Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 10

Bên trong hãn trướng đèn đuốc sáng trưng, hầu hết mọi người đều bị đuổi ra ngoài.

Nhóm thân binh của Thiết Mộc Chân thủ hộ ở bên ngoài, ngay cả ruồi bọ cũng đừng nghĩ có thể tiến vào.http://datichlau.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Thiết Mộc Chân ngồi phía trên, ta quy củ đứng dưới.

Ngày đó ở trước mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt, cùng Thiết Mộc Chân diễn một vở kịch phụ từ nữ hiếu, ta đã biết sớm hay muộn cũng sẽ còn phải diễn kịch thêm một lần nữa.

Ồ... Thật ra ta không hề lo lắng.

Cho dù niên đại này không có công nghệ cao gì để có thể kiểm tra ADN xác định huyết thống, nhưng Hoa Tranh xác thực là do Thiết Mộc Chân tự tay đỡ đẻ cho phu nhân Bột Nhi Thiếp, từ đó về sau luôn luôn ở trong tầm mắt của y, huyết thống không hề có chỗ nào khả nghi.

Nhưng mà tư thế của y,vẫn là có chút dọa người.

Thiết Mộc Chân ánh mắt sáng quắc nhìn ta nửa ngày, mới từ từ mở miệng.

“Ngươi nguyên bản không gọi là Hoa Tranh...”

Ta rất phối hợp trước làm vẻ mặt kinh ngạc, sau đó bộ dạng nhíu mày suy tư, tiếp theo có vẻ ngộ ra điều gì.

“Phụ hãn... Có phải trước đây có người đã kêu con là Mãn Mãn Li hay không...?”

Mãn Mãn Li tiếng Mông Cổ nghĩa là “đóa hoa”, là một cái tên rất thông thường. Tỷ tỷ của Đô Sử —— chính là vị cháu gái của Vương Hãn bị xxoo, về sau không thể không gả cho Truật Xích —— cũng tên như vậy.

Hoa Tranh tên thật là Mãn Mãn Li, người biết chuyện này không nhiều lắm.

Mà nguyên nhân Mãn Mãn Li cải danh thành Hoa Tranh, lại chỉ có một số ít người biết, xác thực mà nói, là chỉ có ba người biết: Thiết Mộc Chân, Bột Nhi Thiếp cùng một nhân vật thần bí ta chưa thấy qua.

Tuy rằng ta kỳ thật ngay cả bộ ngực vú em như thế nào cũng đều nhớ rõ rành mạch, nhưng mà... Theo lẽ thường mà nói, Hoa Tranh lúc ấy mới một tuổi, không có khả năng nhớ rõ ràng tên cũ của mình, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng gì, cho nên ta chỉ có thể sử dụng khẩu khí không xác định tỏ vẻ nghi hoặc mà hỏi.

Trong ánh mắt Thiết Mộc Chân lộ ra một tia vui mừng, hiển nhiên có vẻ vừa lòng đối với biểu hiện của ta, ngay cả ngữ điệu cũng nhu hòa đi không ít.

“Hoa Tranh tên này... rất giống tên người Hán...”

Đúng vậy... Thật lâu trước kia lúc đọc truyện, ta đã cảm thấy kỳ quái, bốn con trai của Thiết Mộc Chân đều đặt những cái tên Mông Cổ bình thường, vì cái gì chỉ có một mình Hoa Tranh lại kêu là “Hoa Tranh”?

Sau khi ta đi vào thế giới này, trở thành Mãn Mãn Li - con gái duy nhất của Thiết Mộc Chân và Bột Nhi Thiếp. Lúc ấy ta còn tò mò đoán nhân vật “Hoa Tranh” có thể là đứa nhỏ do Thiết Mộc Chân và nữ nhân khác bên ngoài sinh ra hay không...

Kết quả ngày sinh nhật một tuổi, ta trở thành “Hoa Tranh”.

Ta nghĩ nghĩ, khoanh tay đáp: “Nhị sư phụ cũng từng nói như vậy.”

Chu Thông quả thật cảm thấy rất hứng thú đối với tên của ta, còn cố ý dạy ta cách giải thích cái tên này... Tuy rằng ta đã sớm biết...

Thiết Mộc Chân giống như cảm thấy hứng thú, “Ồ? Nhị sư phụ ngươi nói như thế nào?”

“‘Hoa’ có rất nhiều hàm nghĩa. Một loại là chỉ ‘Hoa’, cùng ý nghĩa với cái tên Mãn Mãn Li phụ hãn đặt cho con; một loại khác chính là...” Ta do dự một chút, vẫn là nói ra. “... Chỉ Trung Nguyên đại địa.”

Ta làm bộ không phát hiện ánh mắt Thiết Mộc Chân sáng rực lên, tiếp tục nói, “‘Tranh’ thì không có gì đặc biệt rồi, nghe nhị sư phụ nói là một loại nhạc khí của người Hán.”

Kỳ thật... Ta có một loại phỏng đoán đáng sợ: theo như lời mà người thần bí ta không biết tên kia năm đó nói với Thiết Mộc Chân, ý nghĩa đó có lẽ không phải là “đàn Tranh”, mà là “Tranh đoạt”. “Hoa Tranh” đảo lại chính là “Tranh Hoa”, tranh đoạt thiên hạ của người Hoa...

Nếu là thật... Chuyện này Thiết Mộc Chân sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra, nhưng ta cũng không muốn nói cho y biết...

Thiết Mộc Chân thoạt nhìn hơi hơi có chút thất vọng, trầm ngâm một lát mới lại nói: “Hôm qua... Vì cái gì giấu diếm thay Đà Lôi?”

Ta giả ngu, “A?”

“Đà Lôi vốn không thích Đô Sử, các ngươi nghĩ ta không biết sao.” Trong thanh âm Thiết Mộc Chân lại mang theo ý cười, “Nó lại thương yêu ngươi, sao có thể vì Đô Sử mà mắng ngươi? Chỉ là tiểu tử Đô Sử kia cũng... Hừ!” Không biết y nhớ tới cái gì, đột nhiên hừ mạnh một tiếng, nói: “Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Ta nhìn trộm sắc mặt y, liền đánh bạo đem sự tình từ đầu chí cuối nói lại một lần.

Thiết Mộc Chân vỗ đùi, cả giận nói: “Quả nhiên là ngươi đá Đô Sử!”

Tuy rằng biết rõ lúc này hơn phân nửa là y giả bộ tức giận lừa ta, nhưng nhìn khí thế kia, ta vẫn không nhịn được run lên một chút, lo lắng nói: “Con không muốn đá hắn... Con thật sự là muốn đá Đà Lôi thôi...”

Thiết Mộc Chân lại hỏi: “Vậy vết máu bầm trên tay ngươi như thế nào mà có, là Đà Lôi siết?”

Ta gật gật đầu, “Đà Lôi khi đó thấy phụ hãn phải quỳ xuống trước mặt người Kim, hai vương gia gì gì đó lại thản nhiên nhận lễ, nhất thời tức giận, không cẩn thận siết chặt tay con, tứ ca... huynh ấy cũng không phải cố ý.”

Ta biết Thiết Mộc Chân thực sự vẫn có ý đối địch đối với Kim quốc nên mới nói như vậy.

Quả nhiên Thiết Mộc Chân cười khen: “Đứa nhỏ này thật ra rất có cốt khí!” Lại ý vị thâm trường nhìn ta, “Ngươi nhưng thật ra cũng khẳng khái thay Đà Lôi giấu diếm...”

Ta tiếp tục thói quen giả ngu. “Nhị sư phụ nói, cái này gọi là ‘Huynh đệ đồng lòng, lợi này đồng tâm’, dựa vào cái gì huynh muội lại không thể đồng tâm chứ? Người Hán mọi thứ đều tốt, chỉ có một điểm xem thường nữ nhân này thật đáng giận.”

“Đồng tâm...” Thiết Mộc Chân trầm ngâm, “Nhị sư phụ ngươi giải thích như thế nào?”

“Con nghe cũng cùng một đạo lý với chuyện xưa về phu nhân Nhã Lan Hoa của chúng ta.”

Nhã Lan Hoa phu nhân là tổ tiên của Thiết Mộc Chân, chuyện xưa bà “Bẻ tên dạy con” luôn luôn được Thiết Mộc Chân dùng để giáo huấn mọi người trong tộc, ta tự nhiên là nghe được rất quen thuộc rồi.

Nghe nói năm con trai của bà bất hòa, bà liền nấu một nồi thịt dê cho bọn họ ăn, cho bọn họ mỗi người một mũi tên, bảo bọn họ bẻ gẫy, bọn họ thực dễ dàng có thể bẻ được. Bà lại đem năm mũi tên hợp lại với nhau sau đó lại bảo bọn họ bẻ gẫy. Năm người thay phiên nhau, nhưng không ai có thể bẻ được.

Vì thế bà giáo huấn các con: “Các con nếu một đám phân tán, tựa như từng mũi tên, bất luận kẻ nào cũng có thể bẻ gãy. Các con nếu đồng tâm hiệp lực, sẽ giống như năm mũi tên chập lại bền chắc, không kẻ nào bẻ gãy được.”

Sau đó năm con trai của bà đồng tâm hiệp lực, tạo dựng cơ nghiệp, trở thành tổ tiên người Mông Cổ.

Thiết Mộc Chân cười nói: “Thì ra người Hán cũng có chuyện xưa giống với tổ tiên chúng ta sao? Ta thấy bọn họ chiếm cứ một mảnh đất rộng, có nhiều con dân như vậy, hàng năm lại tiến cống cho người Kim nhiều vàng bạc lụa là, ta chỉ cảm thấy bọn họ làm người đều nhu nhược...”

Ta lập tức thốt lên, “Ai nói người Hán đều là loại nhu nhược! Năm đó Hàn Thế Trung ở vách núi Hoàng Thiên lấy tám ngàn người đại chiến mười vạn tinh binh của Kim Ngột Thuật, đánh cho Kim Ngột Thuật chạy trối chết! Còn có Nhạc Phi Nhạc nguyên soái dụng binh như thần, ông ấy...”

Câu nói kế tiếp may mà ta kịp nuốt trở lại trong bụng, thiếu chút nữa... đã nói ra ‘Vũ Mục Di Thư’… Mông Cổ tinh binh dưới trướng Thành Cát Tư Hãn vốn đã dễ sai khiến, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nếu cho y biết thế gian còn có sự tồn tại của ‘Vũ Mục Di Thư’, chắc chắn y sẽ tìm lấy bằng được, đến lúc đó chỉ sợ thời gian “nuốt Kim diệt Tống” sẽ đến sớm hơn so với lịch sử.

Tuy rằng ta không có cách nào ngăn cản gót sắt Mông Cổ, nhưng ít ra cũng không muốn để cho bọn họ Nam hạ quá sớm...

[Nam hạ: xuống phía nam, ở đây là chỉ Nam Tống]

Thiết Mộc Chân có chút kinh ngạc nhìn ta, “Này... Cũng là nhị sư phụ ngươi dạy sao?”

Ta kiên trì gật gật đầu, Chu Thông hiện tại nhất định đang ở nơi nào đó mà hắt xì đi...

“Ồ, lấy tám ngàn người đại chiến mười vạn quân Kim sao...” Thiết Mộc Chân lặp lại lời nói của ta, “Hắc! Ta rất muốn gặp vị đại anh hùng của người Hán này...”

Ta uể oải nói: “Sớm chết rồi, tuy rằng ông ấy đánh thắng trận, hoàng đế Đại Tống lại xin hàng, còn hại chết Nhạc nguyên soái, ông ấy tức giận từ quan quy ẩn, không được vài năm thì chết.”

Thiết Mộc Chân ngẩn ra, “Thật không, ta sớm đã biết hoàng đế Đại Tống vô dụng, có đại tướng như vậy mà không biết dùng, cho nên mới bị người Kim vũ nhục. Hừ, chúng ta học theo năm con trai của phu nhân Nhã Lan Hoa, đồng tâm hiệp lực, diệt Kim quốc đi.”

Y càng nói càng kích động, đứng dậy đi tới đi lui ở trong trướng.

“Hôm qua lúc đánh nhau với người Nãi Man, ta đã tính rõ ràng rồi, binh lính nước Đại Kim trừ bỏ binh khí khôi giáp tốt hơn so với chúng ta, tất cả đều không bằng, mười người cũng không đánh lại một người chúng ta. Cho dù có một trăm vạn binh, bọn họ cũng không thể cùng xông trận, chúng ta tách ra đánh, hôm nay xử lý mười vạn người, ngày mai lại xử lý tiếp mười vạn người...” Y mạnh mẽ vung tay lên, “Để xem Đại Kim bị diệt hay không.”

Ta ngơ ngác nhìn Thiết Mộc Chân đang hăng hái, không thể không thừa nhận, Thiết Mộc Chân sở dĩ có thể trở thành Thành Cát Tư Hãn, cũng không phải vận mệnh ngẫu nhiên a... Quả thực là người trời sinh để chinh phục thế giới...

Cho nên... sẽ có nhiều mạng người bị chôn cùng dã tâm của y...

“Hoa Tranh, ngươi đi nói với nhị sư phụ ngươi, để cho Đà Lôi cũng học Hán văn với ngươi, nghe hắn giảng Hán Thư. Hắn muốn bao nhiêu vàng, bao nhiêu trâu ngựa cũng được!”

“A?” Vì cái gì... cũng muốn Đà Lôi bắt chước?

“Thứ gì tốt của người Hán, chúng ta cũng học, thứ gì tốt của người Kim, chúng ta cũng học, chờ sau khi học xong, tất cả đều là của người Mông Cổ chúng ta.”

Thiết Mộc Chân chắp hai tay ở sau người, ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt giống như xuyên qua lều vải vẫn thấy được những vùng đất phía xa. “Đến lúc đó... Nơi nào vó ngựa đạp tới, đều là mục trường của chúng ta...”
Bình Luận (0)
Comment