Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 200

Đến nhà bếp, Lục Vân Sơ liền nhìn thấy cà chua được đặt ở nơi thoáng mát. Nàng vội vàng chạy tới, cầm lấy quả cà chua đầy phấn khích: "Cái này ở đâu ra vậy?!"
Văn Triển đáp: "Liễu."
"A! Là nàng ấy à!" Nụ cười của Lục Vân Sơ càng rạng rỡ hơn, lẩm bẩm: "Không ngờ nàng ấy tiến triển nhanh vậy, cũng không biết một năm sau sự nghiệp của nàng ấy sẽ như thế nào."
"Những quả cà chua này được đưa đến khi nào vậy?" Nhìn vẫn còn khá tươi.
Nói xong, Văn Triển liền đưa tờ giấy cho nàng, hắn đoán được Lục Vân Sơ sẽ hỏi, nên đã viết rất chi tiết: Hàng tháng nàng ấy đều sai người đưa những nguyên liệu mới lạ của phiên bang đến, trước đó nàng vẫn còn hôn mê, nên những nguyên liệu đó đều bị hỏng hết rồi. Tuy nhiên, nàng ấy vẫn kiên trì gửi đến, nói lỡ có ngày nàng tỉnh lại, nhìn thấy những thứ này chắc sẽ rất vui.
Trái tim Lục Vân Sơ tan chảy, vô cùng cảm động: "Nàng ấy thật có lòng, nhìn thấy những thứ này ta thực sự rất vui, ta sẽ viết một lá thư cảm ơn nàng ấy."
Văn Triển gật đầu, thu lại tờ giấy.
Lục Vân Sơ bắt tay vào bóc vỏ cà chua, cắt hạt lựu, đánh vài quả trứng, nhanh chóng làm một bát cơm cà chua trứng kho to.
Đang rắc hành lá thì nghe Văn Triển đột nhiên hỏi một câu: "Còn ta thì sao?"
"Hửm?" Lục Vân Sơ không kịp phản ứng, quay đầu hỏi: "Chàng sao, chàng cũng muốn ăn à?"
Ánh mắt Văn Triển lảng tránh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, mím chặt môi, rõ ràng là đang hối hận vì câu nói vừa rồi.
Hắn không làm vậy thì Lục Vân Sơ còn chưa hiểu ý hắn, hắn vừa thẹn thùng như vậy, Lục Vân Sơ liền hiểu ra: Hắn đang ghen tị với cà chua. Lục Vân Sơ nói mình nhìn thấy cà chua rất vui, hắn liền hỏi vậy nhìn thấy hắn thì sao, nàng có vui không?
Tuy nhiên, Lục Vân Sơ thấy Văn Triển đỏ mặt tai hồng hối hận không thôi, chỉ đành giả vờ như không hiểu, trả lời qua loa: "Làm một bát to rồi, hai chúng ta ăn cũng đủ rồi."
Văn Triển thấy nàng hiểu lầm ý mình, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Vân Sơ xới cơm xong, bưng bát cơm đi ra cửa, Văn Triển vội vàng theo sau.
Nàng ngăn lại: "Chàng lấy bát nhỏ và thìa đi."
Văn Triển gật đầu, ngoan ngoãn quay lại lấy bát nhỏ và thìa, sau khi lấy xong, vừa quay đầu lại, Lục Vân Sơ đã biến mất.
Hắn vội vàng sải bước dài xông ra ngoài bếp, sau khi nhìn thấy bóng lưng Lục Vân Sơ mới yên tâm, sải bước đuổi theo.
Lục Vân Sơ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, thấy hắn nhíu mày, thần sắc vô cùng nghiêm túc, mang theo vẻ sợ hãi rõ ràng.
Lục Vân Sơ cười nói: "Chàng gấp cái gì, ta có biến mất đâu."
Không cười thì thôi, vừa cười Văn Triển liền tức giận, tuy nói chuyện vẫn chậm rãi, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng phồng mang trợn má của hắn: "Nàng… có!"
Còn nhấn mạnh ngữ khí, hoàn toàn là đang oán trách.
Lục Vân Sơ hơi chột dạ một chút: "Lúc đó ta đâu biết, với lại cũng không tính là biến mất mà, ta không phải đang ở đây sao." Chỉ là linh hồn không có ở đây thôi.
Văn Triển không nói lời nào, im lặng nhìn nàng.
Lục Vân Sơ cười gượng hai tiếng, chuyện này cứ thế bỏ qua.
Ai ngờ sau khi vào phòng để bát đũa xuống, Văn Triển lại nhắc lại chuyện cũ, chắc là nhịn đã lâu nên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: "Nàng không… đợi ta."
Lục Vân Sơ kinh ngạc nhìn hắn, không phải chứ, chuyện này mà cũng có thể tủi thân được à.
Văn Triển thấy nàng không hề để tâm, sợ mình như vậy làm nàng không vui, đành phải thu lại sắc mặt, rụt tay vào trong tay áo, không nói gì nữa.
Lục Vân Sơ thật sự không thể hiểu được sự lo được lo mất của Văn Triển, dù sao người trải qua những ngày tháng cô độc như ác mộng cũng không phải nàng.
Nàng tự xới cho mình một bát cơm trứng cà chua nóng hổi. Cà chua tươi rói, rất nhiều nước, nước sốt đậm đà, màu đỏ tươi, trứng vàng ươm bông xốp, hành lá tươi xanh mơn mởn, nước sốt sền sệt bao phủ lấy từng hạt gạo trắng múp, nhìn rất ngon miệng.
Lục Vân Sơ thổi phù phù hai cái, háo hức múc một thìa lớn đưa vào miệng. Cơm tơi từng hạt, nước sốt sền sệt thơm ngon, thấm đẫm vào trứng chiên bông xốp, một miếng cắn xuống toàn là hương vị cà chua nồng nàn.
Nàng sung sướng hừ hừ hai tiếng, đang chuẩn bị ăn tiếp thì luôn cảm thấy bên má không được tự nhiên, quay sang nhìn thì thấy Văn Triển vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Lúc nấu cơm nhìn chằm chằm thì thôi đi, lúc ăn cơm nhìn chằm chằm lại hơi ảnh hưởng đến khẩu vị rồi.
Nàng quyết định an ủi Văn Triển một chút: "Ta đã trở lại thật rồi, sẽ không đi nữa, sẽ ở đây cùng chàng đầu bạc răng long sống trọn đời, cho nên đừng lo lắng nữa được không?"
Văn Triển ngẩn người, không ngờ nàng sẽ đột nhiên nói như vậy.
Thần sắc nghiêm nghị căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng phần nào, ngây ngốc gật đầu, hồi lâu sau mới chậm rãi dời mắt đi chỗ khác.

Bình Luận (0)
Comment