Một mặt tự trách mình "làm vậy thật không hay", một mặt nàng lật giở một trang.
Khác với dự đoán, bên trong không phải là nhật ký tuổi mới lớn nào, mà là những ghi chép tỉ mỉ vô cùng về nàng.
Đây đúng là nhật ký, chỉ là được viết dưới góc nhìn của Văn Triển, ghi lại tất cả mọi điều về nàng.
Trang này là lần đầu tiên nàng nấu cháo trắng cho hắn, Văn Triển ghi lại lời nói, hành động của nàng, còn cả mùi vị của bát cháo. Đến chính nàng cũng không nhớ rõ những điều này nữa, vậy mà Văn Triển lại ghi lại từng chi tiết nhỏ nhặt.
Nàng lật đại vài trang về sau, thấy ghi chép về lần đầu tiên nàng đưa hắn đi phơi nắng.
Phơi nắng... chỉ vậy mà cũng đáng để ghi lại sao?
Nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Văn Triển, không biết hắn đang nghĩ gì mà chẳng để ý đến động tĩnh bên này.
Thế là nàng lại lật thêm vài trang nữa, thấy ghi chép về ngày sinh nhật. Từ lúc thức dậy cho đến khi trở về, gần như mọi việc đều được ghi lại, đến cả việc trên đường đã ăn kẹo hồ lô, hắn còn ghi lại nàng đã đút cho hắn viên thứ mấy.
Thời gian họ ở bên nhau không nhiều, vậy mà hắn đã ghi chép dày cả một quyển. Bên trong không có cảm nhận chủ quan, chỉ có những câu miêu tả sự việc, góc nhìn này giống như đang quan sát một giấc mơ, dùng góc nhìn của người thứ ba để cảm nhận và trải nghiệm, rõ ràng đang ở trong đó nhưng lại rất tỉnh táo.
Lục Vân Sơ khép quyển sách lại, đặt về chỗ cũ, không muốn xem nữa.
Trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, Văn Triển viết như vậy cứ như là muốn xác nhận một ngày nào đó nàng sẽ rời đi, sợ mình quên mất tất cả, nên mới tỉ mỉ ghi lại từng chi tiết. Không thêm bất kỳ cảm nhận cá nhân nào, chỉ có tất cả mọi thứ về nàng, như vậy hắn mới có thể hồi tưởng lại một cách rõ ràng hơn.
Nàng muốn nói gì đó, còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ, đã cảm thấy mình bị đẩy ra ngoài.
Nàng vội vàng gọi: "Văn Triển!"
Văn Triển giật mình, vội vàng đứng dậy, nhìn về phía này.
Nàng mỉm cười với hắn: "Nếu ta không quay lại——"
Hơi thở Văn Triển rối loạn, lớp mặt nạ bình tĩnh vỡ vụn, lông mày hắn cau chặt, khiến Lục Vân Sơ vội vàng đổi giọng: "Nếu, là nếu thôi. Nếu ta không quay lại kịp lúc, vậy nhất định là ta gặp chút rắc rối, chàng nhớ đợi ta, hoặc… đi tìm ta." Dĩ nhiên nàng không cho rằng Văn Triển sẽ đi tìm nàng, chỉ nói vậy để hắn an tâm một chút.
Nói xong câu này, nàng đã đi xa rồi, Văn Triển đứng ở khung cửa, vẫn không đuổi theo, cứ ngẩn ngơ nhìn nàng như vậy.
Lục Vân Sơ bật cười, hắn như vậy giống cún con tiễn chủ đi làm.
Lục Vân Sơ ra khỏi phủ, lật người lên ngựa, kẹp hai chân, giục ngựa chạy về phía ngoại thành.
Trên lưng ngựa, nàng cố gắng nhớ lại cốt truyện, tiếc là đã quá lâu rồi, nàng lại không đọc kỹ, nghĩ thế nào cũng không nhớ ra đoạn này trong sách nói gì.
Cưỡi ngựa phi nước đại, mãi đến khi trời tối mới ghìm cương dừng lại.
Chỗ này hoang vắng, ngay cả cái miếu hoang nhỏ cũng không có.
Lục Vân Sơ ghìm cương, thong thả tiến về phía trước, vòng qua rừng cây khô, nhìn thấy nam nữ chính đang nghỉ chân ở đằng xa.
Các thị vệ đang dọn dẹp củi khô để đốt lửa, bên cạnh có một chiếc xe ngựa, Văn Giác đang nói chuyện với Liễu Tri Hứa trong xe ngựa, còn Liễu Tri Hứa thì vừa đáp lời vừa trải chăn đệm, xem ra là định nghỉ đêm ở đây.
Thật là, hai người bọn họ có biết bao nhiêu thời gian bên nhau, nhất định phải lôi mình ra đây phá đám trong cái đêm đông giá rét thế này.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra tình tiết trong truyện. Nếu không nhầm, nam nữ chính sắp đổi địa bàn một thời gian, hai người hành trang gọn nhẹ, giả làm phu thê, hợp tác ăn ý, tình cảm nhanh chóng tăng nhiệt.
Mà khi hai người xuất thành, nữ phụ đuổi theo, tưởng bọn họ muốn bỏ trốn cùng nhau, làm ầm lên một trận, hoàn toàn xé rách mặt với Văn Giác, lúc họ ra ngoài thì liên tục phái sát thủ ám toán nữ chính, dĩ nhiên, mấy tên sát thủ này đều bị Ảnh dễ dàng giải quyết, nữ phụ lại tưởng là nam chính vượt muôn trùng nguy hiểm để bảo vệ nữ chính, càng thêm xoắn.
Nếu nam nữ chính đổi địa bàn thì nhất định sẽ ở rất xa nàng và Văn Triển. Qua kiểm chứng của nàng, càng xa nam nữ chính thì chịu sự khống chế của cốt truyện càng nhỏ, phạm vi hoạt động bị hạn chế cũng sẽ được giải trừ, như vậy xem ra, đây là thời cơ tốt nhất để nàng và Văn Triển thoát khỏi phạm vi khống chế của cốt truyện.
Nàng không khỏi phấn chấn hẳn lên. Đến thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ thời gian bị cốt truyện sai phái ra ngoài, những lúc khác nàng chưa từng ra khỏi phủ, đúng là sắp c.h.ế.t ngạt.
Lục Vân Sơ gằn hai chân, phóng ngựa chạy về phía chỗ Văn Giác bọn họ dừng chân.
Đối với việc chạy theo cốt truyện, nàng đã rất thông thạo, đến khi ngựa sắp lao vào đám người, nàng mới vội vàng ghìm cương.