"Nàng… sẽ không… rời đi?" Hắn vẫn không nhịn được hỏi.
Lục Vân Sơ thấy hắn hơi ngốc nghếch: "Đương nhiên."
Văn Triển gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn chưa yên tâm được bao nhiêu, nhưng vẫn cố gắng ép mình không nhìn nàng, kẻo nàng thấy khó xử.
Lục Vân Sơ ăn một bát nhỏ, trong bụng ấm áp, cuối cùng cũng thoải mái, lúc này mới nhớ đến Văn Triển đang ngồi ngay ngắn một bên.
"Chàng cũng ăn chút đi."
Văn Triển nghe nàng nói chuyện, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, lần này có thể quang minh chính đại nhìn rồi.
Hắn muốn nói mình không đói, nhưng ngửi thấy mùi thơm chua chua ngọt ngọt của cơm trứng cà chua, gần một năm chưa được ăn cơm đàng hoàng, hắn bỗng nhiên cảm thấy ngon miệng trở lại.
Hắn nuốt nước miếng, động tác quá rõ ràng, Lục Vân Sơ liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
"Đói rồi à?"
Văn Triển gật đầu.
Lục Vân Sơ thừa cơ giáo huấn: "Chàng cũng biết đói à, vậy sao lúc trước không chịu ăn cơm cho tử tế?"
Văn Triển rụt cằm lại, không biết trả lời thế nào, ngoan ngoãn chịu dạy dỗ là được rồi.
Lục Vân Sơ nghĩ đến là bực: "Sau này nhất định phải ăn cơm cho đàng hoàng, biết chưa?"
Văn Triển gật đầu, chỉ cần nàng ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.
Lục Vân Sơ múc cho hắn một chén nhỏ: "Ăn đi." Nàng chống cằm: "Ta nhìn chàng ăn."
Cảnh tượng này rất giống lúc mới quen, nàng cũng như vậy, làm một bát đồ ăn ngon đẩy đến trước mặt hắn, rồi chống cằm, mặt mày tươi cười nhìn hắn ăn cơm.
Dáng vẻ dịu dàng của nàng làm lòng Văn Triển mềm nhũn, như bị rơi vào một cái hố, đầu gối tê rần.
Hình ảnh quá khứ và hiện tại chồng lên nhau, hắn nhất thời có chút ngây người, phân không rõ đây là mơ hay là thật.
Một năm qua, hắn luôn mơ thấy nàng tỉnh dậy, đứng trước mặt mỉm cười dịu dàng với mình, nhưng ngay sau đó liền biến mất trước mắt, rồi hắn sẽ giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, phát hiện Lục Vân Sơ vẫn yên lặng nằm trên giường mê man bất tỉnh.
Lục Vân Sơ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, thần sắc không hiểu sao lại trở nên bất an và buồn bã, bèn nói lảng sang chuyện khác: "Sao, còn muốn ta đút cho chàng ăn nữa à?"
Lông mi Văn Triển run lên, hoàn hồn lại từ trong ký ức, không nghe rõ nàng vừa nói gì, theo bản năng gật đầu.
Lục Vân Sơ suýt bật cười, cố gắng nhịn xuống, cầm thìa múc một thìa cơm, đưa đến trước mặt hắn: "A——"
Vẻ mặt buồn bã bất an trên mặt Văn Triển hoàn toàn tan biến, mắt dần dần mở to, vẻ mặt hoang mang nhìn nàng, vừa căng thẳng vừa kinh ngạc.
"Há miệng." Nàng ra lệnh.
Văn Triển đã được huấn luyện rồi, mỗi khi nàng lên tiếng ra lệnh, trước khi kịp phản ứng đã hành động trước.
Hắn máy móc mở miệng, mãi đến khi chiếc thìa nóng hổi chạm vào môi mình mới hiểu ra mình bị nàng đút cho ăn.
Đôi mắt hắn mở to tròn xoe, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, mặt đỏ bừng trước, trong mắt cũng ửng hồng vì xấu hổ.
Răng va vào thìa, hắn vội vàng há miệng to hơn một chút, rồi tự thấy mình không được tao nhã cho lắm ngậm lấy thìa, lấy hết cơm trên thìa.
Trong lòng Văn Triển rối bời, giá mà là đũa thì tốt rồi, dùng thìa ăn khó quá, hơn nữa lại không phải canh, có thể húp được, chỉ có thể ngây ngốc ngậm thìa mà ăn.
Sau khi ý nghĩ này vụt qua, vị giác của hắn mới cảm nhận được vị cà chua. Chua chua ngọt ngọt thanh mát, mặn mà vừa phải, hương vị vô cùng độc đáo mới lạ, là mùi vị chưa từng được nếm thử.
Mắt hắn lập tức sáng lên, chớp chớp, nhìn Lục Vân Sơ với vẻ mừng rỡ, ánh mắt toàn là sự vui sướng khi được ăn món ngon.
"Thế nào?"
Văn Triển cẩn thận nhai cơm, nuốt từng miếng nhỏ xuống, ăn xong mới gật đầu thật mạnh.
"Thích là tốt rồi." Lục Vân Sơ rất thích thú với cảm giác đút cho hắn ăn, lại múc thêm một thìa đưa đến trước mặt hắn.
Văn Triển ngẩn người, muốn đưa tay ra nhận lấy tự ăn.
Trớ trêu là, Lục Vân Sơ đã đưa thìa đến tận miệng hắn rồi, bây giờ mà nhận lấy thì giống như không muốn nàng đút cho vậy, hắn chỉ đành há miệng ra chịu để nàng đút.
Lần này không ngốc như lần trước, chỉ ăn từng miếng nhỏ cơm trên thìa, vừa ăn vừa lén nhìn Lục Vân Sơ, chưa nhìn được mấy cái, lại bị hương thơm cà chua mới lạ và đầy ấn tượng thu hút sự chú ý, nheo mắt lại, thích thú nuốt xuống.
Vừa lơ là một chút, thìa tiếp theo đã được đưa đến trước mặt.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng tiếp nhận sự đút cho ăn lần nữa.
Quen hơi bén tiếng, nhiều lần rồi cũng không còn ngại ngùng nữa, Văn Triển sau khi quen rồi lại bắt đầu ngóng trông nhìn Lục Vân Sơ, một mặt là lo lắng nàng đột nhiên biến mất, một mặt là khi nàng dịu dàng khiến người ta không thể rời mắt.
Lục Vân Sơ giả vờ ưu sầu thở dài: "Chàng như vậy là muốn ta sau này luôn đút cho chàng ăn sao?"
Văn Triển ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền lập tức thẳng lưng, mặt nhanh chóng đỏ bừng, cắn răng, dù lo lắng nhưng vẫn chỉ có thể chậm rãi nói ra vài chữ: "Không... không có..."