Chương 108
Lâm Đình Phòng lột một con tôm cho vào chén của cô rồi đáp: “Anh cho người dùng máy dò quặng khảo sát rồi, chắc là ngày mai sẽ có kết quả.”
Cô vui vẻ ăn con tôm, sau đó cười hì hì, nói: “Nếu cho ra kết quả tốt, có phải em đã giúp anh một việc lớn không? Phải chăng sẽ có thưởng?”, nói rồi cô chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn anh.
Lâm Đình Phong thấy biểu cảm trông đợi của cô thì cong môi cười, gắp miếng sườn lên ăn, sau đó hờ hững nói: “Tiền thì không có, nhưng có người đây! Em muốn lấy thì lấy đi!”
Cô nghe anh nói thì mất hứng, bĩu môi: “Xùy… ai thèm lấy anh!”
Anh nhướng mày: “Không lấy anh thì em lấy ai?”
“Có cả trăm người xếp hàng dài chờ em lấy đó!”
Lâm Đình Phong vẫn hờ hững ăn cơm: “Sẽ không ai dám lấy em đâu.”
Lòng tự ái bị đụng chạm nghiêm trọng, Mộc Tâm liếc mắt: “Sao anh biết không ai dám?”
“Những người khác ngại tán em, tại ngán anh.”, ai đó xem tóp tóp quá 180 phút một ngày cho hay.
Mộc Tâm nghe anh nói thì phì cười: “Phụt! Hahaha, em nói này boss đại nhân, anh xem tóp tóp ít thôi!”
Thấy cô cười vui vẻ như vậy, Lâm Đình Phong liền ghi chú lại trong đầu, mấy clip ngắn do tên Lạc Tư đó gửi cũng có ích quá chứ. Có lẽ nên đầu tư thêm vài triệu cho bệnh viện của cậu ta vậy!
…
Ở căn phòng mờ tối nào đó, Lạc Tư đang ăn bimbim và trùm chăn xem phim ma thì… “Hắc xì!”, cậu đưa cái móng heo lên xoa xoa mũi: “Hình như ai đó lại nhớ mình thì phải!”
Sáng hôm sau, tầng cao nhất của tòa cao ốc Lâm thị.
Lâm Đình Phong đang điềm tĩnh cầm tờ báo cáo kiểm định mỏ quặng. Tiểu A đứng bên cạnh, cậu ấy rất bất ngờ sau khi xem bảng báo cáo, cậu kích động nói: “Boss, nồng độ mỏ quặng lên đến 2,2%. Nồng độ này cao chưa từng thấy luôn! Mắt nhìn của thư ký Mộc đúng thật là như hỏa nhãn kim tinh mà!”
Lâm Đình Phong cũng không ngờ được nồng độ quặng lại cao như thế, đối với những mỏ quặng bình thường, nồng độ chỉ ở khoảng 1% đến 1,3%. Mỏ quặng này có thể đem đến lợi nhuận gấp 10 lần giá mua vào, nói không chừng còn có thể tạo dựng quan hệ hợp tác với nhà nước.
Anh càng ngày càng không thể nắm bắt suy nghĩ của cô. Từ ngày quen biết cô, cô của bây giờ rất khác với cô của trước đây. Những tài liệu anh tra về cô cũng gần như là đống giấy vụn, vì nó không hề trùng khớp một chút nào. Cô như lột xác trở thành con người khác vậy! Cô tự tin hơn, quyết đoán hơn, mạnh mẽ hơn và ngày càng cuốn hút anh hãm sâu vào.
Cô cũng biết được những điều mà không một ai biết được. Những câu nói của Mộc Tâm xẹt qua đầu của anh từng dòng từng dòng như một thướt phim tua ngược:
“…Tôi không biết lúc nào bản thân sẽ bị đưa đi khỏi nơi này nữa!”
“Nếu em nói là em biết trước được tương lai, anh có tin không?”
Biết trước tương lai sao? Lâm Đình Phong cong khóe môi, đóng tập tài liệu lại, nhàn nhạt ra lệnh cho Tiểu A: “Không vội khai thác ngọn núi đó. Dùng danh nghĩa của Mộc Tiểu Tâm thành lập một công ty đầu tư tài chính, lấy tên P&T. Đừng để cô ấy biết.”
“Dạ, boss. Tôi đi làm ngay”, Tiểu A nghiêm túc đáp lại rồi đi ra ngoài, sau khi khép của lại, cậu ta không giấu được sự tò mò mà chớp chớp mắt nhìn cánh cửa gỗ đã đóng chặt. Tại sao không nhanh chóng khai thác mãnh đất đó mà lại đi mở công ty khác? còn dùng danh nghĩa của thư ký Mộc? Suy nghĩ của boss ngày càng khó hiểu mà. Thắc mắc là vậy, nhưng Tiểu A vẫn tuân tuân thủ thủ đi làm việc boss giao.
Bên trong văn phòng, cửa sổ hắt vào những tia nắng sáng nhè nhẹ, Lâm Đình Phong dùng ánh mắt dịu dàng nhìn khung ảnh của cô gái nhỏ đặt trên bàn, anh đưa tay vuốt ve khung ảnh, trong lòng lăng tăng những con sóng bình lặng.