Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 97

Người này đang nói cái quỷ gì a, rõ ràng là hắn… Làm sao hiện tại lại thành ta rồi, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy ủy khuất, ta quay mặt đi, nhìn chằm chằm ngọn nến trên đầu giường, không hé răng.

Tiếng thở dài nghe thực rõ, rồi sau đó có thứ gì được đặt vào tay.

“Cô… uống thuốc trước đi…”

Trên chén thuốc màu nâu đen còn lờ mờ nhiệt khí bốc lên, uống vào miệng lại chỉ còn ấm ấm, cũng không có cảm giác đắng ngắt, là do sinh bệnh nên vị giác cũng chết lặng rồi sao? Hay là…

Nhìn hơn một nửa chén thuốc còn lại, ta không nhịn được hơi hơi run.

“Còn rất đắng sao? Ta đã cố gắng…” Hắn dừng một chút, lại ôn nhu nói: “Đừng sợ, ta đã chuẩn bị mứt quả rồi, uống xong thuốc sẽ cho cô ngậm, được không?”

Hắn… hắn đây là đang dỗ trẻ con sao, ta đã lớn rồi a… Không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

Hắn nhíu mày, cư nhiên phì cười nhìn ta: “Khi ở biệt viện, cũng không biết là ai mỗi lần uống xong thuốc đều lén lút tìm đường ăn…”

“Đó là bởi vì ngươi cố ý chỉnh ta!”

Lúc ấy tuy rằng không biết rõ tình hình, về sau ngẫm lại, cũng không quá khó để hiểu được, thuốc Đông y bình thường làm sao có thể khó uống tới mức đó, nhất định khi đó Âu Dương thiếu chủ ‘tự tay sắc thuốc’ đã bỏ thêm vài thứ quái dị gì đó vào rồi.

“Phải.”

Hắn cư nhiên cười hì hì gật đầu khẳng định, thái độ thản nhiên quả thực giống như là ta đang khen ngợi hắn vậy, ta nhất thời còn đang không biết phải công kích hành vi cực kỳ vô sỉ này như thế nào, hắn lại mở miệng trước:

“Bất quá… Trước khác nay khác, hiện giờ ta chỉ cố gắng làm sao để nó không khó uống.”

Trong thanh âm còn mang theo ý cười thản nhiên.

Không biết vì cái gì, mặt lập tức cảm thấy nóng lên, ta cuống quít bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, đầu cũng không dám ngẩng, vươn tay đưa cho hắn:

“Uống xong rồi! Ngươi… có thể đi rồi!”

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Tiểu cô nương, cô thế này xem như…” Hắn cố ý kéo dài âm điệu, dừng một chút mới tràn đầy ý cười nói: “… Qua sông xong phá cầu, niệm kinh xong đánh hòa thượng sao?”

“Ngươi mới đánh hòa thượng…” Cả nhà ngươi đều đánh hòa thượng, phạm vi mười dặm nhà ngươi đều đánh hòa thượng!

(T.T Thiếu Lâm tự thực quá bi thương… )

Một câu còn chưa nói dứt, bỗng dưng có thứ gì đó bị nhét vào miệng—— ách, may mà không phải khăn lau.

Mềm mềm, ngọt ngọt… lại hơi chua chua vị cam quýt… Ách, tuyến nước bọt bị kích thích, nước miếng giàn giụa, thật sự quá mất hình tượng, ta vội vàng nâng tay muốn che miệng, lại không kịp…







Sau đó… đầu óc liền trống rỗng rồi!







Rốt cục lúc khôi phục lại tinh thần, người nào đó đã đứng thẳng dậy, vẻ mặt chính khí nói mấy câu linh tinh “Mứt quýt này là đặc sản của Gia Hưng”, “Nhớ tới khẩu vị bình thường của cô, hơn phân nửa là sẽ thích ăn nên mua thử”, “Hương vị quả nhiên không tồi”… —— thật giống như kẻ vừa liếm ta một phát không phải là hắn vậy!

“Ngươi… ngươi… ngươi vừa rồi…” Ta ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

“Khóe miệng cô dính một chút mứt.”

“Vậy…vậy…vậy…ngươi nói với ta không được sao!” Vươn người lên liếm, hắn là cún hay sao…

“Ta đã sớm muốn nếm thử…”

Người nào đó khuôn mặt tuấn tú cười đến xuân về hoa nở, khiến ta nhìn thấy mà nổi bão.

“Lúc ngươi mua sao không ăn đi a! Nói lại không phải đằng kia vẫn còn sao!”

Trên bàn rõ ràng còn một gói, đừng tưởng ta không phát hiện thấy.

Vẻ mặt hắn càng lúc càng cổ quái, ho nhẹ mấy tiếng, mới nói: “Ta sao bỏ được…” Một câu còn chưa dứt lời, lại ho lên vài tiếng, lần này rõ ràng mang theo vẻ đau đớn.

Không đúng, hắn như vậy rõ ràng là bị thương trong người. Ta bất chấp giữ thể diện gì đó, vội vàng kéo vạt áo của hắn ra, bàn tay không nhịn được run lên.

“Thương thế của ngươi… sao vẫn chưa khỏi…”

Đã hơn một tháng rồi, nếu như quả thật là ‘vết thương nhẹ’ như lúc ấy hắn nói, đã phải sớm khỏi rồi mới đúng, có thể thấy được… có thể thấy được hắn căn bản đã không nói thật cho ta biết.

Cũng phải… thương thế của hắn như thế nào… dựa vào cái gì mà phải nói cho ta biết, chúng ta chẳng qua chỉ là… người qua đường bèo nước gặp nhau mà thôi…

“Xin lỗi, là ta lắm chuyện rồi, ngươi không cần nói với ta…”

Bàn tay vừa buông vạt áo ra, bỗng dưng lại bị nắm lấy, cả người đã bị kéo vào trong lòng hắn, phản ứng đầu tiên của ta chính là đẩy tên vô sỉ này ra, nhưng đầu ngón tay vươn ra lại đụng tới băng vải trắng… vết thương trên ngực hắn… bàn tay lại không dám dùng sức, chỉ do dự một chút như vậy, cả cánh tay đã bị hắn nắm chặt không thể động đậy.

“Ngươi!”

Ta thật sự muốn đánh người rồi! Đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm khàn khàn của hắn.

“Ta sẽ không gạt cô điều gì, chỉ là… Cô hãy nghe ta nói hết… Được không?”







Ma xui quỷ khiến, ta cư nhiên gật gật đầu.

“Ngày đó quả thực chỉ bị một vết thương nhẹ, điều dưỡng một thời gian như vậy, vốn dĩ đã sắp khỏi, mấy ngày trước lại có kẻ không biết trời cao đất rộng tới tìm chết. Khi ấy ta đang vội vã, không có tâm tư triền đấu cùng bọn chúng, liều mạng chịu một chưởng của gã đầu lĩnh, nhờ đó xử lý xong hết mọi chuyện rồi. Lúc này mặc dù trông dọa người, nhưng chẳng qua chỉ là vết thương cũ vỡ ra một chút, cũng không đáng ngại.” Hắn ngừng lại một chút, lại nói: “Ta biết cô tất nhiên không tin, để ta cởi băng vải ra cho cô xem, được không?”

“Không cần!”

Ta vội vàng lắc đầu mãnh liệt, cho dù chỉ là vết thương bề ngoài, mỗi lần thay thuốc cũng đã rất đau rồi, huống chi là vết thương do bị kiếm đâm sâu vào tận ngực… Nghĩ cũng đã thấy đau rồi.

Bất quá, hắn vội vã cái gì a, không lẽ Bạch Đà sơn lại xảy ra chuyện gì? Nhớ rõ trong truyện không có đoạn này a…

“Cô có biết mình bệnh mấy ngày rồi không?”

Ách… Chẳng lẽ không phải ta chỉ vừa ngủ một chút thôi sao? Nhưng nghe khẩu khí của hắn thì hình như không đơn giản như vậy, ta không chắc chắn đoán : “Hai ngày?”

Hắn thở dài.

“Từ lúc cô uống thứ thuốc lang băm kia tới giờ, đã qua năm ngày năm đêm, lúc ta tới đây đã là ngày thứ ba rồi, nếu không phải chưởng quầy nơi này hiểu chuyện, sớm thỉnh danh y tới chẩn trị, lại dùng nhân sâm…”







Nói thực ra… ta thật sự bị dọa.

Hôn mê năm ngày năm đêm, ở hiện đại có lẽ cũng đã được xếp vào mức bệnh tình nguy kịch rồi, ta cư nhiên còn sống, hơn nữa thân thể cũng không có vẻ gì là bệnh nặng cả, này… đây là công hiệu thần kỳ của nhân sâm bảo vật y học Trung Hoa sao? Hay là còn do nguyên nhân gì khác, tuy rằng ta không chắc chắn, nhưng…

“Chẳng lẽ ngươi truyền nội lực… Ách…”

Ta do dự một chút, không biết ở trong tiểu thuyết võ hiệp nên dùng từ gì để hình dung hành động như vậy nữa, dù sao hành động “Bảo vệ tâm mạch” bình thường đều thực hiện khi bị người ta đánh trọng thương, ta chỉ sinh bệnh một chút, chắc không đến nỗi như vậy…

“Lúc cô bệnh, có khi nóng, có khi lạnh lạnh run, ta chỉ giúp cô điều tức thôi.”

Lấy trình độ hiểu biết thô thiển của ta mà nói, làm như vậy hình như cũng phải hao tổn không ít nội lực, lại nhìn tới sắc mặt hơi có chút tiều tụy của hắn… Vốn tưởng là do hắn bị thương, kết quả vẫn là bị ta liên lụy sao?

“Xin lỗi…”

Cánh tay đang ôm ta đột nhiên căng cứng, hắn lập tức ngắt lời.

“Ngày ấy… Trong trang xác thực có chuyện quan trọng, nhất định phải tự ta tới giải quyết, vốn tưởng rằng chỉ mất chừng mười ngày, lại nhờ Hồng lão tiền bối cùng Hoàng cô nương chiếu cố cho cô, cho dù có người tới tìm cô gây chuyện cũng có thể bảo hộ cho cô…” Hắn đột nhiên ngừng lại, sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói: “Ta luôn luôn tự phụ tính toán chu toàn, ai ngờ người tính chung quy không bằng trời tính, nếu nhìn thấy đóa châu hoa sớm hơn, nếu trên đường không bị… trì hoãn, cô cũng không đến mức bệnh nặng như vậy…”

Hốc mũi bỗng dưng đau xót.

Kỳ thật… đây hoàn toàn là chuyện của ta, kỳ thật… chẳng có nửa điểm liên quan gì tới hắn, kỳ thật… những chuyện này ta đều hiểu tới mức không thể hiểu hơn được nữa…

Nhưng cho dù lý trí kêu gào thế nào, thân thể lại giống như có ý chí của mình vậy, nói ra những lời khiến ta mất mặt vạn phần:

“Lúc có việc, rõ ràng ngươi cũng chẳng ở đây…”

Hắn ngẩn ra, ta nháy mắt thanh tỉnh lại, quả thực hận không thể lập tức chui xuống đất.

Vốn là hai người chẳng có liên quan gì, chỉ là thuận miệng nói một câu, ta có tư cách gì mà so đo… rõ ràng là biết…

Có thứ gì đó bất ngờ dâng lên trong mắt, không muốn bị hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, ta vung tay đẩy hắn, lại bị hắn nắm chặt không buông, trong thanh âm lại có ý vui mừng:

“Là ta không tốt, không nên tức giận với cô, hại cô khổ sở như vậy. Về sau… sẽ không như vậy nữa…” Hắn ngừng lại một chút, lại ôn nhu nói: “Về sau… Ta ngày ngày đều ở bên cạnh cô…”

“Ai muốn ngươi ở bên cạnh…”

Không biết vì cái gì, nước mắt rơi càng nhiều, cố thế nào cũng không ngừng được, hoàn toàn không thể khống chế khóc nức nở không nói lên lời, những cảm xúc bị dồn nén trong lòng đã lâu, những áp lực rối rắm đã lâu, tựa hồ đều theo nước mắt tuôn ra, tiêu tán trong không khí… Trong trí nhớ, ta chưa bao giờ khóc đến thất thố như vậy trước mặt ai…







Mông lung, tựa hồ có người không ngừng thì thầm bên tai …







“Ta chưa từng thích Hoàng cô nương, cũng không hề thích Mục cô nương.”

“Trong lòng ta vẫn luôn chỉ có một người…”

“Nàng là công chúa cũng được, là dân chúng cũng được…”

“Đời này kiếp này… Ta đều sẽ không buông tay…”







Ấm áp mà… Ngọt ngào…
Bình Luận (0)
Comment