Chương 233
Người đàn ông với bộ vest đen đang nhàn nhã ngồi trước màn hình máy tính, trên tay là điếu xì gà Montecristo No.4, hắn ta nhụi tắt điếu xì gà vào trong gạt tàn, thong thả nhắn lại: “Giống cô.”
Câu trả lời không đầu không đuôi của hắn khiến sự nghi ngờ trong cô càng thêm chắc chắn: “Cuối cùng anh có mục đích gì?”
Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên đôi đồng tử màu xanh của hắn khiến nó càng thêm sâu thẫm, khóe môi dần lộ ra nụ cười đầy hứng thú: “Cô.”
Mộc Tâm nhìn một chữ ngắn ngủi đó đến vài giây, ý của hắn ta là muốn đối phó mình sao?
Thấy Tiểu A đang đứng bên cạnh quan sát, cô gõ xuống một dãy mã Morse rồi gửi đi cho hắn: “Anh cũng là người xuyên đến đây?”, kể từ lúc bắt đầu giải mã cô đã ngờ ngợ ra việc này rồi, trò chuyện vài câu với hắn khiến cô càng khẳng định hơn. Nhưng cô không thể hiểu được, cho dù cùng là người xuyên đến nhưng tại sao hắn ta lại nhằm vào cô chứ?
“Hẹn gặp lại, cô gái.”, không như mong đợi của cô, hắn ta không trả lời câu hỏi mà chỉ nhắn lại một câu rồi biến mất. Cùng lúc đó, hệ thống cũng đồng loạt lấy lại được quyền điều khiển, mọi người liền theo như chỉ thị của Mộc Tâm mà giải quyết vấn đề giá và lượng cổ phiếu.
Cô ngồi thừ người nhìn màn hình vi tính một lúc lâu, cho đến khi Tiểu A lên tiếng gọi thì cô mới hoàn hồn lại mà nhìn cậu: “Thư ký Mộc, cô siêu quá đi, mọi chuyện cuối cùng cũng giải quyết xong. Cô đã ngồi suốt năm giờ liền rồi! Từ sáng đến giờ chưa ăn gì, hay là cô đi ăn trưa đi. Mọi chuyện ở đây chúng tôi tự xử lý được rồi.”
Trường phòng sau vụ việc hôm nay thì liền coi Mộc Tâm như idol, cậu ta ngẩng đầu ra khỏi máy tính, quan tâm nói: “Đúng rồi đấy! Thư ký Mộc đi ăn đi, ở đây có tôi chỉ đạo mọi người là được rồi.”
Thấy mọi người nói vậy rồi nên cô gật đầu: “Cũng được, vậy mọi người xử lý đi, có vấn đề cứ gọi tôi.”
Tiểu A chu đáo hỏi: “Cô muốn đến nhà hàng ăn hay gọi họ mang đến?”
“Đến nhà hàng đi, sẵn mua đồ ăn trưa đem về cho mọi người luôn”, Cô cầm điện thoại và túi xách theo Tiểu A đi ra ngoài.
Sau khi ăn xong, cô gọi thêm mấy phần ăn để Tiểu A đem về công ty cho mọi người. Cô thấy trong người không khỏe lắm cho nên về khách sạn nghỉ ngơi.
…
Rà thẻ phòng lên ổ khóa rồi cô đẩy cửa đi vào, đưa tay bật đèn xong thì mệt mỏi ngã người lên giường. Trong đầu cứ suy nghĩ miên man về mấy câu của tên hacker lúc nãy.
Khoảng vài phút sau, cô ý thức được có chút kỳ lạ, trong không khí thoang thoảng một mùi hương ngọt lịm. Chợt nhận ra mùi hương này là gì, cô vội vàng bịch mũi và miệng lại. Đứng bật dậy định chạy về phía cửa, vừa đặt chân xuống giường cơ thể cô chợt choáng váng, cô lắc lắc đầu cố lấy lại tỉnh táo.
Một giọng nói vang lên từ trong ngách phòng, cô đưa mắt nhìn lên thì thấy mấy gã đàn ông xa lạ, bọn chúng có đeo mặt nạ lọc khí nên không nhìn rõ mặt, bốn hay năm hay sáu người gì đó, mắt cô bắt đầu hơi mong lung không thấy rõ: “Cô gái, cũng thông minh thật, vậy mà có thể nhận ra mùi của mê hương. Nhưng nhận ra thì đã sao, cô còn sức để phản kháng à? Ngoan ngoãn một chút thì bọn tôi sẽ nhẹ nhàng.”, gã đứng đầu hất mặt ra hiệu cho mấy tên đàn em: “Lên đi, trói nó lên giường.”
Mấy tên đàn em tiền đồng loạt đi về phía Mộc Tâm, ánh mắt bọn chúng quét lên người cô, vừa xoa tay vừa cảm thán: “Chặc chặc! Lần này con mồi xinh thật nha, đúng là mối làm ăn có hời mà!”
“Đúng là đẹp thật, chẳng trách cô ta lại ra giá cao như vậy để diệt trừ. Phụ nữ đúng là đáng sợ thật. Nhưng phụ nữ lại khiến chúng ta rất thoải mái đấy, hehehe.”, một tên khác cợt nhã nói theo.
Cách cửa chính còn phải chạy qua phòng khách, tính theo khoảng cách thì Mộc Tâm không có đủ thời gian. Cô thầm tính toán một chút. Bàn tay cô siết chặt, các móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay đến chảy máu, chỉ có làm vậy thì cô mới có thể giữ tỉnh táo thêm chút nữa.