Liễu Tri Hứa thấy nàng tới, có chút ngạc nhiên, mỉm cười với nàng: "Sao lại đích thân ra đón thế?"
Vậy là hiểu lầm rồi, Lục Vân Sơ chỉ sợ cốt truyện chó má lại gây rối, không cho khách vào trong viện thôi. Nhưng nàng đương nhiên sẽ không giải thích, nói với Liễu Tri Hứa: "Đương nhiên là vì cô đến ta mới vui chứ, bằng không cái sân này chẳng có ai lui tới, buồn biết mấy."
Ánh mắt Liễu Tri Hứa nhìn nàng có thêm vài phần ấm áp, cùng nàng tay trong tay đi vào sân. Mỗi khi đến tết lại càng nhớ nhà, lúc này đây nàng ấy cảm thấy mình với Lục Vân Sơ có phần đồng cảm, một người gả xa, một người tự ý rời nhà không dám quay về, ngày tết cũng chỉ đành quạnh quẽ——
Một mảng màu đỏ rực rỡ mừng rỡ đột ngột đập vào mắt, Liễu Tri Hứa khựng lại bước chân.
Phong cách phủ Văn tao nhã, mỗi một chi tiết thiết kế đều có dụng ý. Liễu Tri Hứa nhìn những ô cửa sổ dán đầy giấy đỏ, rồi lại nhìn những cành cây trụi lủi treo đầy đèn lồng đỏ, nhất thời không kịp phản ứng.
"Lục phu nhân, đây là phong tục đón tết ở quê nhà của cô sao?" Không nên như vậy chứ, Lục Vân Sơ xuất thân cao quý, không đến mức bình dân như vậy chứ.
Lục Vân Sơ gật đầu, cười híp mắt hỏi: "Trang trí thế này được chưa?"
Liễu Tri Hứa cười gượng gạo: "Rất tốt."
Nàng ấy một thân tiên khí đứng trong sân, lập tức bị nhuộm đầy khói lửa trần gian, muốn cao quý cũng cao quý không nổi nữa.
Việc này đúng là lần đầu nàng ấy gặp phải, vẻ mặt nữ chính trên gương mặt nàng ấy cứng đờ, vội vàng đưa món quà trên tay cho Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ cũng không từ chối, nhiệt tình mời nàng ấy vào nhà sưởi ấm.
Nhà cao cửa rộng, nam chủ nhân còn ở đó, sao nàng ấy có thể tùy tiện vào được. Liễu Tri Hứa khéo léo từ chối: "Ta chỉ ghé qua trò chuyện với cô một chút thôi, không dám làm phiền cô."
Lục Vân Sơ không hiểu: "Đang là Tết mà, có việc gì bận rộn lắm sao? Nếu không thì ở lại chơi thêm chút nữa đi." Không khí ngày Tết đúng là quá đỗi gần gũi, tác giả chân chính thường sẽ không viết tình tiết đón Tết trong tiểu thuyết tình yêu. Hãy thử tưởng tượng, nam nữ chính hôn nhau trong khung cảnh pháo hoa nổ rợp trời thì lãng mạn đến mức nào. Vì vậy, mấy ngày Tết này nữ chính không có cảnh quay nào cần phải đi cả.
Liễu Tri Hứa tự xưng là con gái nhà nghèo đến tìm người thân nương tựa, nếu còn nài nỉ thêm nữa, e là sẽ lộ tẩy mất. Ở nông thôn, ngày Tết mọi người đều đi thăm hỏi họ hàng, đâu có kiêng kỵ nhiều như vậy.
Nàng ấy do dự một hồi, rồi cũng ở lại.
Thấy nàng ấy đồng ý, Lục Vân Sơ liền cười tươi rói, hàm răng trắng sáng: "Tốt quá! Ta đang lo không có ai giúp gói sủi cảo đây!"
Liễu Tri Hứa ngẩn người, gói… gói sủi cảo ư?
Nàng ấy theo Lục Vân Sơ đi vào bếp. Gian bếp rộng rãi sáng sủa, dọc theo tường là đủ loại chum vại nhỏ, mấy bếp lò đất đang cháy bập bùng, tiếng củi nổ tí tách, bên trên đặt mấy cái xửng tre, chẳng biết đang hấp hay nấu món gì, hơi nóng bốc lên nghi ngút, làn khói trắng ấm áp quyện với mùi thơm của thức ăn phả vào mặt, vừa bước vào trong, lòng bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Ngay sau đó, nàng ấy nhìn thấy Văn Triển ở bên chiếc bàn dài, tay áo xắn lên, trước n.g.ự.c đeo một tấm vải vụn, cổ và sau lưng quấn mấy sợi dây buộc, trông kỳ quặc.
Trên bàn dài chất đầy vỏ bánh, trên thớt bột mì và bột nhào đặt lộn xộn, chắc là người làm đang làm dở thì mệt, nghỉ một lát.
Văn Triển không có phản ứng gì với sự xuất hiện của nàng ấy, mà nói đúng hơn, hắn đối với ai đến cũng chẳng có phản ứng gì cả, ánh mắt chỉ dán vào Lục Vân Sơ.
Thấy hắn lại đeo tạp dề vào, Lục Vân Sơ phì cười: "Được rồi, được rồi, ta tiếp tục gói sủi cảo ngay đây, không lười nữa."
Nàng thấy ngày Tết mà chỉ gói một chậu sủi cảo nhỏ thì đúng là tủi thân, nhưng lại sai bảo nha hoàn không được nên tự mình kéo Văn Triển cùng làm cái công trình lớn này. Thế nhưng Văn Triển bị thương, nàng không muốn hắn vận động nhiều, thành ra cả khối lượng công việc đều đổ lên vai nàng.
Vỏ sủi cảo nếu được nhào vừa độ ẩm thì thực ra không cần phải chấm nước, nhưng Lục Vân Sơ vẫn không yên tâm, vẫn nhờ Văn Triển dùng đũa chấm nước vẽ vòng tròn lên vỏ bánh.
Dường như Văn Triển rất hứng thú với việc này, hận không thể đợi Lục Vân Sơ, cứ thế chấm nước hết chỗ vỏ bánh trên bàn luôn.
Lục Vân Sơ và Liễu Tri Hứa rửa tay sạch sẽ xong thì bắt đầu gói sủi cảo.
Liễu Tri Hứa khéo tay, Lục Vân Sơ chỉ dạy một lần là nàng ấy đã nhanh chóng nắm được.
Nhân sủi cảo được băm bằng dao, nạc mỡ cân đối, ăn ngon hơn nhiều so với nhân xay bằng máy, trong quá trình băm, nước m.á.u từ từ được loại bỏ, thịt mềm mà chắc, ăn rất ngon.