Lục Vân Sơ chưa kịp nhìn ra điều gì thì đã bị Văn Giác lên tiếng cắt ngang.
"Này, ngươi nhìn hắn chằm chằm như vậy làm gì?" Hắn ta không hiểu sao lại đặc biệt không ưa Lục Vân Sơ, nhất là sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, cứ cảm thấy như có thứ gì đó rất quan trọng đã bị nàng cướp mất.
Lục Vân Sơ đảo mắt, quay đầu đáp: "Chàng là phu quân ta cưới hỏi đàng hoàng... khụ, tóm lại là ta gả cho chàng một cách nghiêm chỉnh, ta không nhìn chàng thì chẳng lẽ nhìn huynh à?"
Văn Giác nghẹn họng trước sự thiếu hiểu biết và trơ trẽn của nàng.
Liễu Tri Hứa không nhịn được phải lấy khăn tay chấm chấm khóe môi, không phải cười nhạo Lục Vân Sơ thiếu hiểu biết, mà là việc nàng dùng từ "cưới hỏi đàng hoàng" sai chỗ thật sự rất đáng yêu và buồn cười.
Nàng ấy len lén ngẩng đầu liếc nhìn Văn nhị công tử mình chưa từng gặp mặt, có chút lo lắng hắn sẽ tức giận, thông thường phu quân nào có thể chịu đựng được việc thê tử nói năng bậy bạ như vậy.
Lại thấy Văn Triển cúi đầu, nhìn thì có vẻ mặt không cảm xúc, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Lục Vân Sơ cảm thấy khí thế bản thân vừa rồi hơi yếu, bèn túm lấy tay áo Văn Triển, ngẩng đầu nói với Văn Giác: "Hôm nay yến tiệc này thật chán, chúng ta cùng nhau về nhà thôi!" Nói xong lại liếc nhìn Liễu Tri Hứa, nghĩ thầm hắn ta và nữ chính ngược luyến tàn tâm hợp rồi lại tan mãi đến cuối truyện mới đến được với nhau, cứ coi như hắn ta ghen tị đi.
Nàng vênh váo dắt Văn Triển rời đi, bỏ lại Văn Giác đứng đó tức đến bốc khói.
Văn Triển người cao chân dài, Lục Vân Sơ túm tay áo hắn vừa đi vừa bực tức phía trước, hắn chỉ có thể bước chậm lại phía sau để theo kịp nàng.
Đi được một đoạn, Lục Vân Sơ mới bừng tỉnh, giật giật tay áo hắn: "Theo kịp nào."
Thế là Văn Triển bước lên, sánh vai cùng nàng.
Cách hai kiếp, ký ức của Lục Vân Sơ về cốt truyện đã sớm mờ nhạt. Lúc đọc truyện nàng đọc lướt qua, hễ gặp đoạn của nhân vật phụ là tua vèo vèo, giờ đến cả đoạn của mình cũng không nhớ rõ, lại còn nhớ rõ đoạn tình cảm của nam nữ chính, biết thế này thì ngày xưa đã không đọc nhảy cóc.
Nàng cố gắng nhớ lại cốt truyện, sau khi trải qua vụ ám sát hôm nay, nam nữ chính liền bắt đầu một thời kỳ dài mập mờ, khi thì quấn quýt khi thì ngược nhau te tua, còn ác độc nữ phụ hình như có một khoảng thời gian sau đó không xuất hiện?
Lục Vân Sơ lắc đầu, thực sự không nhớ rõ nữa. Nàng lẩm bẩm oán trách: "Thật là, những lúc không cần ta thì lại gọi ta đến, còn là đêm rằm tháng giêng nữa chứ, đêm trăng tròn đẹp thế này—" Nàng ngẩng đầu lên, giọng nói đột nhiên im bặt.
Bầu trời đen như một tấm lụa trải rộng, ánh trăng sáng tỏ, trăng treo cao — nhưng lại khuyết một góc, cách trăng tròn còn xa lắm.
Trong đầu lóe lên những hình ảnh rời rạc, nàng bỗng nhận ra, hai kiếp trước mỗi lần ngắm trời, nàng đều chưa từng thấy trăng tròn. Lúc đó mải miết chạy trốn, không có tâm trạng ngắm trăng, cũng không để ý hình dạng khuyết của trăng.
Nàng đứng im, nhìn chằm chằm vào mặt trăng, tại sao mình lại cảm thấy hình dạng của mặt trăng này quen thuộc đến vậy.
Hình ảnh trong đầu dần dần hiện rõ.
Cửa sổ hé mở, thân ảnh Văn Triển ngồi bên cửa sổ lặng lẽ ngắm trăng, màn trời xanh thẫm, vầng trăng khuyết treo cao…
Trăng lúc đó và trăng hôm nay không khác gì nhau cả.
Nàng bỗng quay đầu nhìn Văn Triển, vậy là hắn ngày ngày ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, nhìn đều là vầng trăng có hình dạng giống nhau ư?
Khung cảnh kỳ dị và hoang đường khiến nàng có chút khó thở, vô thức buông tay đang nắm lấy tay áo Văn Triển, lùi nửa bước, cố gắng tiêu hóa sự thật này.
Tuy đã sớm biết thế giới này rất hoang đường, có NPC không thể tự chủ, có cả phông nền thế giới làm nền cho sự phát triển của nam nữ chính, nhưng… nàng vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có con người là giả dối, trên thế gian này vẫn còn ánh sáng soi sáng vạn vật, còn hơi ấm của khói lửa nhân gian, còn cỏ dại mọc hoang, còn hoa nở rộ, đó đều là ý nghĩa mà nàng nỗ lực vùng vẫy, nỗ lực sống, không ngờ đến cả những điều này cũng là giả dối.
Nếu cả thế giới này đều hoang đường và hỗn loạn như vậy, thì còn cần thiết phải vùng vẫy phản kháng nữa hay không?
Ánh mắt nàng dừng trên thân ảnh Văn Triển đang bị bao phủ bởi ánh trăng lạnh lẽo.
Nàng nghe thấy giọng mình run rẩy hỏi người trước mặt: "Văn Triển, trăng tròn đêm nay có đẹp không?"
Văn Triển cụp mắt, lặng lẽ đứng im, không có động tác gì, dường như không nghe thấy nàng hỏi.
Ở nơi Lục Vân Sơ không nhìn thấy, tay phải của hắn không ngừng run rẩy, muốn nắm chặt lại nhưng chỉ có thể run rẩy cong những ngón tay.
Đúng lúc nàng nghĩ chàng sẽ không trả lời, Văn Triển khẽ gật đầu.
Lục Vân Sơ cảm thấy một luồng bất lực to lớn đang nuốt chửng lấy mình.