Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 96

Mơ hồ, dường như ta đang ở trong một lều bạt rất lớn, bốn phía trang sức kim bích huy hoàng, chói mắt vô cùng, thoạt nhìn thập phần quen mắt.

Vừa mới giật mình nhận ra nơi này là kim trướng của Thành Cát Tư Hãn, Thành Cát Tư Hãn bỗng dưng đứng ở trước mặt, nhìn ta cười đến vô cùng từ ái.

“Phụ hãn chuẩn bị tranh Hoa Hạ rồi, Hoa Tranh ngươi có cao hứng không? Chỉ cần giết ngươi tế Trường Sinh Thiên, thiết kỵ Mông Cổ ta từ nay vĩnh viễn sẽ được thần linh phù hộ, đánh đâu thắng đó!”

Ta muốn kêu to, lại không kêu nổi một tiếng, muốn chạy, nhưng ngay cả đầu ngón chân cũng không nhúc nhích được.

Thành Cát Tư Hãn cất tiếng cười lớn, một đám người Tát Mãn giáo mặc áo bào trắng, đội mặt nạ dữ tợn chậm rãi hiện ra từ trong không trung, nhảy múa cực kì cổ quái. Bọn họ càng múa càng tới gần, đầu ngón tay đều có ngọn lửa màu xanh lục quỷ dị, mỗi một lần xẹt qua bên cạnh đều khiến ta có cảm giác như bị đốt cháy tới tận xương tủy, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

Ta đã nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn bị hãm trong lửa địa ngục như vậy, nếu không phải… có một cảm giác mát mẻ không biết từ đâu kéo tới, chậm rãi bao trùm toàn thân, không biết vì sao, lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Phía sau đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân hỗn độn, những trói buộc thân thể dường như biến mất trong chớp mắt, ta quay đầu lại theo bản năng. Người đứng trước mặt là Chu Thông, cùng toàn thể Giang Nam thất quái.

Chỉ là… Ta chưa từng nhìn thấy bọn họ như vậy…

Ánh mắt chán ghét, khinh bỉ cùng oán hận, lạnh như băng, khiến ta ngay cả một câu ‘nhị sư phụ’ cũng không thể thốt lên lời.

“Keng” một tiếng, Hàn Tiểu Oanh đã xuất kiếm, trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lại hơi hơi đau đớn…

“Thát tử Mông Cổ tàn bạo bất nhân, hại chết hàng ngàn hàng vạn người Hán chúng ta, uổng cho ta mắt mù còn dạy dỗ ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay ta liền thay trời hành đạo!”







Đối với người hiệp nghĩa mà nói, vĩnh viễn cũng không thể bỏ qua dân tộc đại nghĩa. Cho nên, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như thế này, ta đã sớm biết.

Cho nên… ta không có gì khổ sở cả… ta đã sớm chuẩn bị tâm lý…







Chỉ là… Vẫn không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo một chút… Ách… Chỉ có một chút… thật sự…

Cỗ hơi thở luôn luôn ở trong cơ thể chưa từng rời đi kia, tựa hồ có cảm ứng, dần dần ấm lên, rốt cuộc là nó từ đâu tới? Suy nghĩ này mới chỉ chợt lóe qua trong đầu…người trước mắt đã không còn là Hàn Tiểu Oanh mà là… Lý Lưu Phong.

Bà ấy vẫn khuynh quốc khuynh thành như trước, lại hơi nhíu mày nhìn ta.

“Tiểu nha đầu.” Lại đột nhiên ngừng lại, một lát sau mới hỏi tiếp: “… Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”

“Ta…”

Yết hầu giống như bị cái gì đó chặn lại, một câu cũng không nói nên lời. Ánh mắt giống như nhìn người xa lạ này… Không… là ánh mắt giống như nhìn một tảng đá ven đường vậy…

“Đúng rồi, sư huynh, ta đang tìm sư huynh, ta muốn đi tìm sư huynh…” Lý Lưu Phong thì thào tự nói, xoay người đi về phía bóng đêm xa xa.

Sư huynh của bà đã chết rồi, bà…bà đừng đi tìm ông ấy nữa! Ta không muốn công lực, cũng không muốn của hồi môn gì hết, cho dù bà không nhận ra ta cũng được… Chỉ là… ta chỉ là muốn bà sống sót… Chén trúc của bà, ta đã sửa lại rồi, ta cũng đã học xong cách ra vào sơn cốc… Ta… ta còn rất nhiều điều muốn nói với bà…

Ta liều mạng muốn đuổi theo phía sau Lý Lưu Phong, nhưng hai chân lại giống như bị chôn chặt, làm thế nào cũng không nhấc lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng kia dần dần hòa vào bóng đêm.

Trong sự tĩnh mịch vô biên vô hạn, cái duy nhất ta có thể nghe được chính là tiếng tim đập của mình, càng ngày càng vang, cuối cùng… giống như có một cây chùy lớn mạnh mẽ giáng vào màng nhĩ.

Toàn thân run rẩy, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Nhưng ngay cả không nghe thấy gì, ta cũng có thể cảm giác được phía sau đang có người… chậm rãi đi tới… Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… lướt qua ta…tiếp tục đi về phía trước.

Ta không nhịn được ngẩng đầu muốn nhìn xem người vừa tới là ai, trong nháy mắt nhìn thấy, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập.

Đó là… người mà đời này ta đã nghĩ sẽ không thể gặp lại được nữa…

Cho dù đã nhiều ngày như vậy, cho dù có cố gắng như thế nào, nhưng ta cũng chưa hề mơ thấy hắn, nhưng thiếu niên hăng hái kiêu ngạo kia… vẫn tồn tại trong trí nhớ của ta…giống như khi còn sống…

Hơn mười năm ở chung, ta đã thấy vô số dáng vẻ của hắn, cho dù là cao hứng hay khổ sở, cho dù là đắc ý dào dạt hay là ẩn nhẫn bi thương… nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy ——

Hờ hững mà lãnh đạm, giống như mất đi tất cả hứng thú đối với thế gian này.

“Đô Sử…”

Hắn dừng cước bộ, chậm rãi quay đầu, nhìn ta, trên mặt lại hiện lên vẻ trào phúng.

“Hiện tại cô vừa lòng rồi? Nếu ngày đó cô nói thêm một câu, ta đã không trúng mai phục, cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ…”

Kết cục gì? Trong lòng mơ mơ hồ hồ hiện lên suy nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu, toàn thân Đô Sử đều đã thay đổi.

Trên người vẫn mặc bộ khôi giáp bình thường hắn mặc khi xuất chinh, phía trên lại gồ ghề dày đặc vết thương, gương mặt hắn đầy máu, hung tợn tới gần ta, cắn răng nói từng chữ, từng chữ: “Là cô hại chết ta, là cô!”







Hắn nói đúng, rõ ràng ta biết hết mọi chuyện, nhưng lại không nói bất cứ điều gì.

Cho nên…là ta sai…

“Đúng, là lỗi của cô! Nếu không phải do cô không nói gì, làm sao ta lại rơi vào kết cục thế này!”

Thanh âm kia là…

Ta vừa ngẩng đầu, đất trời trước mặt không biết từ khi nào đã chia làm hai nửa, một nửa tối đen như màn đêm, một nửa sáng như ban ngày. Đô Sử đứng ở bên tối đen, mà người đứng ở bên kia lại là… Âu Dương Khắc.

Trên bạch y của hắn đầm đìa máu tươi, trước ngực cắm một mũi thương đen nhánh, ánh mắt nhìn ta tràn đầy hận ý: “Ta đã bị tiểu vương gia giết chết, giờ cô cao hứng rồi chứ?”

Hắn… hắn đã chết?

Đô Sử… không kịp, nhưng mà hắn… Ta đã nói… vì sao lại không nghe? Không, ta căn bản là không có lý do nào để khiến hắn nhất định phải nghe lời ta.

Cho nên… đến cuối cùng… hắn vẫn thích các nàng rồi; cho nên… hắn mới có thể lặp lại vận mệnh như trong truyện; cho nên… vẫn là ta sai lầm rồi.

Đều là do ta sai, ta không nên… không nên…

Cánh tay đột nhiên bị cái gì đó nắm lấy, tựa hồ có người ở bên tai vội vàng nói gì đó, một lần lại một lần, nhưng ta cố gắng thế nào cũng không nghe được rõ ràng, rốt cuộc là đang nói cái gì đây?

Không biết vì sao… ta lại vô cùng muốn biết…

Trời đất ầm ầm sụp đổ, đêm tối cùng ban ngày dần dần giao hòa, trong khung cảnh u ám hỗn độn đó, bóng bạch y vô cùng rõ ràng xẹt qua bên người, ta bối rối vội vàng nắm lấy, chết cũng không chịu buông.

“Ta đã nói rồi… ta đã nói ngươi đừng thích các nàng… ta thật sự đã nói… Ngươi đừng chết… Ta không muốn ngươi chết…”

Ta không biết rốt cuộc mình đang hồ ngôn loạn ngữ gì, ta chỉ biết dùng hết khí lực toàn thân nắm chặt lấy góc áo túm được trong tay, cho dù thế nào cũng không muốn buông ra…

“Ta biết… Ta đều biết…”

Thanh âm hắn nghe qua có chút khàn khàn, sẽ không phải… là sinh bệnh đấy chứ? Không đúng, có chỗ nào không đúng… Trong đầu hỗn loạn, có phải ta đã quên mất chuyện gì rất quan trọng hay không…

Hơi thở ấm áp quen thuộc vờn quanh người, tiếng tim đập vững vàng kề sát tai, hòa cùng nhịp vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng, làm cho người ta có một cảm giác an tâm khó hiểu.







Ta nhất định là đang nằm mơ đi. Hơn nữa, lại là một giấc mộng không có tiền đồ như vậy.

Người ta đã kiên quyết đi như vậy, làm sao có thể trở lại? Hơn nữa, làm sao có thể… như vậy… như vậy…

Cư nhiên lại yy người khác ôn nhu đối đãi với mình như vậy, cho dù là mộng, này cũng không khỏi quá vô sỉ rồi. Ta đang định bẹo má mình một cái cho hoàn toàn thanh tỉnh lại, bàn tay vừa nâng được một nửa, lại bị người ta ngăn lại.

“Mới tỉnh lại, cô lại định ép buộc mình gì rồi?” Hắn hơi hơi nhíu mày, lại ôn nhu thấp giọng nói: “Cảm thấy sao rồi? Còn khó chịu sao, trước uống thuốc đã…”

Còn đang nằm mơ sao? Ta mờ mịt nhìn quanh bốn phía, nhất thời không nhận ra là thực hay là ảo… Rõ ràng vẫn là gian phòng khách sạn ta ở hơn một tháng, vách tường quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, ngay cả ngọn nến đặt trên đầu giường cũng là cái dùng mỗi ngày, khác biệt duy nhất tồn tại chính là…

“Ngươi… Là thật hay là giả?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình, đây là câu hỏi ngu ngốc gì a!

Hắn không lập tức trả lời, nhìn ta một lúc lâu, mới miễn cưỡng nở nụ cười.

“Hiện giờ cùng cô… sao có thể không phải là thật.”

Mặc dù có câu trả lời rồi, nhưng ta thật sự nghi hoặc chẳng qua chỉ là mình tiến thêm một bước phát triển đến trình độ ảo giác + nghe lầm mà thôi, vì thế thình lình vươn tay nhéo mặt hắn.

Nhất định là sẽ lập tức tan thành mây khói, nhất định… sẽ giống như vô số lần trước, chẳng qua chỉ là ảo giác…

Chỗ bàn tay tiếp xúc ấm áp mà mềm mại, tuy rằng không đến mức cứng rắn như sắt thép, nhưng cũng thật sự tồn tại, không tiêu tán đi, nói cách khác…

Ta giật mình, toàn thân hoàn toàn thanh tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là vội vàng rụt tay lại, lại không thành công.

Hắn nắm chặt tay ta, lấy ngữ khí chân thật đáng tin nói hai câu.

Câu đầu tiên là —— “Là ta.”

Câu thứ hai là —— “Ta đã trở về.”

Trong ánh mắt hắn có nhiều cảm xúc phức tạp… Ta đọc không hiểu, chỉ kinh ngạc nhìn hắn, không biết nên nói cái gì mới được.

Sau một lúc lâu, hắn thở dài, vươn tay rút đệm chăn bên cạnh giường, dựa vào phía sau lưng ta, sau đó mới xoay người cầm lấy một cái chén nhỏ bên cạnh, ôn nhu nói:

“Trước uống thuốc đi.”







Ôn nhu săn sóc giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ là… ta không thể lừa mình dối người như vậy.

Ỷ lại sự ôn nhu mà bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất của người khác, người như vậy không khỏi quá mức đáng buồn rồi, cho nên… ngay từ đầu, lẽ ra… không nên quen với cảm giác này mới đúng.

“Cám… cám ơn, ta tự mình làm được rồi, Âu Dương… Âu Dương công tử.”

Ta đưa tay nhận lấy chén thuốc, hắn lại không buông tay, trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ ngay cả không khí cũng đều ngưng đọng lại.

“Cô… vì sao phải xa cách ta như vậy?”
Bình Luận (0)
Comment