Vì dùng một tay sẽ làm nàng đau, nên Văn Triển dùng cả hai tay để giữ chặt cổ tay nàng, như vậy lại khiến cho một số việc không thể thao tác được.
Lục Vân Sơ thấy hắn vẻ mặt buồn bực nhìn chằm chằm vào y phục của mình, đang định cười ra tiếng, thì lại thấy Văn Triển đột nhiên cúi đầu, dùng răng cắn vạt áo nàng. Ánh mắt hắn vẫn trong veo, thần sắc lạnh lùng, dường như đang làm một việc hết sức bình thường, chỉ là làm được một nửa thì chợt ngẩng đầu nhìn nàng, khoảnh khắc này ánh mắt hắn cuối cùng cũng xứng với đuôi mắt kiêu ngạo của hắn.
Lục Vân Sơ không khỏi nghĩ đến dáng vẻ trước đây của Văn Triển, hắn hình như luôn thiếu tính công kích, lúc nào cũng ôn nhu, để mặc người ta nhào nặn, bất cứ lúc nào cũng chiều theo ý nàng, chưa từng có dáng vẻ như thế này. Xem ra đúng là bị chọc giận rồi nhỉ?
Chẳng mấy chốc, Lục Vân Sơ liền hối hận, nàng thề sẽ không bao giờ nói bậy bạ nữa. Văn Triển buồn bực cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm được cách, trút hết uất ức và tủi thân của ngày hôm qua ra, rốt cuộc cũng có được đáp án cho tờ giấy tối qua, quả đúng là thực tiễn sinh ra chân lý.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cam ấm áp chiếu vào trong phòng, Lục Vân Sơ mới từ trong hỗn độn trở về thực tế.
Văn Triển thật quá đáng, khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra vài phần ửng hồng như say rượu, đôi mắt đa tình nửa van nài nửa không nhìn nàng, vậy mà lại cứ ở thế cao nhìn xuống, đuôi mắt bay lên, mang theo chút hương vị không cho phép từ chối.
Lục Vân Sơ vội vàng gọi dừng.
"Thôi đừng so sánh nữa, đừng so sánh nữa. Ta biết đáp án rồi, chàng cũng biết rồi." Nàng muốn khóc mà không ra nước mắt: "Không phải chàng, là ta, là ta không được được không?"
*
Xe ngựa một đường hướng nam, tiết trời càng thêm ấm áp, xuân ý dạt dào.
Cũng không vội vàng vơ vẩn gì, Lục Vân Sơ một đường vừa du sơn ngoạn thủy, thấy trái cây tươi ngon là hái cả rổ to mang về ủ rượu.
Đội trưởng thị vệ khuyên nhủ: "Phu nhân, chúng ta còn phải lên đường nữa, mang theo mấy thứ này cũng không tiện đâu."
Lục Vân Sơ nghĩ một lát, nói: "Ta ủ xong rồi sẽ nhờ người đưa đến phủ Thái Nguyên, cũng không có vấn đề gì chứ?."
Nàng lắm tiền nhiều của, đội trưởng thị vệ không còn gì để nói, gật đầu đồng ý.
Vì đi ngang qua thôn trang nhỏ mà bị hoa quả dại rau dại ven đường hấp dẫn, Lục Vân Sơ không tới quán trọ mà xin tá túc tại một tiểu viện nông gia để tiện cho việc lên núi hái lượm.
Phụ thân Lục Vân Sơ là Lục Kính rất thích uống rượu nhưng lần đầu tiên hai người gặp mặt, Vân Sơ nào còn nhã hứng làm cơm ăn uống vui chơi cho được, cả ngày cứ lo nghĩ, trăm phương ngàn kế tìm cách phá vỡ rào cản của kịch bản không cho chính mình dính líu nhiều vào mạch truyện, thành ra giao lưu với ông được ít nào hay ít đó thôi.
Bây giờ tâm cảnh thay đổi, nàng bỗng nảy ra ý định báo đáp công ơn dưỡng dục. Tuy trong sách miêu tả, ông là nhân vật phản diện thô lỗ, cưng chiều con gái vô độ lại háo sắc vô biên. Đứng trên cương vị đứa con gái được cưng chiều sủng ái như vậy. Ông vẫn xem là người đầu tiên đem đến hơi ấm tình thương gia đình khó mà diễn đạt rõ ra cho mình suốt bao năm lạc lõng không người thân thiết. Thực chất, ông có thù hằn hốc hác gì với mình đâu? Chính vì vậy, nếu mình có tấm lòng này kia hướng về thân sinh phụ mẫu thì Lục Kính cũng xứng đáng phần nào đó rồi.
Rượu trái cây độ cồn không cao, chủ yếu là uống lấy vị thanh ngọt, cũng không biết phụ thân có thích hay không.
Lục Vân Sơ xách giỏi, phía sau là Văn Triển như hình với bóng, hăm hở lên núi.
Văn Triển lấy cái giỏ trên tay nàng, đeo ra sau lưng mình, trông y hệt một tú tài lang tuấn tú trong thôn.
Lục Vân Sơ cười phá lên: "Cuộc sống nhà nông này hình như cũng không tệ. Chàng là thư sinh duy nhất trong thôn, còn ta là tiểu thư nhà địa chủ kiêu ngạo, hôm sau theo cha xuống thôn thu tô, gặp chàng, nhất kiến chung tình——"
Văn Triển bất đắc dĩ quay đầu lại, rất muốn bịt miệng nàng.
Lục Vân Sơ cứ thích nói mấy lời giả thiết kỳ quái, trong mọi giả thiết ấy, nàng đều là kẻ thấy sắc động tâm.
Về việc nàng tán thưởng dung mạo và trêu đùa mình, Văn Triển không cảm thấy nhục nhã như những nam tử khác, ngược lại, hắn nghe được chút thú vị từ những câu chuyện nàng kể. Nếu như hắn tồn tại trong thế giới thoại bản, liệu trong những thoại bản khác có một hắn khác, có cuộc gặp gỡ khác với Lục Vân Sơ không.
Hắn nhìn những dân làng từ núi xuống, giữ Lục Vân Sơ lại, đợi họ đi hết mới buông tay.
Lục Vân Sơ ngượng ngùng cười: "Chàng đứng phía trước che khuất, ta không thấy có người." Nàng bước nhanh lên phía trước, sóng vai cùng Văn Triển: "Vừa rồi nói đến đâu nhỉ? À, nói đến việc ta động lòng tà, rồi uy h.i.ế.p cha mẹ chàng, khiến chàng không thể không cưới ta."