Tuy Văn Triển chỉ hâm nóng lại thức ăn, không đến nỗi khó ăn, nhưng hắn vẫn sợ Lục Vân Sơ chê.
Hắn vừa nãy đã thử rồi, mùi vị rất ngon. Nhưng ký ức về những món ngon của hắn đếm trên đầu ngón tay, đều là do Lục Vân Sơ mang đến, cho nên hắn không thể phán đoán "ngon" trong lòng mình có phải là ngon thật sự hay không.
Hắn giúp Lục Vân Sơ đặt đũa, lại dùng thìa nhẹ nhàng khuấy cháo trắng cho nguội bớt, một loạt động tác liền mạch, chu đáo tỉ mỉ khiến Lục Vân Sơ bỗng dưng muốn làm nũng.
Nàng đột nhiên nói: "Ta không có sức."
Văn Triển nghĩ đến lúc mình bị thương hàn, quả thật là toàn thân vô lực, hắn nhìn Lục Vân Sơ ánh mắt càng thêm dịu dàng, muốn khuyên nàng: Ăn no rồi ngủ một giấc là sẽ hồi phục sức lực thôi.
Vừa viết được một chữ vào sổ, liền nghe Lục Vân Sơ nói tiếp: "Không nhấc tay lên được, chàng đút cho ta được không?"
Chữ thứ hai vừa mới đặt bút, "xoẹt" một cái đã rách cả giấy.
Văn Triển ngẩn người ngẩng đầu, hơi trợn to mắt, không chắc mình có nghe nhầm không.
Vẻ dịu dàng và thương tiếc trên mặt hắn đều tan biến, hóa thành sự ngượng ngùng non nớt và luống cuống cố gắng che giấu.
Từ hiền phu lương mẫu đến con mèo xù lông, chỉ cần một câu nói mà thôi.
Trong lòng Lục Vân Sơ tự trách mình một phen, trách xong, dịu giọng nói: "Đói quá, nhưng không nhấc tay lên được."
Giả quá, cứ như người vừa nãy ho sặc sụa kinh thiên động địa không phải nàng.
Nhưng Văn Triển dễ dàng bị lừa gạt. Trong lòng hắn Lục Vân Sơ nói gì thì là vậy, căn bản không nghĩ đến việc nàng sẽ nói dối.
Đầu ngón tay hắn khẽ run lên hai cái, ra chiều rất do dự.
Lục Vân Sơ diễn cứ như sắp đứt hơi đến nơi, lẩm bẩm: "Đưa thuốc lại đây, không ăn nữa, uống một hơi rồi ngủ thôi."
Uống như vậy không tốt cho dạ dày, Văn Triển tất nhiên không cho phép nàng làm thế.
Lục Vân Sơ nói xong liền yếu ớt cúi đầu, liếc mắt thấy Văn Triển cứng đờ ngồi bên giường, thầm nghĩ mình diễn thế này chắc chưa lừa được hắn, hay là do diễn xuất chưa tới.
Bỗng nhiên, Văn Triển trong khóe mắt nàng cử động, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng nắm lấy chiếc thìa sứ trắng.
Mặt hắn nghiêm nghị, nhẹ nhàng khuấy cháo trắng, liếc nhìn Lục Vân Sơ rồi lại dời đi, thế mà lại không dám nhìn thẳng nàng.
Lục Vân Sơ đè nén sự khoái trá trong lòng, giả vờ thản nhiên ngẩng đầu, đưa mặt tới gần.
Không nhìn nàng thì làm sao đút cháo cho nàng được.
Văn Triển lại lặng lẽ đưa mắt nhìn lại, dừng ở trên trán, rơi xuống chóp mũi, cuối cùng nhận ra phải dừng ở môi mới được.
Lục Vân Sơ cảm giác hắn đưa thìa tới, nàng vội vàng đón lấy, vừa chạm vào mới phát hiện, thìa run dữ dội.
Lúc Văn Triển mới được cứu, vết thương ở cổ tay sâu thấy cả xương, vậy mà lúc cầm bút gắp đũa cũng chẳng run dữ dội như vậy.
Lục Vân Sơ suýt nữa thì phì cười.
Nàng cắn lấy thìa.
Văn Triển không còn lảng tránh ánh mắt nữa, hắn kinh ngạc trợn to mắt, cũng không biết nên cầm chặt thìa hay không.
Lục Vân Sơ ngậm thìa, từ từ uống cháo trắng, uống xong liền thản nhiên rời mặt đi.
Xong, giờ thì thìa không chỉ run dữ dội mà còn quên cả rút về.
Nàng bình thản nhận xét: "Nóng."
Văn Triển hoàn hồn, vội vàng gật đầu, luống cuống rút thìa về, bỏ vào bát cháo, cố gắng khuấy cho nguội.
Trong lòng Lục Vân Sơ sốt ruột, hắn không phải là ma ma tổng quản sao, ngay cả việc thổi cháo cơ bản cũng không biết à?
Văn Triển khuấy một lúc, dùng tay sờ quanh bát, cảm thấy nhiệt độ cũng tạm được rồi, lại múc một thìa cháo trắng, đưa tới trước mặt Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ thất vọng đón lấy, nghĩ xem mình nên nói gì để tiếp tục đưa ra yêu cầu.
Nàng uống cháo một cách uể oải, im lặng không nói, trông thật sự giống như người bệnh ủ rũ.
Thấy nàng như vậy, Văn Triển không còn luống cuống nữa, nghiêm túc đút cháo cho nàng, đút được vài miếng liền đặt thìa xuống, gắp cho nàng một cái há cảo đưa đến trước miệng.
Lục Vân Sơ lắc đầu, đút há cảo thì không cần thiết.
Nàng đưa tay ra: "Uống vài miếng cháo rồi, có sức rồi, để ta tự làm."
Văn Triển ngơ ngác, đưa đũa cho nàng, cứ cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó.
Lục Vân Sơ ăn cơm rất hăng hái, không giống người ốm yếu chút nào. Văn Triển cũng hơi yên tâm, hắn viết lên sổ "ta đi xem thuốc" rồi bỏ đi.
Lục Vân Sơ nhìn theo bóng lưng hắn, thất vọng đ.ấ.m đấm vào đùi mình, bỏ lỡ thời cơ rồi.
Nàng húp soạt soạt hết cháo trắng và há cảo, dựa vào gối tựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng hai khắc sau, Văn Triển bưng thuốc đến, thấy nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bèn bước nhẹ chân.
Nhưng thuốc phải uống lúc còn nóng, hắn phải gọi Lục Vân Sơ dậy.
Lục Vân Sơ chỉ mặc trung y, hắn không thể chạm vào vai nàng, chỉ có thể đẩy đẩy cánh tay nàng qua lớp chăn.
Lục Vân Sơ đang định mở mắt uống thuốc, cảm nhận được động tác của hắn, lập tức quyết định giả chết.