Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 83


Khách sạn LAmour là tòa khách sạn không xây theo kiểu cao tầng mà được thiết lập theo kiến trúc oval nằm bên rìa biển Long Thành.
Các phòng ngủ được xây riêng lẻ, nối dài theo đường bờ biển, nhìn từ xa giống như những bong bóng mùa hè nổi trên mặt biển xanh thâm thẫm.
Phòng tiệc chính được lắp đặt các vòm kính trong suốt để có thể nhìn toàn cảnh biển và bầu trời về đêm.
Các chiếc xế hộp kiểu Âu Mỹ lần lượt dừng trước cửa khách sạn.

Do lập nghiệp ở nước ngoài nên đa phần bạn bè và đối tác đến dự sinh nhật của Trần Gia Thành đều là người Châu Âu và Châu Mỹ, người trong nước chỉ chiếm số lượng nhỏ trong sảnh lớn.
Chiếc Maybach màu đen bóng loáng dừng lại, cửa đẩy ra, một đôi giày da giẫm xuống nền đá sỏi, Lâm Đình Phong bước xuống xe, đứng thẳng người chỉnh lại phần cổ áo được cắt may tinh tế trên bộ vest kiểu Anh truyền thống.

Anh đặt tay che lên nóc cửa xe.

Đôi chân dài trắng muốt được điểm xuyến bằng một đôi giày đế đỏ Louboutin vững vàng bước xuống xe.

Mộc Tâm mỉm cười với anh, một tay choàng lấy tay anh, một tay đưa ra sau nhấc tà váy xanh dài được thiết kế xẻ tà, phần giữa của chiếc váy ôm trọn vòng eo thon nhỏ của cô, phần cổ áo lệch vai làm lộ ra làn da trắng sữa mê người.
Vừa cùng cô đi vào trong, anh vừa nói nhỏ vào tai cô: "Anh đã bảo không được mặc bộ váy này mà em vẫn cứ mặc!"
Mộc Tâm vén lọn tóc qua mang tai, cong môi cười: "Nếu em không xõa tóc làm sao anh để em mặc nó đi được tới đây! Giờ còn ý kiến ý cò!"
Cô đưa thiệp mời cho nhân viên ở bàn tiếp khách, họ đeo lên tay cô một chiếc vòng hoa rồi nói làm vậy để phù hợp với chủ đề buổi tiệc hôm nay.


Mộc Tâm không nghĩ nhiều, đặt phần quà của mình lên đống quà chất cao như núi bên cạnh rồi đi vào cửa chính.
Trần Gia Thành đang tiếp đón vài người bạn, nhìn ra cửa thấy hai người đi vào, anh nói xin lỗi với họ rồi đặt ly rượu vang xuống bàn, cười tươi đi về phía cửa chính: "Tiểu Tâm, cuối cùng em cũng đến rồi! Anh cứ đợi em mãi.", cậu ta nhìn Lâm Đình Phong gật đầu một cách khuôn mẫu: "Lâm tổng, thật vui vì anh dẫn Tiểu Tâm đến!"
Nghe cậu ta nói vậy, mặt Lâm Đình Phong lập tức sa sầm, Mộc Tâm không để ý đến anh, cười đáp: "Gia Thành, Chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Em có chuẩn bị cho anh một phần quà đặc biệt đấy! Nhớ xem đó nha!"
Trần Gia Thành cười khẽ: "Đương nhiên rồi!", cậu ta làm động tác mời khách, "Vào trong ngồi đi! Hôm nay anh đã chuẩn bị tiết mục thú vị lắm đó."
"Anh khiến em có hơi mong đợi rồi!"
Thấy hai người trò chuyện ăn ý như vậy, Lâm Đình Phong không nói lời nào, ôm eo cô kéo vào bàn tiệc.

Khi cô đã ngồi xuống chiếc ghế da mềm, anh ở bên tai cô thở ra những thanh âm trầm trầm: "Hôm trước em nói đi rồi về sớm mà! Hay bây giờ chúng ta về sớm luôn đi!"
Đầu Mộc Tâm chạy xuống ba vạch đen, cô từ tốn nhất ly sâm banh lên uống một ngụm: "Chỉ mới đến thôi mà! Em còn định ở lại đây một đêm sáng mai mới về!"
"Tiểu hồ ly gạt người! Có tin anh trừ lương em không?"
"Boss à! Là anh ăn hối lộ trước đấy! Không trách em được!", cô nháy mắt một cách tinh ranh với anh.
Lâm Đình Phong thật hết cách với cô, ai bảo mình chiều cô ấy quá làm gì! Giờ thì hay rồi! Cái danh đại boss không còn chút cân lượng nào luôn!
Ánh đèn đột nhiên tối lại, các chùm sáng tụ lại trên bục sân khấu cao ba mét.

Trần Gia Thành bước từng bước lên bục phát biểu, anh cầm micro từ tay người dẫn chương trình, mỉm cười nhìn xuống khán đài, dùng giọng tiếng Anh đậm chất bản xứ, nói: "Xin chào tất cả mọi người.

Cảm ơn vì hôm nay đã đến dự sinh nhật của tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức sinh nhật trong nước nhưng các bạn bè ở nước khác vẫn bay đến nước A để dự sinh nhật, điều này làm tôi rất hạnh phúc.

Mỗi năm thêm tuổi mới và cũng sẽ có nhiều trãi nghiệm mới.

Lần này về nước, tôi đã gặp được rất nhiều thứ khiến tôi trân trọng.

Tôi gặp được một người bạn nữ rất thú vị, cô ấy đem đến cho tôi một cảm giác như đang xem một quyển sách chưa được xuất bản viết về cuộc đời.


Tôi còn gặp một cô gái Nam Xương thời hiện đại, mạnh mẽ và kiên cường như những sợi cỏ dại mỏng manh đâm đầu phá đá mà vươn lên.

Tôi cũng nghĩ thấu và buông bỏ một số điều trong quá khứ.

Cuối cùng, hy vọng năm sau và nhiều năm sau nữa, các bạn bè ở đây vẫn sẽ đến dự sinh nhật của tôi."
Bên dưới sân khấu, tiếng vỗ tay của mọi người và tiếng hú hét của mấy anh chàng ngoại quốc trẻ tuổi làm cho không khí của buổi tiệc như được đốt nóng.
Phục vụ đẩy ra chiếc bánh kem ba tầng màu cam sữa.

Trần Gia Thành nhấc cây dao cắt ra một miếng bánh nhỏ.

Mọi người bên dưới cũng bắt đầu nhập tiệc.
Cậu ta cầm đĩa bánh đi đến bàn của Môc Tâm đưa cho cô: "Biết em thích ăn quýt nên đặc biệt làm cho em đó!"
Mộc Tâm cười, nhận đĩa bánh: "Sinh nhật của mình mà lại đặt bánh làm riêng cho người khác, đây là lần đầu em thấy đó!"
"Không sao! Anh không thích ăn đồ ngọt!"
Mộc Tâm múc một miếng bánh lên ăn, lớp kem mềm mại chưa kịp đến môi đã bị người bên cạnh ăn mất.

Lâm Đình Phong nhấc ly rượu đỏ lên uống vài ngụm, rất tự nhiên mà đánh giá: "Bánh ngọt quá! Em đừng ăn thì hơn, hình như em béo lên nhiều rồi! Cũng nên giảm cân thôi."
Mộc Tâm liếc xéo anh một cái, bỏ đĩa bánh xuống bàn.

Trần Gia Thành ôn hòa nói: "Lâm tổng, tôi thấy dáng người của Tiểu Tâm rất đẹp mà, không cần giảm cân đâu."
Lâm Đình Phong cảnh giác nhìn Trần Gia Thành: "Bạn gái của tôi dáng người như thế nào tôi hiểu rõ nhất, không cần Trần tổng để tâm."

Cậu ta mỉm cười trước biểu cảm như con rồng giữ kho báu của anh, đúng là đàn ông có bản lĩnh cách mấy khi yêu vào liền như đứa trẻ con.

Thực ra mình cũng rất muốn trở thành trẻ con như vậy mà không được đấy!
"Anh Thành, chúc anh sinh nhật vui vẻ, ngại quá...!em đến trễ nên không kịp nhìn thấy anh thổi nến và cắt bánh."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Gia Thành không cần nhìn cũng biết là ai, cậu mỉm cười tiêu chuẩn, đáp: "Tiểu Như, em đến dự là anh vui rồi!"
Đôi đồng tử màu xanh đậm của cậu thoáng nhìn thấy Quý Tử Khiêm đang đi lại, dù tâm tình đã bình ổn hơn nhiều, nhưng bất giác vẫn có chút khó chịu.

10 năm, bạn có thể bỏ ra bao nhiêu cái 10 năm để thích một người.
Cậu cười khổ nhấp một ngụm rượu vang, hương vị 70% đắng 30% ngọt vương ở đầu lưỡi khiến cậu dễ chịu hơn.

Cậu bình bình nói: "Ba mẹ anh cũng có đến, họ nhớ em lắm, em đi gặp họ chút đi!"
Trần Tiểu Như nhìn lướt qua Mộc Tâm và Lâm Đình Phong đang ngồi ở đối diện, thầm cắn răng, từ khi nào Gia Thành lại đối xử xa cách với mình như vậy? Vừa chào hỏi đã mượn cớ đuổi mình qua chổ khác, còn bản thân thì bỏ mặc khách khứa ngồi trò chuyện cùng con hồ ly tinh Mộc Tiểu Tâm này! Mình không thể để cô ta quyến rũ Gia Thành được.
Nghĩ rồi, cô ta lẳng lặng rời đi.

Nở nụ cười âm trầm như đã tính toán gì đó..

Bình Luận (0)
Comment