng thẳng, lưng dựng đến thẳng tắp.

Lê Diệu Nam nhướn mày, mình lúc nào thì đáng sợ như vậy. Không để ý bọn họ nữa, hắn lấy ra hai tập giấy, để Tôn Thụy Tư truyền cho gia chủ, cười nói: “Các ngươi xem trước đi.”

Nghiêm Thiên Vũ phát hiện hôm nay Lê đại nhân không giống như lần đầu mới gặp, trong ánh mắt thêm vài phần tự tin, tươi cười không thâm thuý như vậy, thoạt nhìn càng thêm trong sáng, là bởi vì nắm chắc phần thắng sao? Nghiêm Thiên Vũ rũ mắt, sau đó liền cùng phụ thân xem tập giấy, tuy chỉ là sách lược đại khái nhưng xem xong, tâm của hắn ta thật lâu không thể bình tĩnh lại. Tài hoa của Lê đại nhân quả thực khiến người ta kinh diễm, một bộ chế độ thương nghiệp kia, mặc dù thương gia sẽ bị chèn ép thế lực, nhưng từ phương diện lâu dài mà xem thì lợi nhiều hơn hại.

Lưu gia chủ cảm thấy may mắn vì quyết định của mình, không mạo muội hành động cùng mấy nhà khác. Nhìn không ra Lê đại nhân tuổi còn trẻ mà làm việc lại lão đạo như vậy, xác thực khiến người cam bái hạ phong.

Hôm ấy, bọn họ nói chuyện rất lâu, thời điểm rời đi, Nghiêm gia chủ và Lưu gia chủ đều tươi cười đầy mặt, thực vừa lòng với phương án hợp tác.

Tả gia chủ tức giận đến đập vỡ vài bát trà, việc Lưu gia cùng Nghiêm gia bái kiến Thông phán đại nhân sao có thể giấu được tai mắt của gã, không nghĩ tới Lưu gia với Nghiêm gia cư nhiên trở thành tay sai của quan phủ.

Tả gia chủ quyết định trước khi nhị đệ trở về, nhất định phải giải quyết sự tình, nếu không gã sợ chẫm trễ sẽ sinh biến. Lần trước không lấy bạc chuộc nhị đệ sợ là đã ghi hận trong lòng, nếu chờ gã trở về tranh giành gia sản, Tả gia tất loạn.

Nhưng Tả gia chủ lại quên mất, ngoại trừ nhị đệ, gã còn một cái tam đệ, chẳng qua tam đệ là thứ xuất cho nên gã chưa bao giờ để trong lòng. Tả gia chủ liệu định tam đệ không dám phản bội, không có Tả gia, tam đệ tính là cái gì.

Những ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, Lê Diệu Nam vẫn như cũ mỗi ngày đi nha môn lượn một vòng, giống như không nhận ra trong không khí có bất luận cái gì đã bắt đầu khởi động.

***

Tháng mười được mùa, hoa màu trồng trên ruộng bậc thang đã lên cao, nhóm sơn dân cao hứng vô cùng. Có ruộng bậc thang, lại có thể trồng hai mùa thóc, hiện giờ còn làm đường lên núi, Lê đại nhân quả thực là phụ mẫu tái sinh của bọn họ.

Tên Lê Thông phán đã truyền khắp nơi, uy vọng của hắn trong dân gian cũng đạt tới một độ cao mới.

Y gia, Tả gia, Đan gia lúc này cũng chuẩn bị xong, thiếu Nghiêm gia và Lưu gia tham dự, kế hoạch phải bố trí lại, nếu Lê Thông phán từng bước ép sát, đừng trách bọn họ không khách khí, rõ ràng ra một chiêu rút củi dưới đáy nồi.

Hai mươi mốt tháng mười, toàn bộ cửa hàng trên đường đóng cửa, ngay cả tiểu thương cũng không thấy bóng dáng, mọi việc thoát khỏi tầm kiểm soát.

Nghiêm gia và Lưu gia luống cuống, nhận được ám chỉ của Lê Thông phán mới miễn cưỡng trấn định lại. Bọn họ từng nghĩ tới Tả gia, Y gia, Đan gia sẽ có động tác, nhưng chưa từng dự đoán được mấy nhà kia sẽ áp dụng phương thức kịch liệt như thế. Một cử động cắt đứt toàn bộ nguồn cung của Ngọc Khê, bao quát cả bọn họ, không ai liên lạc được người bán, không có hàng hoá thì sao có đồ để bán, cứ thế mãi, không nói mười ngày nửa tháng, chỉ cần ba năm ngày, Ngọc Khê đã loạn thành một đoàn, thật ác độc.

Lê Diệu Nam bình tĩnh tự tại, trước tiên trấn an dân chúng, cam đoan mấy ngày sau hết thảy sẽ khôi phục bình thường. Ngay sau đó, nhanh chóng đoạt quyền kinh doanh lá trà của Đan gia, quyền kinh doanh dược liệu của Y gia, nhét hai nghề nghiệp này vào phạm vi của quan phủ.

Về vấn đề nguồn cung, Lê Diệu Nam cười lạnh một tiếng, cửa hàng đóng cửa, hắn quả thật không thể định tội người ta nhưng cái loại phương pháp đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này, hắn cũng không tin người mấy đại gia tộc không ai không oán hận gia chủ. Liên hệ với Y ngũ gia, Tả tam gia, Đan nhị gia, dưới duy trì của quan phủ, mấy người rất nhanh đã cướp được một nửa sản nghiệp trong nhà.

Từ nay về sau, mấy đại gia tộc trăm năm ở Ngọc Khê sụp đổ. Y gia, Tả gia, Đan gia một phân thành hai.

Đừng hỏi Lê Diệu Nam vì sao không ủng hộ bọn họ cướp lấy toàn bộ gia tộc, đạo cân bằng không chỉ Hoàng Thượng biết dùng ở trên triều, những phương diện khác cũng dùng rất tốt.

Sau đó Lê Diệu Nam phân phó bọn họ lấy hàng hoá tồn trữ trong nhà ra bán, trước tiên cần phải khôi phục kinh tế Ngọc Khê lại như thường đã.

Việc buôn bán cho tới bây giờ vẫn luôn là sầu bán, chẳng bao giờ sầu mua, có sự tình lần này, tìm nguồn cung mới cũng không khó, huống hồ thương nhân vốn lãi nặng. Tình huống Ngọc Khê truyền ra ngoài, không có người tiếp tục trợ giúp mấy vị gia chủ, Nghiêm gia và Lưu gia cũng không phải để trưng bày, nếu chỉ vì mấy vị gia chủ mà mất một lượng lớn khách hàng thì mới là mất nhiều hơn được.

Lê Diệu Nam hành động rất nhanh, Y ngũ gia, Tả tam gia và Đan nhị gia đột ngột phản lại, mấy vị gia chủ bị đánh không kịp trở tay, nằm mơ cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ thua trên tay người trong nhà.

Tả gia chủ giận tím mặt, tức đến nhe răng, mắt cũng sắp nứt nhưng sự đã thành ván đóng thuyền, Tả tam gia vui sướng nhìn vị đại ca từ nhỏ đã cao hơn hắn ta một tầng, trong mắt không hề sợ hãi, hắn ta đã không còn là một thứ tử để mặc gã chèn ép.

Tả lão phu nhân giận đến bệnh liệt giường, chỉ vào mũi Tả tam gia mắng bất hiếu, nhưng thế thì sao, Tả gia là thương gia, không cần hành tẩu ở quan trường, Vân Nam là nơi trời cao Hoàng đế ở xa, ai còn để ý hiếu hay bất hiếu.

Tả tam gia nhả ra ác khí trong lòng, cười lớn nghênh ngang mà đi, hắn ta thực chờ mong ngày nhị ca trở về, chỉ sợ lại có một hồi trò hay để nhìn.

Y gia cũng diễn ra tiết mục đồng dạng, nhưng được làm vua thua làm giặc, Y gia chủ có năng lực thế nào? Cứ việc ông ta hận không thể lột gia Y ngũ gia nhưng tiền đề là ông ta phải có năng lực ấy đã.

Đan gia chủ vừa nghe đến tin tức, chịu không nổi đả kích, đương trường liền tức đến hôn mê bất tỉnh. Hai nhi tử của ông ta lập tức khắc khẩu vì gia sản, Đan nhị gia không thèm liếc mắt một cái, chỉ mang theo người của mình, thu thập đồ đạc rời đi. Cái chỗ này, đời này hắn ta sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa.
Bình Luận (0)
Comment