Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 55

"Nếu dạ dày không thoải mái, phải nói cho ta ngay." Nàng dặn dò.
Văn Triển gật đầu.
Tàu hũ ky chiên vàng ươm, dày dặn, một miếng lớn thấm đẫm nước dùng, độ giòn giảm bớt, nhưng không quá mềm, cắn một miếng, nước dùng chua ngọt tan trong miệng, vị đậu nồng nàn, hương thơm ngậy béo, nhai có mùi thơm của dầu mỡ.
Văn Triển cảm thấy rất ngạc nhiên với hương vị này, hiếm khi nhướn mày, hắn dùng răng nghiền nát miếng tàu hũ ky, cuối cùng nuốt xuống một cách tiếc nuối, ăn xong cúi đầu, có chút hụt hẫng.
Lục Vân Sơ nhìn thấy, lại lặng lẽ rửa cho hắn hai miếng nữa: "Miếng cuối cùng rồi nha."
Văn Triển lập tức khôi phục lại nụ cười ôn hòa, ngoan ngoãn gật đầu.
Người trong cuộc thì mù mờ, Liễu Tri Hứa thấy vậy, không khỏi cong khóe mắt, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người.
Văn Giác cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mở mắt ra, đám người này có coi hắn ta ra gì không!
Mới vừa mở mắt, đúng lúc thấy Liễu Tri Hứa đang cười với Văn Triển, trong lòng giật thót một cái. Chẳng lẽ nàng ấy đối với… Không, không thể nào, hắn ta đã không còn là thiếu niên phóng khoáng, rực rỡ như xưa, mà nàng ấy nhất định sẽ là nữ nhân của hắn ta! Chỉ có thể là nữ nhân của hắn ta!
Văn Giác nghiến răng, vẻ mặt biến đổi khó lường.
Mà cả bàn chỉ có một mình hắn ta miệt mài diễn theo kịch bản, bám chặt thiết lập nhân vật, còn ba người kia ăn uống vui vẻ, tâm trạng vô cùng tốt, chủ khách… à không, khách khách đều vui, ăn xong thì chuẩn bị cáo từ.
"Sắp đến Tết rồi, không biết Liễu cô nương có về nhà không, ngày Tết kỵ nhất là vắng vẻ, nếu cô nương không ngại, có thể đến viện của ta dùng bữa." Lục Vân Sơ nhiệt tình mời: "Ta cứ thấy chưa đủ náo nhiệt."
Liễu Tri Hứa có chút cảm động: "Ta đúng thật là không về nhà, ta… Lục phu nhân, đa tạ."
Bọn họ hòa thuận rời đi, để lại Văn Giác đứng ngây ra một lúc lâu.
Hắn ta nhìn bàn bát đĩa trống trơn, tức đến bốc khói, hất tung cả bàn, bá đạo xả giận: "Bọn họ có coi ta ra gì không!" Hắn ta nghĩ đến lời mời của Lục Vân Sơ, bán tín bán nghi: "Con điên Lục rốt cuộc có dụng ý gì?"
Hắn ta thì vênh vang, mấy nha hoàn thì muốn khóc, nước dùng b.ắ.n tung tóe khắp sàn, biết làm sao mới tẩy sạch mùi hôi này đây… Thiếu gia ơi, ngài không nghĩ tới việc mấy ngày tới phải ngồi vẽ ở đình sao?
Lục Vân Sơ bê một bát hồ dán lớn, dán câu đối xuân cuối cùng. Nàng dẫm lên ghế đẩu, kiễng chân, đưa tay miết phẳng góc câu đối.
Trong lúc loạng choạng, có người đỡ lấy nàng.
Văn Triển nhíu mày bất đắc dĩ, đứng dưới đất, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng câu đối.
Lục Vân Sơ nhảy xuống ghế đẩu, kéo tay áo hắn: "Đã bảo chàng đừng động tay động chân rồi mà. Năm mới tết đến, mấy ngày này cố gắng đừng cử động, kẻo rách miệng vết thương, cả năm sau vết thương sẽ không lành đâu."
Tuy Văn Triển biết khái niệm năm mới, nhưng đối với cái gọi là "tết" chỉ có nhận thức mơ hồ. Hắn không hiểu sự hăng hái đột nhiên này của Lục Vân Sơ đến từ đâu, cũng không hiểu vì sao nàng có nhiều điều kiêng kỵ kỳ quặc như vậy, chỉ có thể nghiêm túc ghi nhớ những điểm chính, làm theo ý nàng.
Đến gần tết, gió lạnh rít gào, thời tiết âm u, luôn có cảm giác sắp có tuyết rơi. Lúc này trang trí nhà cửa đỏ rực, dường như có thể chống lại từng cơn gió lạnh.
Lục Vân Sơ quét mắt nhìn khắp sân đỏ rực, hài lòng gật đầu.
"Nếu có thể treo thêm bắp ngô, nhiều người cùng nhau đốt lửa trong sân thì càng tốt." Càng giống mấy cái sân trong nông thôn những năm bảy tám mươi trong phim truyền hình, nhìn là thấy rộn ràng hân hoan.
Văn Triển không hiểu bắp ngô là gì, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng mấy ngày nay Lục Vân Sơ tràn ngập không khí tết, đi đường cũng hùng hổ, hắn không dám hỏi, chỉ có thể nghiêm mặt tỏ vẻ đồng tình.
Dù gì thì cứ đồng tình là được rồi.
Quả nhiên, Lục Vân Sơ được cổ vũ, lập tức sai người đi tìm chậu than lớn đặt giữa sân.
Củi lửa kêu lách tách, ngọn lửa lắc lư, bốn phía xung quanh lập tức ấm áp hơn nhiều.
Lục Vân Sơ cảm thán: "Nếu lại có thêm một trận tuyết nữa thì tốt rồi." Nói xong lại thở dài, hai kiếp trước nàng bị gãy chân đều xảy ra vào trận tuyết đầu tiên sau tết, thời gian hai kiếp lại không giống nhau, cũng không biết kiếp này sẽ là lúc nào.
Đang suy nghĩ, có nha hoàn đến gần, hành lễ bẩm báo: "Tiểu thư, Liễu cô nương đến thăm."
Nha hoàn vẫn luôn tuân theo quy định trừ khi có lệnh nếu không thì không được bước vào cổng, nhưng nữ chính vừa đến, những quy định này đều phải nhường đường.
Trên mặt Lục Vân Sơ lộ ra vài phần hưng phấn mong chờ sự náo nhiệt, bảo Văn Triển đi vào bếp trước, còn mình thì nhấc váy chạy ra cổng, vừa nhìn đã thấy nữ chính ở ngoài cổng.
Da trắng như tuyết, tóc mai như mây, khoác áo choàng, quý khí bức người, như tiên nữ không nhiễm bụi trần.

Bình Luận (0)
Comment