Do nước gặp bột sẽ tạo thành một lớp sốt sền sệt, nên không cần pha thêm bột năng, mì xào đã tự mang một màu sắc óng ánh, trong veo. Nước cốt của rau củ tươi mát, thịt hun khói dậy mùi thơm, thêm chút xì dầu đảo đều, những sợi mì tai mèo cong cong thấm đẫm nước sốt thơm ngon, dai dai, rất đậm đà.
Mì tai mèo được phủ một lớp sốt mỏng, trơn mượt, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt khỏi đầu đũa, ăn kèm với rau củ đa dạng, thơm ngon ngất ngây, rất đã miệng, lại còn dai dai nữa chứ.
Dù Văn Triển có giận hay không, hắn cũng không bao giờ từ chối bất kỳ bữa ăn nào.
Hắn lặng lẽ bước tới, gật đầu cảm ơn Lục Vân Sơ, rồi cầm đũa bắt đầu xử lý mì tai mèo. Có lẽ vì mì quá trơn, mà hắn lại ăn vội, nên nhiều lần gắp cả đống rồi lại rơi giữa chừng.
Vẻ mặt hắn lộ rõ sự bực bội.
Lục Vân Sơ đứng cạnh tủm tỉm cười, vốn là cùng một lò, hà tất phải làm khó nhau thế.
Nàng đưa cho Văn Triển một cái thìa sứ.
Mắt Văn Triển sáng lên, cầm thìa bắt đầu xử lý mì tai mèo. Măng và đậu hà lan giòn rụm, tươi ngon, còn giăm bông và trứng lại có mùi thơm đậm đà của thịt, hòa quyện vào nhau tạo nên một sự hài lòng tuyệt đối, cái gọi là "hương vị gia đình" có lẽ chính là cảm giác đơn giản mà ấm áp này đây.
Trong khi hắn đang mải mê ăn, Lục Vân Sơ lại đi vào bếp. Sau một khoảng thời gian dài, lớp váng sữa trên bề mặt sữa đã đông lại kha khá, vì được khuấy bằng thìa nên trong bọt có rất nhiều lỗ nhỏ li ti, nhìn rất hấp dẫn.
Mùa đông lạnh giá như một cái tủ lạnh tự nhiên, lớp váng sữa sau khi đông lại, bên trong vẫn ẩm ướt, nhưng bề mặt lại lạnh và mịn, giống như kem sữa đặc vị vậy.
Khi Lục Vân Sơ quay lại phòng, Văn Triển đã ăn hết veo phần mì của mình.
Lục Vân Sơ theo bản năng định nói: "Ăn nhanh vậy, không tốt cho dạ dày..."
Nói được một nửa, nàng vội nuốt xuống, kẻo Văn Triển lại tủi thân.
"Ăn chút tráng miệng đi." Nàng ân cần bước tới chỗ Văn Triển.
Văn Triển cũng không giận dỗi mà từ chối, hắn nhận lấy cái thìa, múc một thìa váng sữa.
Đầu lưỡi vừa chạm vào lớp váng sữa mát lạnh, mùi thơm sữa ngậy ngào, đậm đà lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, khiến đầu óc lâng lâng ngọt ngào, như lạc vào một đám mây sữa mềm mại, mịn màng.
Váng sữa dày dặn, bên trong ẩm ướt, ngọt lịm, ăn vào lòng người vui sướng, hận không thể nuốt luôn cả thìa, không muốn lãng phí một chút hương sữa nào.
Văn Triển ăn uống vui vẻ, tức thì vứt hết buồn bực ra sau đầu, cứ như hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lục Vân Sơ thừa thế xông lên, lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn: "Những lời hôm qua ta nói đều là vô ý, không suy nghĩ, không phải thật lòng, chàng đừng để trong lòng."
Văn Triển ăn của người miệng mềm, dù vẫn còn buồn bực, cũng không hề phớt lờ Lục Vân Sơ, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt kia đặc biệt tủi thân, dường như đang nói: Ta không có, nàng không thể nói như vậy, làm ta giống như đang gây sự vô cớ.
Lục Vân Sơ nói: "Hôm nay ta dậy từ sớm làm đồ ăn cho chàng, chính là muốn xin lỗi chàng."
Văn Triển hoàn toàn bó tay, giấy bút không có bên mình, viết chữ trên lòng bàn tay để giải thích lại không đủ thể hiện thái độ, nghĩ một hồi, liền dùng trán chạm vào trán Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ lập tức ôm hắn: "Chàng không giận nữa rồi, chàng tốt nhất."
Văn Triển… Văn Triển thở dài trong lòng, lặng lẽ ôm lại nàng.
Từ giận đến không giận, tất cả đều dựa vào nàng tự mình hiểu, nàng cứ nói, mình cũng chẳng có cơ hội phản bác.
Thôi vậy.
Văn Triển cũng không dám tủi thân nữa, sợ Lục Vân Sơ lại nghĩ hắn đang giận, vỗ vỗ Lục Vân Sơ ra hiệu mình muốn đi súc miệng.
Khi trở lại, Lục Vân Sơ không biết từ đâu nhặt được tờ giấy nhăn nhúm từ tối qua, ngồi bên giường cúi đầu suy nghĩ.
Văn Triển đỏ mặt, vội vàng đi tới giật lại, chẳng phải đã nói chuyện này bỏ qua rồi sao?
Đầu óc của Lục Vân Sơ hình như chỉ hoạt động được vào ban ngày, tay chống lên, giống như tên lưu manh con: "Theo như trong thoại bản thì loại chuyện này sao có thể hỏi, chẳng phải nên rất bá đạo mà đè xuống, dùng thân thể thực hành đáp án sao?"
Những lời nàng nói Văn Triển nghe được một nửa không hiểu, nhưng phần hiểu được cũng đủ để hắn ngộ ra.
Lục Vân Sơ còn đang đắm chìm trong văn học tổng tài bá đạo cười không ngừng được, bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, Văn Triển bế nàng lên, ném vào trong giường.
Văn Triển quá nghe lời, đến mức Lục Vân Sơ nói những lời ngớ ngẩn hắn cũng ngoan ngoãn làm theo, dùng thân thể đè nàng lại, hai tay nàng bị đẩy lên trên đầu giữ chặt không cho nàng động đậy.
Lục Vân Sơ trừng mắt nhìn hắn: "Chàng…"
Những lời còn lại bị Văn Triển dùng môi ngăn lại.
Lục Vân Sơ muốn vùng vẫy, lại bị Văn Triển dùng tay giữ chặt.