Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 83

Móng ngựa tung lên cao, suýt nữa giẫm lên Văn Giác.
Văn Giác nổi giận, miễn cưỡng không rút đao, quát: "Lục Vân Sơ, ngươi làm cái gì vậy?"
Lục Vân Sơ ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Văn Giác, hỏi một cách hờ hững: "Các ngươi đi đâu?"
Chuyện cơ mật, Văn Giác đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết, hắn ta hừ một tiếng: "Chúng ta đi đâu không liên quan gì đến ngươi."
Lục Vân Sơ vung roi về phía Liễu Tri Hứa: "Huynh muốn bỏ trốn cùng nàng sao?"
Lời này thật là hoang đường, Văn Giác không muốn để ý tới, dùng vỏ đao gạt roi của nàng xuống, quát: "Ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu, cút!"
Trong mắt nữ phụ, lời này chẳng khác nào thừa nhận, Lục Vân Sơ ngồi trên lưng ngựa, rơi lã chã mấy giọt nước mắt, lẩm bẩm: "Được, được rồi… các ngươi bỏ trốn…"
Nói xong, người nhẹ nhõm, hết lời thoại rồi.
Theo lẽ thường nữ phụ nên quay đầu ngựa bỏ chạy, nhưng Lục Vân Sơ vừa dứt lời liền xuống ngựa, ngồi xuống bên đống lửa, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Văn Giác bị cái mặt dày của nàng làm cho giật mình: "Ngươi làm gì vậy?"
"Trời tối rồi, ta ngủ tạm với mọi người một đêm, sáng mai sẽ đi." Lục Vân Sơ đáp.
Văn Giác khó tin: "Ngươi... ngươi vừa rồi như vậy... ngươi lại giở trò gì?"
Lục Vân Sơ mặt không đỏ tim không loạn: "Ta vừa rồi làm sao? À, huynh nói chuyện ta cảm động đến khóc vì tình yêu của hai người sao?"
Văn Giác nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng, khó tin trên đời lại có người nói dối trắng trợn như vậy.
Lục Vân Sơ cũng chẳng quan tâm, đang định lại gần nữ chính hỏi xem có thể chen chúc trên xe ngựa một chút không, bỗng nghe thị vệ bên cạnh nói:
"Sao tự nhiên lại có tuyết rơi?"
Lục Vân Sơ bỗng đứng phắt dậy, mặt đầy kinh hãi.
Văn Giác bị dáng vẻ này của nàng làm cho giật nảy mình.
Cả ngày giật mình thon thót, hắn ta vô cùng chắc chắn nàng bị điên rồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bốn phía tối đen, dưới ánh lửa, mơ hồ thấy những bông tuyết trắng rơi xuống.
Lục Vân Sơ đưa tay ra, tim đập thình thịch: "Tuyết đầu mùa..."
Liễu Tri Hứa từ trên xe ngựa leo xuống, cũng nhìn trời, lo lắng nói: "Không biết tuyết này có rơi nhiều không, nếu rơi nhiều thì làm sao bây giờ? Chúng ta tiếp tục lên đường thôi."
Văn Giác cũng có cùng lo lắng, gật đầu nói: "Cô nói đúng." Hắn ta vẻ mặt nghi ngờ: "Ban ngày trời quang mây tạnh, sao đến tối lại đột nhiên có tuyết rơi."
Bởi vì tối nay ông trời quyết định cho ta gãy chân rồi! Lục Vân Sơ hít sâu mấy hơi, bình ổn tâm tình.
Nàng quay đầu nhìn nam nữ chính, có lẽ vì sự xuất hiện của nàng, khiến cho hai người bọn họ vẫn chưa có tiến triển gì lớn, cốt truyện sốt ruột rồi, nhất định phải để nàng bị thương, mâu thuẫn gay gắt, nhân cơ hội đẩy nhanh tiến độ sao?
Nàng không do dự, chui tọt vào xe ngựa của Liễu Tri Hứa, nói với nàng ấy: "Tối nay tuyết rơi nhiều, có thể cho ta tá túc một đêm không?"
Trong xe ngựa tối đen, ánh mắt Liễu Tri Hứa biến đổi khó lường.
Nàng ấy nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ, trong lòng thắc mắc trùng trùng. Nàng ấy nhìn không thấu Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ nói năng, làm việc luôn rất kỳ quái, nhưng lại không giống như cố ý tiếp cận nàng ấy.
Lần này nàng ấy và Văn Giác lặng lẽ xuất thành, là vì hợp tác thăm dò cơ mật, sao Lục Vân Sơ lại đột nhiên đi theo, còn muốn ở lại cùng đi?
Liễu Tri Hứa không phải kiểu bạch liên hoa, tâm cơ thủ đoạn của nàng ấy không thua gì Văn Giác, nhưng trong tiểu thuyết ngôn tình cường cường, nam chính luôn lấn át nữ chính, nữ chính thường chỉ được nhớ đến bởi những chuyện tình cảm dây dưa với nam chính.
Nàng ấy nắm lấy tay Lục Vân Sơ, đầu ngón tay lạnh buốt của Lục Vân Sơ khiến nàng ấy vô thức cau mày: "Lục phu nhân, cô rất sợ sao?"
Lục Vân Sơ nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Tri Hứa: "Phải. Liễu cô nương, ta biết cô thấy ta hành sự kỳ quái, nhưng ta thề, ta tuyệt đối không có ý hại cô."
Nàng cầu xin: "Xin cô đêm nay cho ta ở lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng để ta đi một mình."
Liễu Tri Hứa không đáp, mà hỏi một câu: "Cô có biết cô nói như vậy kỳ quặc đến mức nào không?"
Lục Vân Sơ rất bồn chồn, nàng không cho rằng hai người bọn họ có tình nghĩa sâu đậm gì. Nàng buồn bực nói: "... Ta biết."
Trong không khí vang lên một tiếng cười khẽ, giọng Liễu Tri Hứa trở lại bình thường: "Được, ta đồng ý với cô."
Lục Vân Sơ sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
Liễu Tri Hứa mỉm cười: "Ai cũng có bí mật riêng của mình, ta sẽ không hỏi nhiều. Ta tin cô." Nàng ấy chớp mắt: "Hơn nữa, ta còn nợ cô một ân cứu mạng nữa."
Lục Vân Sơ đầu óc chưng hửng một thoáng, lát sau mới hoàn hồn lại, hình dung ra nàng ấy chắc hẳn là đang nói về việc nàng thế mạng cho Văn Giác cứu mình.
Liễu Tri Hứa vén rèm xe, nói với phu xe: "Khởi hành thôi."
Lục Vân Sơ dõi theo ánh mắt của nàng ấy nhìn ra ngoài, những bông tuyết từ lưa thưa nhỏ bé đã lớn bằng những cánh hoa. Chỉ trong chốc lát, tuyết đã lớn đến vậy.

Bình Luận (0)
Comment