Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 9

Dựng thẳng lỗ tai nghe bên ngoài lều trại, tiếng bước chân của Chu Thông đi xa dần, ta xoay người nước mắt lưng tròng một phen nắm lấy góc áo Quách đại nương.http://datichlau.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

“Quách đại nương...”

“Hai thầy trò các ngươi...” Quách đại nương nhịn cười, lấy tú khăn mà ta thêu dở ra. “Không ngại việc, đã được mấy trăm châm rồi, ngươi cứ học theo ta làm là được.”

Ta oán hận nắm chặt vạt áo, thằng nhãi Chu Thông này thế nhưng một đường chậm rì rì cắp ta tới đây như vậy, vì thế đi qua các nơi, vô số người trong tộc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn y thản nhiên tự đắc vui đùa với khỉ —— mà ta chính là con khỉ kia!

Quách đại nương đột nhiên khẽ “A” lên một tiếng, ánh mắt lăng lăng chăm chú nhìn vào cổ ta, giống như nhìn thấy cái gì khó tin.

Ta bị bà dùng ánh mắt kinh ngạc bất định đó nhìn, sau lưng toát ra một luồng lãnh khí, xoay tay lại sờ một cái... Là ti thao đeo ngọc bội, có lẽ là vừa mới giãy dụa nên bị lộ ra bên ngoài.

Buổi sáng sau khi lấy được nửa khối ngọc bội của Đô Sử, ta liền đem hai khối ngọc bội một lần nữa hợp lại cùng một chỗ rồi đeo trên cổ, ti thao kia kết rất đặc biệt, đẹp mắt, cũng không nghĩ tới việc tìm sợi dây đeo khác, chẳng lẽ là ti thao này có vấn đề gì...

Trong đầu giống như có một luồng điện lóe lên, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc ấy không phải là vốn có ý định muốn tặng lễ vật cho ta cùng Đô Sử, chỉ là trong tình huống chèn ép đó, liền thuận tay lấy ra khối ngọc bội tùy thân đem tặng.

Bình thường ti thao của những thứ đồ tùy thân này, đều là do nữ quyến trong phủ kết lấy, trong truyện viết Hoàn Nhan Hồng Liệt đối với Bao Tích Nhược vô cùng say mê, hẳn là cũng không có cơ thiếp gì khác, nếu không cũng sẽ không lập Dương Khang làm thế tử rồi. Vô luận Bao Tích Nhược trong lòng đến tột cùng là tình nguyện hay là không tình nguyện tái giá với y, y theo tính tình nàng tam tòng tứ đức, tất nhiên sẽ không bỏ qua những chuyện này.

Nói cách khác... Ta cư nhiên ngu xuẩn để lộ ra ti thao hơn phân nửa là do Bao Tích Nhược kết, sấn đến trước mặt Quách đại nương...

Quả nhiên, Quách đại nương run giọng nói: “Hoa Tranh, ngươi... ngươi ...dải lụa này... cho ta xem, được không?”

Đều như vậy rồi, ta có thể nói không cho sao... Ta lấy ngọc bội từ trong quần áo ra, ngay cả ti thao đeo trên cổ cũng cởi xuống đưa cho Quách đại nương.

Dương chi bạch ngọc bội ở trong lều trại vi ám càng phát ra vẻ ôn nhuận trong sáng. Quách đại nương lại ngay cả liếc cũng không liếc xem một cái, chỉ lo nhìn chằm chằm ti thao kia, lại dùng tay cẩn thận vuốt ve qua lại, giống như đang cố gắng phân biệt cái gì.

Một lát, bà mới lẩm bẩm nói: “Sẽ không sai, đây chính là tay nghề của Dương gia đệ muội. Đây là ‘Tướng sinh cúc đĩa tuyến ti kết’ ...”

Ta cố ý ngắt lời. “Quách đại nương, cái cái gì cái gì bàn ti kết kia rất khó làm sao?”

Những lời này lại giống như động đến tâm sự gì của bà, bà ngơ ngác nhìn ti thao trên tay, trong mắt ngấn lệ.

“‘Cúc đĩa tuyến ti kết’ vốn rất khó kết, năm đó Dương gia đệ muội dạy ước chừng hơn ba tháng, ta mới miễn cưỡng học được. Hơn nữa ‘Tướng sinh’ biến hóa... Lại có thể kết đều đặn cẩn thận như vậy...”

“Quách đại nương, nhị sư phụ thường nói Trung Nguyên đất rộng của nhiều, người tài ba dị sĩ cũng không ít, ti kết gì gì đó kia, cho dù có phức tạp như thế nào, cũng không có khả năng chỉ có một người có thể làm được đi...”

Quách đại nương lắc lắc đầu, “Kết dải lụa này, toàn bằng ngón tay sử lực, nặng nhẹ đều có chú ý, phải mười ngón đồng thời phát lực.” Bà chỉ vào một chỗ ti thao ý bảo ta xem, ta tò mò nhìn qua. “... Dương gia đệ muội khi còn bé ngón út tay trái từng bị thương, ngày thường làm việc mặc dù nhìn không ra, nhưng khi kết ti thao, nhất định ngón út sử lực nhẹ hơn, không được như những ngón khác.”

Hoa văn trên ti thao kia, quả nhiên có sự khác biệt như bà nói...

Kỳ thật lòng ta đã khẳng định chắc chắn mười phần, ti thao này là do Bao Tích Nhược kết rồi, nhưng nếu tại thời điểm này mà khiến cho Quách đại nương biết Bao Tích Nhược đang ở trong phủ Kim quốc Lục vương gia, không biết sẽ có phản ứng gì... Hơn phân nửa sẽ báo cho Giang Nam Thất Quái biết đi. Mà Giang Nam Thất Quái vì đánh cuộc khẳng định sẽ đi tìm đến cùng, vạn nhất ở trong vương phủ gặp gỡ đối thủ một mất một còn Mai Siêu Phong, có thể sẽ phiền toái to!

So với với tính mạng thất quái...Ta cảm thấy chuyện của Bao Tích Nhược này cũng không trọng yếu...

Cho nên...

“Quách đại nương, nhị sư phụ nói qua ‘Vật có giống nhau, người có tương tự’, người kết ti thao này nói không chừng ngón út tay trái cũng từng bị thương.” Sợ bà không tin, ta vội vàng lại thêm vào chứng cớ, “Người xem Triết Biệt sư phụ cùng Bác Nhĩ Truật, trên tay hai người bọn họ ngay cả vết chai hình dạng cùng vị trí cũng đều giống nhau.”

Triết Biệt là người phụng lệnh Thiết Mộc Chân, dạy Đà Lôi cùng Quách Tĩnh bắn cung, được mệnh danh Thần Tiễn Thủ. Bác Nhĩ Truật là đại tướng của Thiết Mộc Chân, cũng lấy tài bắn cung như thần mà danh chấn đại mạc. Trước khi Triết Biệt quy thuận Thiết Mộc Chân, hai người từng so tài bắn cung, kết quả bất phân thắng bại. Việc này Quách đại nương tự nhiên cũng biết đến, bà gật gật đầu, lại không buông tay, đem ti thao cuốn tới chỗ đầu gút, nhìn kĩ , “Nút dải rút Vạn Tự này cũng là kiểu Dương gia đệ muội thích dùng nhất. Nàng nói nút dải rút này không dễ tháo ra...”

Bà đột nhiên như là nhớ tới cái gì, trên mặt xẹt qua một chút vui mừng, ta nhìn thấy mà lòng run lên.

“Đúng rồi!” Quách đại nương lấy hộp châm bên người ra, rút từ trong đó ra một cây châm nhỏ nhất, “Nếu là Dương gia đệ muội kết, chỗ bên sườn nút dải rút không nhìn thấy, tất nhiên sẽ lấy tơ hồng kết ba sợi chỉ cầu phúc, cái này nhất định sẽ không có người nào làm giống.” Nói xong dùng châm cẩn thân tháo nút dải rút kia.

Bao Tích Nhược, xem như ngươi lợi hại! Cư nhiên còn có tuyệt chiêu đánh dấu độc nhất vô nhị ...

Cái này phải lấy cớ gì đây...

Quả nhiên không bao lâu chợt nghe Quách đại nương kinh hô một tiếng, chắc là phát hiện dấu hiệu ba đạo tơ hồng của Bao Tích Nhược, bà vội vàng nhìn về phía ta.

“Hoa Tranh, ngươi... ngươi... dải lụa này là làm sao mà có?”

“Này a... khi cháu lấy được ngọc bội, nó đã đeo sẵn trên đó rồi.” Ta hạ quyết tâm đem tất cả sự tình đều đổ lên đầu hoàng đế Nam Tống. “Cho cháu ngọc bội... là một người Kim, y nói là lấy từ trong đống cống vật Tuế Cống, kia... Quách đại nương, ‘Dương gia đệ muội’ kia có phải ở chỗ Tuế Cống hay không?”

[Tuế cống: là cống vật vàng lụa triều đình Nam Tống hàng năm dâng cho người Kim để Kim quốc không đưa quân tấn công.]

“Tuế cống...” Quách đại nương ngây cả người.

Đối với con dân thời đại Nam Tống mà nói, ‘Tuế cống’ về cơ bản mang ý nghĩa khuất nhục cùng thuế phú, bất quá... Đối với những người ở đại mạc gió lạnh, Lâm An chính là nơi quê hương sơn ôn thủy nhuyễn. Để cho Quách đại nương nghĩ rằng Bao Tích Nhược ở Giang Nam, ít nhất bà ấy cũng có thể an tâm đi...

Quách đại nương nắm ti thao ngồi một lúc lâu, đại khái nghĩ thông suốt gì đó, trên mặt dần dần lộ ra một chút ý cười, khiến ta không khỏi tâm sinh hổ thẹn.

Tuy rằng Bao Tích Nhược ở Kim quốc Triệu vương phủ, nhưng cuộc sống hiển nhiên đầy đủ hơn so với ở Giang Nam, cái này không tính là lừa gạt... Nhưng trên thực tế dù sao cũng vẫn là... lừa gạt a...

“Quách đại nương, nếu không dải lụa này người cởi xuống đi, làm cái tưởng niệm cũng tốt, cháu tìm một sợi dây khác là được.”

“Không cần. Nhiều năm vẫn nhớ thương Dương gia đệ muội. Hiện nay nhìn thấy dải lụa này, biết nàng còn tại trên đời này. Có thể làm nữ hồng cho quan gia, cố gắng cũng không tệ lắm, ta cũng liền an tâm rồi.” Quách đại nương cười đem ngọc bội đeo lại lên cổ ta, “Khối ngọc xinh đẹp như vậy, phải dùng dải lụa xinh đẹp như thế mới xứng, ngươi hãy giữ cẩn thận.”

Ta cầm lấy ngọc bội, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói thế là tốt hay không nữa.

Quách đại nương dường như đã hoàn toàn yên tâm, bà lấy ra cái khăn mà ta đã tú mười ngày rồi còn chưa xong, cười nói: “Còn không mau đến làm, coi chừng nhị sư phụ không cho ngươi ăn cơm chiều.”

Ta vẻ mặt đau khổ đi qua.

Vẫn là chật vật tới tận tối, được Quách đại nương hiệp trợ, thật vất vả mới miễn cưỡng hoàn thành được tấm khăn kia, mang tới giao cho Chu Thông.

Ta vừa mắng thầm trong bụng “Tam tòng tứ đức đi tìm chết” linh tinh, vừa kéo bước chân đi về phía lều của Đà Lôi. Hôm nay, dưới ánh mắt uy hiếp của Chu Thông hắn cư nhiên bỏ ta nửa đường mà chạy, món nợ này không tính toán sòng phẳng với hắn, ta sao có thể nuốt trôi —— được rồi, ta thừa nhận chính là giận chó đánh mèo mà thôi, ai bảo hắn là tứ ca của ta đâu...

Mới vừa đi chưa được vài bước, phía trước, một người vạm vỡ xông lên đón đầu.

“Hoa Tranh! Đại hãn gọi ngươi đi gặp người.”

Là thân binh của Thiết Mộc Chân...
Bình Luận (0)
Comment