Mỗi một lý do đều bị nàng ấy phủ nhận, nàng ấy thật sự không nghĩ ra đáp án.
Nàng ấy gạt bỏ lý trí, quyết định tin tưởng trực giác.
Lục Vân Sơ không sợ sự uy h.i.ế.p của Văn Giác, đẩy vỏ đao của hắn ta ra, mạnh mẽ xông ra ngoài.
Văn Giác không ngờ nàng lại điên cuồng như vậy, không kịp ngăn nàng lại, trơ mắt nhìn nàng sắp lao vào trong tuyết lớn, Liễu Tri Hứa đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, hai người loạng choạng, lăn lộn ngã xuống trước cửa miếu.
Liễu Tri Hứa đè lên người Lục Vân Sơ, chống đỡ trọng lượng cơ thể mình đồng thời không cho Lục Vân Sơ đứng dậy. Nàng ấy cúi đầu nhìn Lục Vân Sơ, bình tĩnh nói: "Trừ khi cô nói cho ta lý do, nếu không cô không được đi."
Tuyết gió thổi bay mái tóc đen của Liễu Tri Hứa, Lục Vân Sơ nhìn vào mắt nàng ấy, rất khó không rung động.
Ai ngờ giây tiếp theo, Văn Giác chạy tới, một phát kéo Liễu Tri Hứa dậy, hận sắt không thành thép nói: "Cô làm loạn với nàng ta làm gì, nàng ta phát điên muốn đi thì cứ để nàng ta đi, c.h.ế.t ở ngoài càng tốt!"
Có lẽ cú nhào của nữ chính đã làm gián đoạn sự sắp đặt của cốt truyện, Lục Vân Sơ cảm thấy quyền khống chế thân thể trong thoáng chốc đã quay về. Nàng không chút do dự, giơ chân lên đá thẳng vào người Văn Giác.
Văn Giác bị đá loạng choạng vài bước, quay đầu lại ngạc nhiên nhìn nàng, giây tiếp theo nổi giận: "Ngươi muốn chết!"
Lục Vân Sơ: "Đúng! Ta quá hèn hạ rồi! Mau, trói ta lại!"
Nổi trận lôi đình, Văn Giác mất hết lý trí, lập tức đáp ứng: "Người đâu, trói nàng ta lại!"
Lòng Lục Vân Sơ buông lỏng, còn chưa kịp mừng thầm thì đã phát hiện đám thị vệ kia như không nghe thấy Văn Giác nói chuyện, không có bất kỳ hành động nào.
Văn Giác cũng nhận ra sự khác thường của bọn họ, nhưng hắn ta không kịp nghĩ nhiều, chuẩn bị tự mình bắt Lục Vân Sơ.
Vừa đi về phía nàng hai bước, n.g.ự.c hắn ta đột nhiên đau nhói, toàn thân mất hết sức lực, đau đến mức hắn ta suýt nữa quỳ xuống đất.
Hắn ta tức giận đến mức mắt đỏ hoe: "Lục Vân Sơ..."
Lục Vân Sơ vừa bị khống chế lùi về phía tuyết vừa điên cuồng xua tay: "Không phải ta! Ta đá vào m.ô.n.g ngươi, không phải ngực!"
Rất có lý, Văn Giác bình tĩnh lại, đang định đuổi theo thì Liễu Tri Hứa bên cạnh đã nhanh chân đuổi theo trước.
Giống như hắn ta, vừa đi được vài bước liền đau nhói ở ngực, ngã xuống đất.
Văn Giác vội vàng tiến lên đỡ nàng ấy dậy, lúc ngẩng đầu lên thì bóng dáng nữ nhân điên kia đã biến mất trong màn tuyết trắng xóa.
Liễu Tri Hứa nằm bẹp trong lòng Văn Giác, thở không ra hơi, nhưng vẫn gắng sức gọi: "Ảnh."
Thế nhưng giữa màn tuyết trắng xóa, bóng đen ấy vẫn chẳng xuất hiện.
Ảnh chưa bao giờ không xuất hiện khi được gọi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Liễu Tri Hứa toàn thân mềm nhũn, trong khoảnh khắc, nàng ấy cảm giác mình như nhìn thấy được một thế giới mình không nên biết.
Thái dương giật đau dữ dội, nàng ấy nghiến răng chịu đựng, muốn gọi tên Ảnh một lần nữa, nhưng ngay sau đó không thể chống đỡ nổi, ngất lịm đi.
Còn Lục Vân Sơ lao vào màn tuyết dày đặc, buộc phải lộn người lên ngựa, gió tuyết gào thét, tạt thẳng vào mặt nàng, khiến nàng không thể mở mắt. Nàng vùi đầu vào cổ ngựa, ôm chặt lấy nó.
Dù ngựa có chạy điên cuồng đến đâu, nàng cũng không thể để mình bị hất văng xuống.
Ngựa chạy quá nhanh, tuyết lớn như hóa thành lưỡi dao, cứa vào người nàng, dù đã vùi đầu sau cổ ngựa, nàng vẫn khó thở vô cùng.
Nàng chỉ có thể cúi đầu nhìn lớp tuyết trắng xóa đang lùi dần phía dưới, cảm nhận tuyết không ngừng tràn vào mắt và mũi.
Cảm giác này thật sự quá đau đớn, từng giây từng phút đều là dày vò, ký ức hai kiếp trước ùa về, nàng phát hiện mình gần như quên mất nỗi đau khi gãy chân rồi.
Có lẽ không đau đến vậy đâu nhỉ.
Nàng nghĩ đến Văn Triển, nghĩ đến những cơn đau dày vò hắn, nghĩ đến hai kiếp lỡ làng. Hai kiếp trước vào lúc này hẳn là hắn đã mất rồi, mà giờ hắn vẫn còn sống, rốt cục hai người họ cũng có một người thay đổi được vận mệnh, thật ra như vậy đã là đủ rồi, người ta không thể quá tham lam.
Nàng bỗng nhiên lấy lại sức lực, nắm chặt dây cương, cố gắng chống người dậy nhìn về phía trước.
Chỉ một cái liếc mắt, gió tuyết đã buộc nàng phải nhắm mắt lại lần nữa.
Phía trước một màu trắng xóa, chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng ít nhất không có bụi cây, không có vực thẳm, vẫn còn an toàn được một lúc.
Nàng chửi thề, ôm chặt lấy cổ ngựa. Sống sao c.h.ế.t vậy, thà cho một cái sảng khoái.
Nàng mặc rất dày, nhưng không chịu nổi việc cưỡi ngựa phi nhanh trong trời bão tuyết, không bao lâu toàn thân đều cứng đờ, nàng không còn cảm nhận được mình còn đang ôm cổ ngựa hay không nữa.
Thà buông tay đi, giờ ngã xuống, biết đâu sẽ không bị ngã nặng lắm?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, nàng bỗng giật mình, tỉnh táo lại ngay lập tức.