Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 77

Nàng cảm thấy bóng người tới gần, lật tấm chăn bên ngoài lên, cử chỉ còn thoảng hương thơm của nước.
"Văn Triển." Nàng mơ mơ màng màng, cố gắng mở to mắt để nói chuyện với hắn.
Vẻ mặt đang vùng vẫy của nàng lạc vào tầm mắt của Văn Triển, hắn chỉ tưởng nàng ngủ không ngon giấc.
Vì thế hắn đưa tay, xoa nhẹ nhàng lên đỉnh đầu nàng hai cái.
Có lẽ cảm giác an ủi mà Lục Vân Sơ mang đến cho hắn lúc v.uốt v.e đỉnh đầu quá sâu đậm, hắn tưởng động tác này cũng có thể vỗ về giấc mơ bất an của nàng.
Hắn thật sự đã sai lầm quá lớn rồi.
Tay hắn đưa qua, ống tay áo trung y rủ xuống, hương thơm trên người lập tức len lỏi vào khoang mũi của Lục Vân Sơ. Mà cái mùi thuốc thanh lãnh thoang thoảng kia lại rất nhạt, nhẹ như khói, vấn vương trên chóp mũi nàng mãi không tan, khiến lòng người ngứa ngáy không thôi.
Lục Vân Sơ cắn răng, rất muốn giãy giụa ngồi dậy đè hắn lại.
Nhưng mí mắt nàng quá nặng, thế nào cũng không mở ra được, lơ đãng một chút, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, nàng nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ngày mai nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện, còn phải nắm tay hắn dặn hắn đừng có xoa đầu nàng nữa, nếu không nàng…
Nhưng sáng hôm sau vừa mở mắt, Lục Vân Sơ bi thương phát hiện mình bị cảm lạnh.
Nàng nằm trên giường uể oải, lắc lắc cái đầu choáng váng, cố gắng chống đỡ ngồi dậy.
Đêm qua nàng chơi đùa quá hăng, toát cả mồ hôi, lại bị gió lạnh thổi trúng, lúc nóng lúc lạnh, bị cảm lạnh cũng là điều bình thường.
Nhưng sớm không cảm, muộn không cảm, lại trúng ngay lúc này, quá đáng thật!
Nàng nghĩ vậy, phần thân trên vừa mới chống lên được, vì không còn sức liền đổ xuống, đang định ngã xuống giường thì một cánh tay vững vàng đỡ lấy nàng.
Văn Triển một tay đỡ nàng, một tay nhét gối tựa vào sau lưng nàng.
Hắn đưa quyển sổ đến trước mặt Lục Vân Sơ.
Bên trên là những chữ đã được viết sẵn: Nàng bị cảm lạnh rồi. Ta đã tìm thấy gói thuốc trị phong hàn trong bếp, đang sắc thuốc, lát nữa nàng uống một bát.
Lục Vân Sơ chớp chớp mắt, tỉnh táo hơn một chút: "Ta không sao, ta có thể dậy được."
Văn Triển dùng ngón trỏ lật sang trang tiếp theo, bên trên vẫn là những chữ đã viết sẵn: Không được. Nàng ngủ đến giờ mới dậy, nhất định là bị cảm lạnh rất nặng, phải nghỉ cho khỏe.
Lục Vân Sơ trừng lớn mắt, nhìn Văn Triển vẻ mặt khó tin.
"Nhưng ta thấy khó chịu, ta muốn rửa mặt."
Văn Triển gật đầu, đặt quyển sổ xuống, đúng lúc Lục Vân Sơ tưởng hắn sắp rời khỏi giường để nàng dậy thì hắn lại bê một chậu đồng từ đầu giường đưa đến trước mặt nàng.
Lục Vân Sơ: …
Nàng đưa tay vào chậu đồng, nhiệt độ nước vừa phải.
Hay lắm. Lục Vân Sơ vớt khăn mặt từ trong chậu đồng, mạnh bạo lau lên mặt một vòng, lần này hoàn toàn tỉnh táo.
"Ta muốn đi nhà xí." Nàng chẳng hề ngượng ngùng.
Ngược lại là Văn Triển khựng lại một chút, tai đỏ lên, lấy một cái áo choàng dày sạch sẽ từ bên cạnh, đứng đó chờ nàng dậy.
Lục Vân Sơ xoay người xuống giường, hắn vội vàng dùng áo choàng bọc kín nàng, vậy mà cái này hắn cũng nghĩ đến.
Khỉ thật, Lục Vân Sơ thầm mắng. Cảm giác kỳ quái này là sao vậy nhỉ, tuy là phong cách của Văn Triển, nhưng sao cứ có cảm giác sai sai.
Đi vệ sinh xong, Lục Vân Sơ bọc áo choàng quay lại mép giường, chui lại vào trong chăn.
Văn Triển đứng đợi bên này, thấy nàng quay lại, lật sang trang thứ ba của quyển sổ: Nàng chắc là đói rồi. Hôm qua còn dư chút cháo, ta đang hâm nóng bằng lửa nhỏ, lát nữa có thể ăn được rồi. Xin lỗi, ta không biết nấu ăn, mong nàng sau này dạy ta.
Lục Vân Sơ sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, đúng là đói thật rồi.
Nàng nói: "Ta không muốn uống cháo không, ta phải ăn kèm với sủi cảo hấp." Nàng vén góc chăn định xuống giường: "Ta sẽ quấn áo choàng rồi đi làm một chút, chỉ một lát thôi, hơn nữa chỉ là cảm lạnh nhẹ, không sao đâu."
Văn Triển nhẹ nhàng giữ chặt góc chăn của nàng.
Lục Vân Sơ: … Trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Văn Triển nhẹ nhàng lật sang trang thứ tư của quyển sổ, trên đó viết: Nàng chắc là còn muốn ăn chút gì khác nữa. Lần trước thấy nàng hấp sủi cảo, ta đứng bên cạnh học lỏm, lần này liền hấp một lồng sủi cảo, sắp xong rồi.
Lục Vân Sơ: ?!
Nàng ngơ ngác nhìn Văn Triển, Văn Triển mỉm cười với nàng, chỉ tay vào bếp, ra hiệu mình phải trông lửa.
Hắn đi rồi, Lục Vân Sơ dựa vào giường suy nghĩ kỹ, rốt cuộc là lạ chỗ nào nhỉ? Văn Triển vẫn là Văn Triển, nhưng lần này khác với lần trước hắn sấy tóc cho nàng, tuy cũng dịu dàng chăm sóc nàng, nhưng luôn cảm thấy có thêm chút gì đó…
Nàng dùng ngón tay mân mê cằm, trong đầu mơ hồ có một đáp án sắp bật ra.
Chốc lát sau, Văn Triển bưng khay thức ăn đi vào, Lục Vân Sơ quay đầu nhìn hắn, trong nháy mắt trợn tròn mắt.

Bình Luận (0)
Comment