Chương 107
Nghe thấy ông đặt câu hỏi cho mình, nhưng thực chất lại là câu khẳng định, anh cười khẽ: “Tin tức cũng nhanh nhạy quá nhỉ?”
“Cô gái đó là tiểu thư nhà ai? Hôm nào dắt về ra mắt đi.”
“Không phải tiểu thư nhà ai hết! Ba cũng đừng lo chuyện này làm gì.”
Nghe được thằng con trai thẳng thừng từ chối, Lâm Trí Viễn lạnh giọng ra lệnh: “Cuối tuần này dắt cô ta về nhà chính ăn cơm. Nếu không… ba sẽ tự mình đi gặp.”, nói rồi ông thẳng tay dập máy.
Nghe thấy bên tai truyền đến những tiếng “Tút!” dài, Lâm Đình Phong nhíu chặt mày kiếm, anh đặt điện thoại lên bàn, dụi điếu thuốc lá vào trong gạt tàn, rồi châm một điếu thuốc khác, anh xoay ghế, đưa mắt nhìn về phía giá sách. Trên đó đặt một khung ảnh bằng gỗ tùng, tấm ảnh bên trong đã bạc màu.
Trong tấm ảnh, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, cô đang cười rất rạng rỡ, trên tay bế một bé trai miệng ngậm kẹo mút. Mặc dù chỉ là nhìn qua tấm ảnh, nhưng có thể cảm nhận được, cô ấy đã rất hạnh phúc trong khoảnh khắc ấy.
Đôi đồng tử đen láy bị bóng tối bao trùm không nhìn rõ tâm tư, chỉ thấy bờ môi mỏng bạc đang mấp máy những âm thanh thỏ thẻ: “Mẹ! ông ấy xứng đáng để mẹ hy sinh nhiều vậy sao?”
…
Những ngày tiếp theo, mọi chuyện dần đi vào guồng quay quỹ đạo của nó. Lâm Đình Phong và Mộc Tâm vẫn đi làm cùng nhau.
Ngoài thời gian ở công ty, đa phần Mộc Tâm sẽ dành thời gian xây dựng bộ máy vận hành cho công ty trang sức Sunset. Em trai của Mộc Tâm – Mộc Kiến Vĩ đã được cô đưa đến công ty mới này để nhậm chức giám đốc đầu tư. Do thiếu nhân sự, cho nên một mình Trịnh Sâm phải đồng thời đảm nhận chức giám đốc thiết kế và giám đốc điều hành. Mộc Tâm thì vừa làm tổng giám đốc vừa quản lý bộ phận marketing.
Nên biết rằng, đối với một công ty kinh doanh, phòng marketing có thể nói là quan trọng nhất. Vì nó là nơi đảm bảo nguồn khách hàng để thu lại lợi nhuận. Đồng thời, nó cũng là nơi cho ra đời các chiến dịch thương hiệu có tầm ảnh hưởng rất lớn đến nền mống phát triển của công ty sau này. Vì thế, Mộc Tâm chưa chọn được một ai khiến cô ưng ý cho vị trí quan trọng này.
Dạo này, mặc dù ở Lâm thị cô chưa nhận dự án nào mới, nhưng ôm đòm công việc cả hai nơi gần như vắt kiệt sức của cô. Lúc tan làm ở nhà đợi cơm tối, cô ôm chồng văn kiện dày cộm đi ra phòng khách xem, nhìn báo cáo tài chính được gửi qua, thấy con số thua lỗ, Mộc Tâm ỉu xìu nằm dài ra ghế: “Ôi! Tiền của chị! Các bé yêu của chị!”
Lâm Đình Phong đang trong bếp làm món sườn nướng sốt cay mà cô thích, nghe cô dài giọng than thở, anh cong môi cười, lấy đũa gắp một miếng thịt đi ra phòng khách đút vào cái miệng nhỏ của cô. Nhìn cô phồng má nhai nhai như một con hamster, anh nhịn không được đưa tay véo má cô một cái: “Sao vậy? Việc công ty không thuận lợi à? Có cần anh giúp gì không?”
Mộc Tâm đưa cặp mắt hoa đào nhìn anh, cô gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu. Nuốt miếng thịt vào bụng, cô dựa lên lưng ghế, nói: “Em tự giải quyết được, chỉ là chút khó khăn chổ đầu ra thôi. Nếu nhắm tới con đường trang sức cao cấp thì phải có một cú nổ thương hiệu mới được. Nhưng biết kiếm ngòi nổ ở đâu đây?”
Lâm Đình Phong cầm chiếc giá múc canh cho ra tô, nhẹ nhàng nói: “Muốn kích nổ thương hiệu thì thứ cần nhất là lòng tin của khách hàng. Hiện tại ngành trang sức trong nước đang bão hòa, trước hết chúng ta phải tạo ra trào lưu để kích thích tiêu dùng.”
Mộc Tâm đặt tập văn kiện xuống, đi vào bếp bưng đồ ăn dọn ra bàn, môi mọng mấp máy: “Điều anh nói em cũng có nghĩ tới, chỉ là chưa tìm được hướng đi.”
Lâm Đình Phong cầm đĩa thức ăn cuối cùng đặt xuống bàn, anh đưa tay vuốt lên tóc cô, cười nói: “Ăn cơm đi, vừa ăn vừa nghĩ.”
Cô nghe anh nói thì cười tươi, xoa xoa hai tay, ngồi xuống bàn: “Đúng vậy, có thực mới vực được đạo.”
Mộc Tâm gắp một miếng thịt sườn yêu thích để vào chén của anh, quan tâm hỏi: “Mấy hôm nay, anh theo sát dự án ngọn núi phía đông tỉnh Q như thế nào rồi?”