Khóe mắt hắn đỏ ửng, lòng trắng trong veo cũng nhiễm tia m.á.u đỏ. Đôi mắt sáng long lanh như hồ nước trong veo phản chiếu ánh trăng thu tịch mịch. Vừa khóc hắn như một món đồ sứ mong manh dễ vỡ, Lục Vân Sơ lập tức mất hết khí thế, vừa bất lực vừa mềm lòng: "Đúng là lỗi tại chàng mà…"
Văn Triển vội vã gật đầu, tỏ ý quả thực là lỗi của mình, hắn đã biết, nhưng sau đó lại vội vàng lắc đầu.
Lục Vân Sơ lập tức cau mày: "Chàng không thấy mình sai à?"
Văn Triển càng lắc đầu mạnh hơn, muốn giải thích, nhưng cổ họng sau khi khôi phục thì không nói được ra tiếng.
Mặc dù khi hắn khóc trông rất đẹp, nhưng Lục Vân Sơ lại cho rằng dùng hành động này để trốn tránh sự khiển trách là vô cùng đáng hổ thẹn nên giọng nói không còn mềm mỏng nữa: "Lắc đầu là ý gì, chẳng lẽ không phải buồn vì chuyện này?"
Văn Triển nín khóc, vội vàng gật đầu.
Lục Vân Sơ đang định nói tiếp thì thấy hắn bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, hàng mi dày vẫn còn đọng lại những giọt lệ vỡ vụn. Hắn cố gắng lên tiếng một cách nặng nề và vụng về: "Ta… rất… nhớ… nàng…"
Giọng nói hắn vô cùng khàn đặc, nhất là sau khi vừa mới khóc, giờ phút này hơi thở nói chuyện cũng không đều đặn, mang theo chút âm mũi khàn khàn nức nở dồn nén. Bao nhiêu ngày tháng chất chứa, rốt cục cũng có thể nói ra câu nói này.
Dù cực lực kìm nén nhưng khoảnh khắc này Lục Vân Sơ vẫn cảm nhận được nỗi bất an, đau buồn, lo sợ ngày đêm mất ăn mất ngủ của hắn.
Lục Vân Sơ ngay lập tức thu hồi tất cả lời trách móc vừa nãy, vội vàng ôm lấy hắn: "Ta sai rồi". Sau khi tỉnh lại nàng chẳng mảy may quan tâm Văn Triển phải chịu đựng suốt bao nhiêu ngày nay như thế nào mà lại còn mắng hắn. Quả thật quá đáng, thảo nào hắn thấy uất ức.
Văn Triển hơi ngượng ngùng nhưng cũng không từ chối cái ôm của nàng. Hắn giơ tay ôm chặt lấy nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng, tới tận giờ khắc này, trái tim bất an mới chịu an định. Hắn xác nhận nàng đã thực sự trở về.
Lục Vân Sơ vỗ nhẹ vào lưng hắn: "Đừng sợ, ta đã trở lại rồi, sau này ta sẽ không rời đi nữa."
Văn Triển gật đầu, lại nghĩ nàng không nhìn thấy, nên "ừm" một tiếng.
Giọng nói mang theo hơi mũi nghẹn ngào nên âm thanh nghe mỏng manh vô cùng.
Lục Vân Sơ hết cách, ban đầu chỉ muốn đẩy hắn ra hôn trán dỗ dành một chút, vừa cử động một cái, Văn Triển lại càng dùng sức siết chặt hơn, sợ nàng rời đi.
Lục Vân Sơ bất lực, cũng chẳng buồn giải thích nữa đành vừa xoa gáy vừa dỗ dành: "Được rồi, được rồi, ta sai rồi mà, là ta sai rồi."
Ôi, ban đầu chàng đã nũng nịu mè nheo, lại trải qua chuyện này nữa, e rằng lại càng nũng nịu hơn. Sau này nàng phải dỗ dành kiểu gì đây?
*
Theo như lời cha nói, trong lúc nàng hôn mê Văn Triển luôn tỏ ra bình tĩnh và kiên định, không có bất kỳ khoảnh khắc yếu đuối nào. Khi đó nàng cứ tưởng đó là tính cách của Văn Triển, giống như lúc trước hắn hiểu rõ vận mệnh của mình nhưng vẫn ung dung cam chịu. Sự dịu dàng chính là cốt cách của Văn Triển, ôn hòa và điềm tĩnh cũng là bản tính của hắn.
Cho đến khi nàng và Văn Triển rốt cuộc trốn vào phòng hưởng thế giới riêng của hai người, nàng mới nhận ra phân tích của mình hoàn toàn sai lầm!
Ai nói Văn Triển không yếu đuối, hắn yếu đuối muốn chết.
Không yếu đuối chỉ vì nàng không có ở đây,
Chỉ cần nàng ở đây, hắn giống như một con nhím lộ ra cái bụng trắng mềm, nhìn nàng chằm chằm, đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Sau khi tóc Lục Vân Sơ được sấy khô, Văn Triển liền dùng cánh tay ôm nàng, nhất quyết không buông ra.
"Ta khát nước." Nàng rất bất lực, tư thế này ngoài việc ngẩn người ra thì chẳng làm được gì cả.
Vốn tưởng Văn Triển sẽ buông nàng ra,
Kết quả hắn trực tiếp nhấc bổng nàng lên, để nàng đứng lên bằng đôi giày vải, đổi tư thế ôm nàng từ phía sau.
Ý tứ rất rõ ràng: Đi thôi, chúng ta đi rót nước uống.
Lục Vân Sơ câm nín đến mức mồ hôi lạnh sắp tuôn ra.
Nàng đi về phía trước, Văn Triển liền đi theo phía sau, giống như một vật trang trí cỡ lớn cứ bám lấy nàng.
Lục Vân Sơ uống nước xong,
Lại nói: "Ta đói rồi."
Văn Triển chậm rãi nói: "Bảo… nhà bếp… làm."
"Nhưng ta muốn tự làm, ta mới tỉnh dậy, đầu bếp trong phủ còn chưa biết khẩu vị của ta."
Văn Triển mím môi, cuối cùng cũng buông tay.
Ra khỏi phòng, hắn liền trở lại dáng vẻ bình thường, lãnh đạm tự chủ, giống hệt như lời phụ thân nói.
Lục Vân Sơ vốn tưởng có thể thoát khỏi hắn, không ngờ hắn không dính lấy nàng nữa nhưng vẫn cứ bám riết, mắt không chớp nhìn nàng, ánh mắt như con mèo trong đêm tối, hai mắt như hai cái đèn pha khổng lồ, vô cùng nghiêm túc, Lục Vân Sơ thậm chí còn cảm thấy mình như một con chuột.
Nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên, xem ra lần hôn mê này thật sự đã dọa hắn sợ, vậy mà lại thiếu cảm giác an toàn đến mức này.