"Lúc ta ở dị giới, ta nghe thấy giọng chàng."
Văn Triển trừng lớn mắt, trông hơi ngốc.
Lục Vân Sơ cười nói: "Sau này hãy nói nhiều hơn đi, đừng có vì nghĩ giọng mình khó nghe mà không chịu mở miệng."
Văn Triển vẫn còn đang sững sờ vì câu nói của nàng, hắn ngơ ngác gật đầu, sau khi tiêu hóa được lời nàng nói, lại cau mày, khó khăn "ừm" một tiếng.
Vừa phát ra tiếng vừa gật đầu lia lịa, không rời được động tác, giống như đứa trẻ mới tập nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Vân Sơ sờ sờ yết hầu của hắn, cảm nhận được sự rung động tê dại, nhịn không được bật cười: "Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi."
Ngón tay nàng ấm áp, đầu ngón tay mềm mại, nhẹ nhàng phủ lên yết hầu, lực rất nhẹ, Văn Triển lại cảm thấy yết hầu như muốn tan chảy, nhịn không được nuốt nước bọt.
"Hửm?" Nàng có chút nghi ngờ.
Văn Triển lại nhịn không được nuốt nước miếng cái ực.
Yết hầu lại chuyển động, lần này rốt cuộc Lục Vân Sơ cũng hiểu được sự căng thẳng của hắn.
Nàng thu tay lại, tự nhiên nằm xuống đùi hắn: "Lau tóc."
Văn Triển gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới lời dặn của nàng, bèn nghiêm mặt cố gắng "ừm" một tiếng.
Tóc nàng ướt sũng, cứ thế nằm trên đùi hắn, Văn Triển chẳng hề ghét bỏ, đỡ lấy đầu nàng, dùng khăn bông bọc lại, nhẹ nhàng lau khô nước.
Động tác của hắn rất dịu dàng, cẩn thận tỉ mỉ khiến người ta cảm thấy trong lòng ngọt ngào tê dại, buồn ngủ díp cả mắt.
Lục Vân Sơ từ từ nhắm mắt, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói hoảng hốt của Văn Triển: "Vân... Sơ..."
Nàng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt hoang mang bất an của Văn Triển.
Thấy nàng mở mắt, Văn Triển thấy rõ được sự thả lỏng, nở một nụ cười rất không tự nhiên với nàng.
Lục Vân Sơ không hiểu, hắn lại cố ý chuyển sự chú ý của nàng, đỡ nàng từ trên đùi mình dậy, dịch lò sưởi lại gần, hơ khô hơi nước trên tóc cho nàng.
Nàng đang được đỡ tóc, không tiện quay đầu lại, đành phải nói với không khí phía trước: "Những ngày ta không có ở đây, chàng không tự chăm sóc bản thân cho tốt phải không?"
Văn Triển khựng lại, sau đó im lặng tiếp tục vén tóc cho nàng.
Lục Vân Sơ đưa tay ra sau vỗ vỗ cánh tay hắn, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Văn Triển cứng người, chậm rãi buông tay xuống, trước khi nàng quay người lại thì đã cúi đầu xuống.
Lục Vân Sơ hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Văn Triển không dám ngẩng đầu, nhìn từ góc độ này, mặt hắn trông rõ ràng gầy đi rất nhiều, càng thêm vẻ lạnh lùng.
Lục Vân Sơ không nói gì, im lặng nhìn hắn.
Hắn mới đưa tay ra, cẩn thận nắm lấy cổ tay nàng, lật lại, viết trên lòng bàn tay nàng: Ba trăm mười hai ngày lẻ năm canh giờ.
Lục Vân Sơ ngẩn người, rụt tay lại: "Vậy mà trong khoảng thời gian dài như vậy, chàng đều không nghỉ ngơi đàng hoàng ăn uống tử tế sao?"
Văn Triển cúi đầu thấp hơn nữa, luống cuống tay chân.
"Trả lời ta." Lục Vân Sơ cảm thấy hành động này của hắn rất quá phận, nàng chỉ rời đi chưa đầy một năm, nếu là ba năm, mười năm, chẳng lẽ hắn cứ sống dở c.h.ế.t dở mà chờ đợi như vậy sao?
Cuối cùng hắn đáp không đúng trọng tâm, viết trên tay nàng: Ta không sao.
Lục Vân Sơ thở dài, nâng cằm hắn lên, ngoài việc trông gầy đi rất nhiều ra thì quả thật không có dáng vẻ râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng mệt mỏi.
"Nhưng chàng gầy đi nhiều lắm, chàng không chịu ăn uống đàng hoàng, bao nhiêu công sức dưỡng cho cái dạ dày khỏe mạnh lại bị chàng làm cho hỏng rồi, lần này đừng hòng có cách nào chữa khỏi." Lục Vân Sơ rầy la hắn như mẹ hiền dạy con, vì sốt ruột, ngữ điệu có hơi nhanh, cho nên nghe có vẻ nghiêm khắc.
Nói xong thấy Văn Triển lại cúi đầu xuống, đỉnh đầu đều là vẻ ấm ức, bây giờ giọng nói đã lành được phân nửa, dáng vẻ không nói không rằng này trông như đang giận dỗi.
Lục Vân Sơ vừa thấy dáng vẻ này của hắn là bực mình: "Chàng làm sao vậy, ta đã nói chàng bao nhiêu lần rồi, tại sao chàng chưa bao giờ chịu nghe lời, lời ta nói không quan trọng sao?" Nàng nói: "Nếu ta không quay lại, có phải chàng định tự mình ** c.h.ế.t luôn không?".
Nghe thấy mấy chữ "không quay lại" này, Văn Triển khẽ động đậy, định ngẩng đầu lên nhưng cuối cùng chỉ càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Lục Vân Sơ đang định tiếp tục dạy dỗ hắn thì thấy trên không bỗng nhiên có một tia nước lướt qua.
"Chàng không nghe lời ta..." Nàng nói được một nửa thì đột nhiên im bặt.
Một giọt lệ nữa rơi xuống, rơi trên mu bàn tay, vỡ tan tứ phía.
Ngọn lửa giận của Lục Vân Sơ lập tức dịu xuống, nàng hạ giọng: "Sao, sao vậy?" Sao lại mè nheo vậy, mà còn không nói nữa chứ.
Văn Triển ý thức được việc mình rơi lệ bị nàng phát hiện, vội vã nghiêng đầu né tránh. Cử động hoảng hốt khiến giọt lệ treo nơi khóe mắt như sắp rơi xuống, chứa đựng đầy cảm xúc, khi ngẩng đầu nhìn nàng lại càng tỏ vẻ uất ức.