Sau khi tan ca về nhà, Mộc Tâm đi đến phòng thư từ ở tầng trệt xem có hóa đơn hay thiệp mời gì không.
Cô vừa đi vừa lật giở từng tờ ra xem, lúc đi đến trước cửa thang máy thì bị một hơi thở quen thuộc quấn lấy, cô ngước đầu nhìn anh: "Anh đỗ xe xong rồi à?"
Lâm Đình Phong vịn eo cô đi vào thang máy: "Lúc đang đi đừng xem thư như vậy! Lở như đụng vào tường thì sao?", lở như va vào lòng tên ất ơ nào đó thì sao, anh len lén giấu đi tâm tư tái chanh của mình.
Ánh mắt Mộc Tâm ngừng lại ở một thiệp mời màu xanh coban.
Chưa kịp mở ra đã bị Lâm Đình Phong giật lấy, cô đưa tay định giật lại: "Đưa đây cho em, anh làm gì vậy?"
"Cái này không quan trọng! Anh vứt dùm em.", anh giơ tấm thiệp cao lên không cho cô lấy.
"Anh chưa xem sao lại biết không quan trọng?"
"Anh xem rồi!"
"Anh bớt bớt đi, dây thiệp còn chưa rút thì sao biết nội dung bên trong", nói rồi cô nhón chân, dựa sát người anh, nắm lấy cổ áo sơ mi của anh chòm người lên cao.
Lâm Đình Phong đưa tay ôm lấy eo cô, cúi đầu, áp sát lại mặt cô: "Dây áo em anh không cần rút vẫn biết được nội dung của em đấy! Em có tin không?"
Mộc Tâm bị câu nói của anh làm cho đỏ mặt, cô đẩy người anh ra, vịn cổ chân: "Ây da! Hình như chân em bị giày làm xướt rồi!"
Anh nghe cô nói vậy thì hạ tay xuống định bế cô lên xem chân cô có sao không.
Cô nhân lúc này cướp lại tấm thiệp, lật ra xem.
Anh ai oán nhìn cô: "Được lắm tiểu hồ ly! Em dám gạt anh?"
Sau khi xem xong, cô lè lưỡi với anh một cái: "Là anh giở trò lưu manh trước.
Em chỉ phản đòn thôi!"
"Ting!" thang máy mở ra, anh lẽo đẽo theo cô đi về phòng.
Đến trước cửa phòng 501, Mộc Tâm chống tay lên cửa chặn anh lại: "Anh không về phòng mình tắm đi! Theo em làm gì?"
Anh bất ngờ ôm ngang eo vác cô lên vai đi vào phòng, tiện tay đóng luôn cửa lại luôn: "Không phải chân em đau sao? Anh tắm cho em!"
Cô đánh lên lưng anh, kêu gào: "Thả em xuống! Rõ ràng anh biết là em giả vờ đau chân mà!"
Anh tỏ vẻ thản nhiên đi vào phòng ngủ của cô: "Ờ! Anh đang giúp em biến giả thành thật đấy! Em nên cảm ơn anh!"
"Cảm ơn cái đầu anh! Mau thả em xuống! Em bị anh vác đến chóng mặt rồi này!"
Anh đặt cô xuống giường, chống hai tay khóa cô dưới người.
Túi xách và các lá thư vung vãi trên chiếc ga giường trắng.
Anh cất giọng nói trầm trầm: "Không được đi dự sinh nhật tên kia!"
Mộc Tâm bị anh làm một loạt động tác đến muốn choáng cả đầu, cô đưa tay vịn lấy hai má anh: "Anh biết là sinh nhật ai sao?"
"Biết, anh cũng nhận được một tấm thiệp giống như vậy!"
Cô vuốt nhẹ từ má xuống cổ anh: "Nhưng em đã hứa sẽ dự sinh nhật Gia Thành rồi!"
Anh nắm bàn tay đang di chuyển của cô, đưa lên miệng cắn một cái: "Gia Thành? Gọi thân mật như vậy?"
Cô chớp chớp mắt: "Em gọi Gia Gia hay Thành Thành nghe kỳ cục lắm!", cô dừng lại một chút quan sát anh, "Anh còn giận vì mấy tấm ảnh hôm bữa sao? Đó..."
Lâm Đình Phong nghiêm giọng: "Nói tóm lại là ngày mai em không được đi dự! Anh quyết rồi! Không gì lay động được anh đâu!"
Chà! Hôm nay cứng quá ta! – Cô ở dưới người anh, vòng hai tay qua cổ anh, đưa môi hôn chụt lên má anh một cái: "Em đi rồi về sớm thôi mà!"
"Về sớm cũng không được!", tường thành vừa xây trong lòng đang có dấu hiệu rạn nứt nhưng anh vẫn kiên quyết trấn giữ để không bị cô dụ dỗ.
Cô hôn chụt một cái lên má còn lại của anh: "Em sẽ không ở riêng với cậu ấy đâu! Cho em đi nha?"
Tường thành bắt đầu lung lay trước gió, anh vẫn mạnh miệng đáp: "Em không gặp riêng nhưng cậu ta dụ em gặp riêng rồi sao? Không được!"
Ánh mắt Mộc Tâm lóe lên, cô ôm chặt lấy cổ anh, hôn lên môi anh, còn học theo anh mà đưa lưỡi cắn mút.
Lâm Đình Phong bị cô khiêu khích có chút không kiềm chế được mà cúi đầu đáp lại nụ hôn của cô.
Đến khi cảm giác hơi thở của cô gái nhỏ sắp không được, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô.
Mộc Tâm dùng ánh mắt linh động nhìn anh: "Boss đại nhân! Ăn hối lộ rồi! Phải để em đi đấy!"
Tường thành trong lòng anh lúc này đã nát tan như đống bụi phấn.
Anh thở dài ba phần nuông chiều bảy phần chiều chuộng: "Thật hết cách với em.
Muốn đi thì đi! Nhưng anh đi cùng em! Không được cách anh quá một mét đâu!"
Cô nhụi đầu lên ngực anh: "Okay! Hứa uy tính."
Anh ngồi dậy xoa cái đầu nhỏ của cô: "Tiểu hồ ly gạt người như em mà còn nói đến uy tín với anh! Mau đi tắm đi!"
"Ò."
Thấy biểu cảm nhàn nhạt của cô, anh cong môi trêu chọc: "Sao vậy? Muốn anh tắm cho à?"
Cô lạch bạch chạy lại tủ quần áo lấy một chiếc đầm ngủ, vọt lẹ vào phòng tắm, nói vọng ra: "Ai mượn? Anh tự về phòng tắm cho bản thân mình đi!".
Nhìn cô co dò chạy, anh cong khóe môi, thầm than trong lòng, haizz! Không biết khi nào mới được ăn thịt hồ ly đây! Nhưng nếu là còn hồ ly nhỏ này...!anh đồng ý nhịn, sau này...!anh sẽ ăn đến xương cũng không còn.
....