Chương 234
Không để cho cô có cơ hội chạy trốn, ba gã đàn em vồ về phía cô. Mộc Tâm nhanh chóng vào tư thế phòng thủ, cô nhắm ngay bụng tung một cước về phía tên đầu tiên khiến hắn ôm bụng kêu đau một tiếng. Hai gã còn lại thấy vậy thì tung nắm đấm về phía cô, họ muốn dùng vũ lực áp chế cô. Nhưng cô đã kịp thời cúi người thoát khỏi sự tấn công của họ, đùng tay đấm mạnh một phát vào bụng một tên khiến hắn lùi về sau một bước. Do đang chóng mặt nên sức đánh của cô không lớn, cô chỉ có thể dùng chút kỹ thuật cận chiến học lỏm được từ Lâm Đình Phong mà chống đỡ thêm chút thời gian.
Cô xoay người, tung cú đá lên đầu tên còn lại, nhưng do quá choáng mà cô đá hụt. Cô bị hắn nắm lấy cổ chân quặt xuống đất. Lưng cô đập xuống nền nhà một cú đau điếng. Nhưng cũng nhờ cơn đau đó làm cô có thêm tỉnh táo, cô bật người dậy, câu hai chân lên cổ tên kia quật hắn ngã nhàu xuống đất.
Nhân cơ hội này, cô mở cửa sổ ra, nhảy xuống dưới. May mà đây chỉ là lầu một, bên dưới lại đối diện cửa chính nên có một mái hiên đưa ra ngoài. Lúc đầu còn trách Tiểu A đặt phòng không có view, nào ngờ nó lại hữu dụng trong lúc này.
Cả người cô té sấp xuống mái hiên, bên tai là tiếng quát lớn của gã đàn ông trên tầng: “Đám vô dụng, nhảy xuống bắt nó cho tao.”, mấy tên đàn em không dám nhảy xuống vội chạy ra cầu thang thoát hiểm đuổi theo cô.
Thuốc mê bắt đầu ngấm sâu vào máu khiến cả người cô gần như vô lực, cô lăn người trượt xuống mặt đất. Dùng chút tỉnh táo cuối cùng để gọi người giúp.
Một chiếc Mercedes Benz đậu trước cửa khách sạn, người mặc tây trang màu đen bước xuống từ ghế láy đi vòng ra phía sau mở cửa. Một chàng trai mặc bộ âu phục xanh bước xuống xe, anh định dặn dò gì đó với tên vệ sĩ thì một tiếng “Bịch!” lớn thu hút sự chút ý của anh. Anh nhìn qua thì thấy một cô gái té từ trên cao xuống, anh liền đi lại đỡ cô lên, khi nhìn rõ gương mặt của cô, anh hơi bất ngờ, quan tâm hỏi: “Cô có chuyện gì vậy.”
“Có kẻ xấu trên phòng, gọi cảnh sát giúp t…”, Mộc Tâm chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai, cô nói xong một câu rồi ngất lịm đi.
Anh chàng đỡ lấy cơ thể của cô, anh gấp gáp bế cô lên rồi đi và trong xe, giọng nói có chút lạnh lùng hướng về phía tên vệ sĩ: “Xem coi mấy kẻ xấu kia là ai. Bắt hết lại!”
Tên vệ sĩ cúi đầu nói: “Dạ, boss.”
Anh quay đầu nói với tên vệ sĩ láy xe: “Đến bệnh viện.”, nhìn cô gái đang mềm mại ngã người trên ghế bên cạnh, anh kéo dây an toàn gài lại cho cô. Thật không ngờ lần gặp mặt đầu tiên với cô ấy lại trong tình huống kịch tính kiểu này.
Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố.
Trong phòng bệnh VIP 25, Mộc Tâm đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, cơ thể nhỏ nhắn nằm gọn trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình khiến cô càng trở nên nhỏ bé. Kim truyền nước cắm sâu vào trong mạch máu làm hằng lên làn da trắng muốt của cô vài đường gân xanh tím, cho người đối hiện nhìn vào có cảm giác muốn nâng niu.
Bên cạnh giường bệnh, chàng trai trẻ ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, nghe anh vệ sĩ báo cáo tình hình. Chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen đơn giản lại khiến anh trở nên chói mắt và ấm áp như chàng trai năm ấy chúng ta từng yêu thầm.
Vệ sĩ đứng thẳng tấp, tư thế nắm lấy cổ tay rất quy chuẩn, báo cáo: “Liễu tổng, tôi đã đuổi lên tầng ngay lập tức nhưng lại không bắt được bọn chúng. Bọn chúng đã tẩu thoát bằng cửa phụ của lối thoát hiểm.”
“Còn camera ghi hình thì sao?”
“Bọn chúng đeo mặt nạ lọc khí cho nên không nhìn rõ được mặt. Nhưng tôi thấy hình xăm trên người bọn chúng là của một băng đảng nào đó. Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ tìm ra băng đảng đó.”
“Tối nay. Nếu không tìm ra được nữa thì cậu có thể về nước rồi.”
Anh vệ sĩ cúi đầu, đáp “Dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại anh và cô gái nhỏ đang ngủ trên giường. Anh cầm chiếc túi giấy dưới chân ghế, bên trong là một chiếc đầm trắng và túi xách của cô, đặt lên tủ đầu giường. Đây là anh nhờ nhân viên khách sạn đem đến, vì anh sợ lở như mua đồ mới cô sẽ mặc không thoải mái. Chắc vì ở nhà có hai cô em gái và một người mẹ bị ba mình chiều đến hư, cho nên anh khá quen thuộc với việc chăm sóc con gái.