Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bình tĩnh lại.
Đúng vậy, thế giới này rất hoang đường, hoang đường đến mức tuyệt vọng.
Nhưng nàng không nên nản chí, nàng xuyên sách đến đây, quá khứ của nàng là thật, cảm nhận của nàng cũng là thật, sẽ không bị sự giả dối của thế giới này xóa nhòa.
Nàng không khỏi may mắn, nếu ngay từ đầu mình đã sinh ra ở thế giới này, vậy thì mình sẽ đau khổ đến nhường nào, tất cả đều là giả, làm sao có thể phán định mình là thật chứ? Mà cho dù mình có thể thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện, thì cuối cùng điều đang chờ đợi mình là gì? Nếu tất cả đều là hư vô, chi bằng đừng bao giờ tỉnh lại.
Tay phải của Văn Triển vẫn còn run rẩy, rõ ràng lòng bàn tay không hề hấn gì, nhưng lại giống như da thịt nứt toác, m.á.u không ngừng chảy xuống, chỉ có run rẩy mới có thể giảm bớt cơn đau nhức thấu xương ấy.
Hắn nhịn không được ngẩng lên, lén nhìn Lục Vân Sơ.
Chỉ một cái liếc mắt, lại cúi đầu xuống.
Lục Vân Sơ mở mắt lần nữa, sự tiêu cực và hoảng sợ trong mắt đã hoàn toàn biến mất, nở một nụ cười, nói với Văn Triển: "Đi thôi, đêm khuya lạnh lẽo, đừng đứng ngây ra đó nữa."
Nói xong liền bước trước vào trong viện, Văn Triển vội vàng đi theo.
Trở về phòng, Lục Vân Sơ châm đèn, để ánh sáng ấm áp tràn ngập căn phòng, nói với Văn Triển: "Thang thuốc hôm nay vẫn chưa uống, ta đi hâm nóng lại, mang đến cho chàng."
Sau khi Lục Vân Sơ rời đi, Văn Triển lặng lẽ ngồi bên bàn, cảm thấy ánh nến hơi chói mắt, theo bản năng muốn dập tắt nó.
Tay đã sờ tới mới nhận ra ánh nến yếu ớt, đâu có chói mắt gì.
Hắn đang định thu tay lại, đột nhiên, một cơn đau dữ dội ập đến, "rầm" một tiếng, hắn quỳ sụp xuống đất, đụng đổ bàn, chân đèn rơi xuống, ánh sáng yếu ớt tắt ngấm, căn phòng chìm vào bóng tối dày đặc.
Ở nơi Lục Vân Sơ không nhìn thấy, tay phải của hắn không ngừng run rẩy, muốn nắm chặt lại nhưng chỉ có thể run rẩy cong những ngón tay.
Nàng bước nhanh tới, đặt bát thuốc lên chiếc bàn cao cạnh cửa ra vào.
Sau khi vào cửa, nàng mò mẫm thắp đèn dầu, bước vào trong nhà, vừa nhìn thấy bàn ghế bị lật đổ và cây nến lăn lóc bên cạnh, lập tức hốt hoảng, vội vàng chạy vào phòng trong.
"Văn Triển!" Nàng hoảng hốt gọi tên Văn Triển, tìm khắp phòng trong, nhưng vẫn không tìm thấy hắn.
Nàng cố gắng trấn tĩnh lại, thở chậm lại, lắng nghe động tĩnh trong nhà.
Trong nhà yên tĩnh như tờ, nhưng mơ hồ dường như có tiếng thở yếu ớt vọng lại.
Là tiểu Phật đường.
Nàng vội vàng chạy về phía phát ra âm thanh.
Ánh sáng ấm áp của đèn dầu lay động, chiếu sáng tiểu Phật đường tối tăm, cũng chiếu vào Văn Triển đang trốn dưới tủ.
Văn Triển run rẩy khắp người, mồ hôi lạnh đầm đìa, thút thít không thành tiếng, cuộn tròn người lại.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, khi cảm nhận được ánh sáng chiếu vào, bỗng nhiên giãy giụa dữ dội, liều mạng chui vào trong tủ.
Lục Vân Sơ mặc kệ nóng tay, lập tức vặn tắt bấc đèn dầu, ném sang một bên: "Ta tắt đèn rồi, ta tắt đèn rồi, đừng sợ."
Văn Triển nghe thấy giọng nàng, càng trốn kỹ hơn. Lục Vân Sơ lúc này mới cảm thấy trong phòng có mùi chua, là hắn lại nôn rồi.
Nàng nhớ lại sự kháng cự của hắn trước đây, cố gắng nói bằng giọng dịu dàng: "Không sao, ta không ngại, ta—"
Câu nói chưa dứt, đôi môi trắng nhợt của Văn Triển trào ra vài tia máu.
Là cắn vào lưỡi rồi!
Lục Vân Sơ không kịp nghĩ nhiều, chạy vội đến trước mặt hắn, đỡ hắn dậy, nắm lấy cằm hắn rồi cố gắng tách miệng hắn ra, định cho cổ tay mình vào.
Nhưng Văn Triển dù rất đau cũng không muốn cắn tay nàng.
Bỗng nhiên, Văn Triển đột ngột gập người về phía trước, giống như lưng bị người ta đ.â.m một nhát kiếm, Lục Vân Sơ vội vàng xoa lưng hắn, lo lắng sắp khóc: "Lưng chàng sao vậy?"
Văn Triển không thể trả lời nàng, hắn mở đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt trong veo mất đi tiêu cự, nhìn nàng qua làn sương mờ.
Cảm giác bất lực này thật sự quá đáng sợ, Lục Vân Sơ ôm hắn, không thể làm gì, chỉ có thể liên tục gọi tên hắn.
Một cơn đau dữ dội lại ập đến, Văn Triển đau đớn gập lưng, run rẩy đến sắp co giật, hắn dùng hết sức lực, đẩy Lục Vân Sơ ra.
Lục Vân Sơ quỳ trên mặt đất, bị hắn đẩy một cái, không kịp phòng bị ngã ra sau.
Nàng nhìn Văn Triển.
Văn Triển cuộn tròn trên mặt đất, trong ánh mắt trống rỗng toát ra vẻ cầu xin và kháng cự như một con d.a.o thép, cào xé trái tim nàng.
Lục Vân Sơ đứng dậy, định lại gần hắn, vừa mới lại gần một chút, liền thấy Văn Triển run rẩy dữ dội hơn, dường như sắp không chịu nổi nữa.
Nàng vội vàng lùi lại: "Ta không lại gần! Ta không lại gần! Xin lỗi."
Nói xong mới phát hiện mình đã lệ rơi như mưa. Nàng căm hận bản thân vô dụng, vào lúc này đầu óc rối bời, ngoài khóc ra chẳng làm được gì.