Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 78

Hắn thế mà lại mặc cái tạp dề xanh da trời mà Lục Vân Sơ làm ra cho vui!
Văn Triển không hề hay biết chuyện này, chỉ cho rằng vào bếp thì phải mặc cái này mới sạch sẽ, vội vàng bưng cháo và sủi cảo hấp vừa ra lò đến, nhất thời quên cởi ra.
Hắn cao ráo, khí chất thanh lãnh, nhưng mặc tạp dề lại không hề có cảm giác lạc lõng.
Lục Vân Sơ bừng tỉnh đại ngộ, phá án rồi, đây chính là hiền phu lương mẫu, soái ca đảm đang!
Lục Vân Sơ bị sặc nước bọt, ho không ngừng.
Văn Triển vội vàng đặt khay thức ăn xuống, vội vàng bước tới, vẻ mặt nghiêm túc sờ lên trán nàng.
Trước mắt Lục Vân Sơ chính là eo hắn.
Tạp dề được buộc chặt, hoàn mỹ khoe ra vòng eo thon gọn.
Nàng ho càng lớn tiếng hơn.
Văn Triển nghi hoặc rút tay về, không sốt, sao lại ho dữ dội như vậy?
Hắn lo lắng viết lên sổ: Ăn chút cơm lót dạ trước, rồi uống thuốc cảm cho khỏe.
Ánh mắt Lục Vân Sơ đảo qua những ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn một vòng, rồi lại đảo đến eo hắn — đây vẫn là mùa đông, mặc dày như vậy mà vẫn có vóc dáng đẹp thế này, nếu là mùa hè... nếu không mặc gì...
"Khụ khụ khụ!" Mặt nàng "xoẹt" một cái đỏ bừng, che miệng ho sặc sụa.
Văn Triển càng hoảng sợ hơn, căm hận bản thân không biết y thuật.
Hắn còn muốn viết gì đó vào sổ, bị Lục Vân Sơ giữ tay lại. Nàng vừa điều hòa hô hấp, vừa cố gắng dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Ta không sao, chỉ là bị sặc nước thôi."
Văn Triển nửa tin nửa ngờ, sao người ta lại bị sặc nước bọt liên tục như vậy?
Khi hắn suy nghĩ thì hơi cụp mắt xuống, mi tâm nhíu lại một nỗi buồn nhẹ, đuôi mắt hếch lên, tạo thành một đường cong vừa thanh khổ vừa diễm lệ.
Mỹ nhân cau mày, nỗi buồn man mác đó nhất là khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, éo le thay mỹ nhân ấy còn đang mặc tạp dề.
Cổ họng Lục Vân Sơ lại bắt đầu ngứa ngáy, nàng hắng giọng, xua đuổi những ý nghĩ bậy bạ. Khốn khiếp thật! Hôm ba mươi tết vì sao lại làm ra cái tạp dề cho Văn Triển mặc cho vui, hài hước thì rất hài hước nhưng người bị hành hạ lại là nàng.
Nghe thấy nàng hắng giọng, Văn Triển vội vàng đặt quyển sổ xuống, nhanh chóng bước đến bàn rót cho nàng một cốc nước nóng.
Hắn bưng cốc nước đến, đưa nước cho Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ lắc đầu: "Ta không sao, khụ khụ, chàng đừng trước mặt ta là ta sẽ không ho nữa."
Tay cầm cốc nước của Văn Triển cứng đờ.
Hắn không biết mình đã làm sai điều gì, bối rối rụt cốc nước lại. Tại sao, là vì hôm qua hắn thừa nhận mình tỉnh táo ư? Có phải hắn đã làm sai rồi không, nếu không thừa nhận, nàng sẽ vẫn đối xử với hắn như trước, không cần phải dành quá nhiều ánh mắt cho hắn, chỉ cần chia sẻ cho hắn một chút thương hại là tốt rồi. Là hắn được voi đòi tiên, muốn quá nhiều sao…
Lục Vân Sơ thấy hắn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, bèn nhắc nhở: "Này, chàng cởi tạp dề ra đi."
Văn Triển ngẩng đầu, thấy nàng biểu tình bình thường, thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chuyện cái y phục này. Là hắn mặc sai sao, tùy tiện mặc y phục nàng tự tay may, có phải sẽ khiến nàng giận không?
Hắn nhất định phải học hỏi thêm nữa mới được. Văn Triển ghi vào sổ: Y phục này không thể mặc ra khỏi phòng bếp phải không?
Khóe môi Lục Vân Sơ lại cong lên một cách kì quái, nàng cố gắng ép xuống, nín cười nói: "Khụ, cũng không phải không được, chỉ là... ừm, nếu mặc trong phòng ngủ, thì có cách mặc khác."
Thì ra là vậy. Văn Triển nhíu mày gật đầu, ghi nhớ thật kĩ.
——Mặc thế nào?
Lục Vân Sơ không nhịn được nữa, cắn chặt môi dưới, chạm phải ánh mắt cầu tri thức của Văn Triển, ấp úng nói: "Sau này có dịp sẽ dạy chàng."
Thấy nàng không muốn nói cho mình biết, Văn Triển gật đầu, lặng lẽ cất quyển sổ đi, rất biết giữ chừng mực.
Hắn trước tiên bưng đĩa thức ăn đặt xuống, rồi mới đưa tay ra sau lưng cởi dây tạp dề.
Ánh mắt Lục Vân Sơ đảo điên cuồng, cố gắng nghiêm chỉnh lại tâm tư. Chỉ là cởi tạp dề thôi mà, bên trong vẫn còn mặc đồ! Đừng cười gian nữa!
Văn Triển cẩn thận gấp chiếc tạp dề lại, nghĩ nghĩ, lại viết vào sổ: Mặc ra ngoài có phải sẽ bị bẩn không, ta có thể giặt sạch rồi cất lại được không?
Lục Vân Sơ giật mình, trong đầu hiện lên hình ảnh Văn Triển giặt giũ phơi phóng y phục, quá sai trái rồi, không được! Đừng làm hiền phu lương mẫu nữa!
Nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, thật sự không cần."
Văn Triển gật đầu, ghi nhớ.
Hắn mỉm cười dịu dàng với nàng, ánh mắt rơi xuống đĩa thức ăn, ý bảo nàng ăn cơm cho nóng.
Tay Lục Vân Sơ vẫn còn rúc trong chăn chưa lấy ra, vốn dĩ bị bệnh người đã mềm nhũn không có sức, chỉ mặc mỗi trung y càng thêm lạnh lẽo.
Cho dù nàng hơi đói rồi, nhưng vẫn không lập tức lấy tay ra khỏi ổ chăn, bộ dạng uể oải trông như không có khẩu vị.

Bình Luận (0)
Comment