Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 98

Ta tỉnh.

Sau đó, ta hóa đá rồi.

Trong một buổi sáng sớm trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, phát hiện bên cạnh mình, không, là dưới thân mình cư nhiên có người, vốn đã là một chuyện thực đáng sợ rồi.

Nhưng càng làm cho người ta bi phẫn hơn là phát hiện ra —— cư nhiên ta mới chính là một kẻ sắc lang.

Thiếu chủ đại nhân thành thành thật thật nằm an phận, tay chân đều đặt ở những vị trí nên đặt, ngay cả một sợi tóc cũng không lệch chỗ, chính nhân quân tử đến mức không thể chính nhân quân tử hơn được nữa.

Trái lại ta, quả thực chính là bạch tuộc hóa thân, cả người cơ hồ đều áp lên người hắn còn chưa tính, bàn tay… bàn tay cư nhiên còn thò vào trong quần áo hắn!

(rốt cuộc là làm sao mà mò vào được a…)

Ta… ta… ta… ta thật sự không biết hóa ra mình còn có bộ mặt đói khát không gì cản trở nổi như vậy a!



Đang cố gắng tự hỏi phải làm thế nào để thần không biết quỷ không hay rời khỏi hiện trường kiêm tiêu hủy chứng cớ phạm tội, ‘khối thịt’ dưới thân đột nhiên lại cử động, ta vội vàng nhắm mắt giả chết.

Có cái gì… Nhẹ nhàng chạm lên trán, ngừng lại một chút, sau đó… nghe được tiếng hô hấp của người nào đó thực rõ ràng.

Cách một lớp vải mỏng manh, có thể cảm giác được rất rõ độ ấm của cơ thể, lồng ngực hơi hơi phập phồng, ngay cả tiếng tim đập cũng đều nghe được rõ ràng… Không biết tại sao, mặt lập tức nóng lên.

Ta nghĩ chắc ta không thể giả bộ nổi nữa.



Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài của người kia, thản nhiên nói: “Thì ra nàng… thích ở phía trên, hiện tại ta nhớ kỹ rồi.”

Hắn quả thực là ‘không lưu manh sẽ chết’ sao? Ta không thể nhịn được nữa đạp hắn một cước.

“Huynh mới thích ở phía trên ấy!” Cả nhà huynh đều thích ở phía trên…







Ách? Lời này nghe qua có vẻ… có chút… vấn đề…

Người bên dưới lại càng cười đến xuân ý dạt dào, nhìn ta một lúc lâu, mới cố ý kéo dài âm điệu nói: “Chuyện đó… Ta đương nhiên phải làm… Nhưng cũng tùy vào nàng thích mới được.”

=.= Ta muốn đá bay hắn, thật sự!

Không biết tại sao, cánh tay vừa nâng lên lại cảm thấy bủn rủn, rốt cuộc không chống đỡ nổi, nếu không phải người nào đó đúng lúc đảm đương đệm giảm xóc, đại khái ta sẽ lập tức đập đầu xuống giường rồi.

Ta biết mình vẫn còn đang bệnh, nhưng mà… đến mức như vậy thì không khỏi quá khoa trương đi…

Tuy rằng biết rõ với tư thế hiện tại không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lại vẫn theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Ta đây là làm sao vậy?”

Bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ về tóc ta hơi dừng lại một chút, mới nghe thấy thanh âm hắn dường như không có việc gì vang lên.

“Đại phu nói… Nàng là do nỗi lòng tích tụ, lại bị phong hàn xâm nhập, ngày ấy lại bị lang băm kê một đơn thuốc bậy bạ, nếu không phải trong cơ thể có nội lực của Lý tiền bối bảo hộ…” Hắn ngừng lại một chút, lại ôn nhu nói: “Hiện giờ… Nàng nên giữ tâm tình thoải mái để điều dưỡng mới được.”

Có một số việc, hắn không nói nhất định là có lý do của hắn, cũng như ta luôn luôn lảng tránh đề cập tới một số việc, cho nên ——

“… Ừm.”

Chỉ là ta không dự đoán được, lần này thời gian “điều dưỡng” còn lâu hơn so với ở cữ, đợi cho tới lúc Âu Dương thiếu chủ rốt cục mở lòng từ bi cho phép ta xuống giường, cảnh vật bên ngoài đã là mùa hè rồi.

Cho dù trời sinh không phải là một kẻ hiếu động, nhưng ta thực sự cũng rất muốn được ra ngoài đi dạo rồi, bởi vậy đối với chuyện này, ta vốn là nhảy nhót chờ mong vô cùng, nhưng mà bầu trời không thể thiếu gió mưa, nhân sinh khó tránh khỏi gặp khúc chiết…

T.T

“Khụ khụ… Cái kia…” Trên mặt người nào đó phá lệ xuất hiện một loại biểu tình có thể gọi là xấu hổ, “Thúc phụ đã đến trong thành rồi…”

Trong nháy mắt nghe thấy câu đó, trong đầu ta liên tiếp hiện lên đẳng thức:

Thúc phụ nhà hắn = Tây độc Âu Dương Phong = Boss phản diện số một = tâm ngoan thủ lạt + xuống tay ngoan độc + thành phủ thâm trầm + sớm có tiền oán (chuyện Lý Lưu Phong trước kia) + chột dạ khó hiểu (ách, vì sao ta phải chột dạ?)…







Ta không nhịn được rùng mình một cái, sau đó quyết định thật nhanh ngả đầu nằm xuống, sạch sẽ lưu loát lăn một vòng vào trong giường, kéo chăn che kín đầu:

“Ta cảm thấy ta vẫn cần phải điều dưỡng thêm vài ngày mới được… Thật sự!”

Lặng ngắt như tờ một lát, có người bắt đầu động thủ túm lấy chăn của ta, ta liều chết ôm lấy không chịu buông tay:

“Ta đau đầu, đau chân, đau toàn thân, không có nửa điểm khí lực… Ta không thể ra ngoài được!”

Người bên ngoài đã có điểm nghiến răng nghiến lợi, “Không có khí lực mà lại có thể ôm chăn chặt như vậy sao!”

Ta bất giác buông lỏng tay, sau đó nháy mắt trên người nhẹ bẫng, trước mắt sáng ngời… đã bị bức thấy ánh sáng mặt trời rồi.

“Khụ khụ, cái kia…” Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, ta cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng bổ sung, “Huynh xem này không phải là không có khí lực rồi sao…”

Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, cũng không nói gì, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, khiến ta run sợ trong lòng.

Lần trước lúc ta đổ thuốc ra ngoài cửa sổ bị hắn phát hiện, lúc ta kiên quyết không chịu ăn cái thứ ‘thực phẩm bổ dưỡng’ có hình dạng khả nghi… Vẻ mặt hắn đều là thế này, hậu quả tiếp theo có thể nói là vô cùng ‘thảm thiết’.

“Ta thật sự không muốn đi…” Ta chớp chớp mắt, cố gắng tỏ vẻ đáng thương, “Ta sợ…”

Đây là nói thật.

Không biết có phải là do bóng ma thời thơ ấu hay không, tóm lại từ lúc ta còn là một tiểu Loli hàng thật giá thật, sau lần đầu tiên thức đêm xem Anh Hùng Xạ Điêu, trong một thời gian rất dài, buổi tối nếu gặp ác mộng, nội dung nhất định là bị một đàn rắn độc vô biên vô hạn đuổi theo, giữa đàn rắn còn có một người đàn ông trung niên gương mặt mơ hồ, tay cầm xà trượng, ngửa mặt cuồng tiếu ing~… Ta một mực cho rằng kẻ đó chính là họ Âu Dương tên Phong đại danh đỉnh đỉnh…

Cho nên mới nói, nếu ở trong thế giới này có một nhân vật nổi danh nào mà đánh chết ta cũng không muốn gặp, vậy thì nhất định chính là Âu Dương Phong rồi.

Nhưng mà hiện tại…

“Nàng…” Âu Dương thiếu chủ một tay bóp trán, thoạt nhìn có vẻ vô cùng bất đắc dĩ, “Thôi, nàng cũng biết ta cũng sẽ không bức nàng…” Hắn thở dài, lại không nói thêm gì nữa, ngừng lại một lúc lâu mới lại nói: “… Nếu nàng không muốn, không gặp là được.”

Ta nửa quỳ trên giường, không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ là thanh âm kia nghe qua không biết tại sao lại có chút cô đơn, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, không cần nghĩ ngợi đưa tay giữ chặt ống tay áo của hắn, nhất thời lại không biết nói thế là tốt hay không nữa, lôi kéo nửa ngày mới thốt ra một câu:

“Được rồi…”

Hắn quay lại nhìn ta, “Thật sao?”

Ta cắn răng một cái, “Thật sự!”

“Không hối hận?”

“Không hối hận…”

“Ta thấy nàng hơn phân nửa là còn có chút miễn cưỡng, không bằng…”

Hắn hơi dừng lại, dường như đang lo lắng điều gì, ta vội vàng phất cờ tỏ rõ lập trường:

“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng, kỳ thật ta ngưỡng mộ thúc phụ đại nhân nhà huynh đã rất lâu rồi, có thể gặp mặt một lần thật sự là tam sinh hữu hạnh, cửu tộc đồng huy, ngũ tạng câu đốt, lục thần bất an…”







Âu Dương thiếu chủ ngẩn ra, mới dở khóc dở cười nói: “Như vậy… việc này cứ quyết định như vậy?”

Ta mãnh liệt gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Dừng lại một chút, hắn lại nhíu mày nói: “Nàng… ngưỡng mộ thúc phụ làm chi?”

“…”

Người ta tốt xấu gì cũng là một trong ‘Ngũ Tuyệt’ a, không ngưỡng mộ y chẳng lẽ ngưỡng mộ huynh chắc… Nhưng mà lúc đọc truyện, ta cũng không có nửa điểm suy nghĩ này a.

“… Thôi.” Hắn có vẻ vô cùng đau đầu, “Ta liên hệ với thúc phụ trước…”

Nhìn bóng dáng hắn cầm bút viết giấy trước cửa sổ, không biết vì sao trong lòng có chút khó chịu.

Lén lút tới gần, lặng lẽ kéo lấy góc áo người nào đó bắt đầu ác ý vò nắn, tâm tình hắn có vẻ vô cùng tốt, cười dài để kệ ta chà đạp một lúc lâu, tới tận khi con bồ câu đưa tin cất cánh, mới quay người lại nhu nhu tóc ta.

“Chỉ là gặp mặt một chút thôi, đừng sợ.” Ngừng lại một chút, lại ôn nhu nói, “… Có ta ở đây, không cần lo lắng.”

Mặt ta hơi nóng lên, ngượng ngùng buông tay, bối rối nói: “Huynh… quần áo của huynh giờ không thể mặc ra ngoài được rồi.” Đều bị ta nhu thành dưa muối rồi.

Hắn lơ đễnh gật gật đầu, trầm ngâm một lát, đột nhiên khẽ nở nụ cười, “Đúng là như thế…”

—— Trong nháy mắt, ta có dự cảm điềm xấu.

Sau một lát, trong phòng tạm thời chỉ còn một mình ta, trên giường đặt hai bộ y phục nữ.

Một xanh, một trắng.

Tính chất kiểu dáng thật ra giống hệt nhau, ngay cả vị trí hoa văn ẩn hiện trên áo cũng không hề khác biệt gì.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp cầm lấy bộ y phục màu xanh, vòng ra phía sau bình phong thay đồ.

Hừ hừ, ta không thèm mặc cùng một màu sắc với hắn!

Vừa mới thắt xong đai lưng, cửa liền ‘chi nha’ một tiếng mở ra.

Người này vì sao mỗi lần đều tính thời gian chuẩn như vậy, nếu không phải thời đại không đúng, ta nhất định sẽ nghĩ hắn có gắn camera theo dõi gì đó. Vừa oán thầm vừa căm giận đi ra ngoài, vừa nhấc đầu…

Nhất thời tim đập loạn vài nhịp.

Ta vẫn biết hắn mặc bạch y rất dễ nhìn, không nghĩ tới mặc thanh y cũng có thể xuất sắc như vậy.

Tuy rằng vẫn là ‘thế giai công tử anh tuấn’, nhưng mà… Ta quả thực không có sức chống cự đối với loại tạo hình phong tư tuấn tú, ung dung tiêu sái này…

Nước miếng ing

Hoa si ing







Bất quá, hắn không có chuyện gì, sao đột nhiên lại phải thay quần áo ra dọa người như vậy?

Liếc mắt một cái thoáng nhìn đến ống tay áo của chính mình, “Huynh… huynh… huynh cố ý…”

Hắn cười đến mặt mày loan loan gật gật đầu.

Thẹn quá thành giận chà chà chân, ta lại cầm bộ y phục màu trắng đi về phía bình phong, đi được hai bước cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, cảm thấy không khỏi có điểm buồn bực, quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn phe phẩy chiết phiến, cười dài nói:

“Mặc bộ nào là tùy ở nàng, chỉ là, cuối cùng ta vẫn có thể xứng đôi…”

Người này thật sự là… Ta cắn răng cố gắng không để ý tới hắn.

Dư quang khóe mắt lại thấy có người chậm rãi đi tới, càng lúc càng gần, gần đến có cảm giác như sắp đụng phải, gần đến mức cơ hồ ngay cả tiếng hô hấp cũng đều có thể nghe được rõ ràng… Trái tim không tự chủ được đập mau hơn.

Tóc ở bên tai nhẹ nhàng bị vén lên, tiếp theo có cái gì đó… được cài lên tóc cực kỳ cẩn thận.

Ta ngẩn ra, đưa tay muốn sờ xem, lại bị hắn nắm lấy không chịu buông. Hơi thở ấm áp hưu hưu bên tai, hắn cúi đầu nói khẽ:

“Lần này… không được trả châu hoa lại cho ta đâu đấy…”
Bình Luận (0)
Comment