Với tốc độ ngựa đang chạy như hiện tại, nếu ngã xuống, đừng nói gãy chân, giữ được mạng đã là kỳ tích rồi.
Nàng hơi sợ hãi, chỉ một chút lơ là, cốt truyện đã bắt đầu ảnh hưởng đến ý chí của nàng rồi sao?
Nàng nghiến răng, dùng hết sức kéo dây cương, lòng bàn tay bị cứa chảy máu, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn gì cả.
Không chỉ nàng toàn thân cứng đờ, ngựa cũng vậy, dây cương siết chặt cổ nó như vậy, nó cứ như không còn cảm giác, cứ thế chạy về phía trước, lao mình vào biển tuyết mênh m.ô.n.g bên cạnh.
*
Liễu Tri Hứa cắn đầu lưỡi, ép mình tỉnh táo lại, nàng ấy muốn đẩy Văn Giác ra, muốn hét lớn tên Ảnh, nhưng nàng ấy hoàn toàn không làm được.
Trong lòng nàng ấy dâng lên nỗi bất lực và sợ hãi vô cùng lớn, nhìn gió tuyết gào thét, nàng ấy tha thiết mong mỏi trong tuyết sẽ xuất hiện bóng đen ấy.
Nàng ấy nằm trong lòng Văn Giác, ánh mắt mờ mịt sương. Nàng ấy không muốn dựa vào lòng người này, trực giác mách bảo nàng ấy trong lúc khó khăn và hoảng sợ nhất, chỉ muốn tìm Ảnh, nhưng nàng ấy không nhớ nổi khuôn mặt của Ảnh, càng chưa từng nghe giọng nói của hắn, chỉ nhớ duy nhất bóng đen của hắn.
Bỗng nhiên, trong màn tuyết trắng xóa xuất hiện một chấm đen, chấm đen ấy càng lúc càng gần, Liễu Tri Hứa bất giác nắm chặt tay.
Người tới một thân đồ đen, áo choàng che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một chiếc cằm trắng trẻo tinh xảo.
Dáng người hắn gầy gò nhưng lại vô cùng thẳng tắp, bàn tay nắm dây cương chi chít những vết sẹo xấu xí.
Mặc dù vậy, hắn cưỡi ngựa cao, cúi đầu nhìn bọn họ vẫn mang theo vẻ khinh miệt. Tuy không thấy rõ thần sắc nhưng nàng ấy vẫn cảm nhận được khí độ ngạo nghễ lạnh lùng của hắn, giữa trời gió tuyết lại càng rõ rệt hơn.
Liễu Tri Hứa cảm nhận được thân thể Văn Giác cứng đờ.
Nàng ấy nghe thấy hắn ta theo bản năng lẩm bẩm gọi: "Điện, Điện hạ..."
Người nọ ngồi trên lưng ngựa cao, bão tuyết như muốn che khuất thân hình hắn, thổi qua chiếc áo choàng đen, thổi bay mái tóc đen nhánh bên trong, tung bay không ngừng giữa không trung.
Hắn không nói gì, chỉ mấp máy môi.
Tuyết rơi quá dày, Liễu Tri Hứa không thể phân biệt được, nhưng Văn Giác đột nhiên đưa tay, dùng vỏ kiếm chỉ về phía trước.
Người áo đen không chút do dự, lập tức thúc ngựa xông vào màn sương tuyết mù mịt.
*
Lục Vân Sơ không biết đã chạy bao lâu, có lẽ rất ngắn, có lẽ rất dài, nàng đã mất hết cảm giác về thời gian, toàn thân tê dại.
Nàng vừa rồi nắm chặt dây cương, miễn cưỡng tránh được khu rừng thưa thớt và những tảng đá.
Máu chảy ra từ lòng bàn tay, nhanh chóng bị gió tuyết đóng băng.
May mà vẫn còn bị thương, như vậy lần sau khi kéo dây cương, vết thương bị rách ra sẽ nhắc nhở nàng tỉnh táo.
Nhưng nàng không thể kiên trì thêm được nữa, quá đau đớn.
Nàng không thể đánh thức thân thể của mình một lần nữa, ngay cả ý chí cũng sắp mất đi.
Còn giãy giụa làm chi, chi bằng cứ thế ngã xuống, dù sao cũng không thoát khỏi kết cục gãy chân.
Đến lúc này nàng mới nhận ra, sự vùng vẫy của mình chỉ là vô ích, ngược lại còn khiến tay đầy thương tích.
Nếu ngay từ đầu đã ngã ngựa, biết đâu còn được nam nữ chính nhặt về, không giống như bây giờ, ngơ ngác tứ phía, trời liền đất đất liền trời, ngã xuống ở đây chắc chắn sẽ bị c.h.ế.t rét.
Nhưng nàng không thể chết, Văn Triển vẫn đang đợi nàng.
Ý chí cầu sinh kéo dài hai kiếp, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiêu tan ở kiếp thứ ba, ngược lại sẽ càng mài càng mạnh mẽ.
Lục Vân Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước xuất hiện một chấm đen.
Xem ra lại là rừng cây khô, nàng phải giữ vững tinh thần để tránh.
Nhưng nàng thật sự không còn sức lực, đầu choáng váng, giống như bị bão tuyết đè nặng, làm thế nào cũng không ngẩng đầu lên được.
Trong cơn bão tuyết dường như không bao giờ ngừng nghỉ, Lục Vân Sơ cuối cùng đã đánh mất ý chí chiến đấu, buông lỏng tay nắm chặt dây cương.
Con ngựa vẫn phi nước đại không ngừng, nàng bị hất lên, rồi lại rơi xuống nặng nề, có thể bị văng ra bất cứ lúc nào.
"Hí—"
Một tiếng hí vang chói tai xé toạc màn đêm tuyết yên tĩnh, ánh trăng trong vắt chiếu xuống, soi sáng bóng người thúc ngựa lướt qua.
Lục Vân Sơ bị hất văng ra, nhưng không cảm thấy đau. Có lẽ nàng bị đông cứng rồi, không còn cảm giác đau đớn nữa, cũng có lẽ là tuyết tích tụ quá dày, lớp tuyết mềm mại đã đỡ lấy nàng...
Nàng chống lại cơn mê man, gắng gượng mở mắt.
Trước mắt là một vạt áo màu sẫm.
Nàng nhớ tới đêm xuyên không đến đây, khi cởi trói cho người đầy m.á.u trên xà nhà, cũng là vạt áo màu sẫm này.
Con ngựa đang phi nước đại có quán tính quá lớn, người tới không thể cưỡng lại, ôm nàng cùng ngã xuống tuyết.
Nàng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ cảm thấy thân thể được áo choàng phủ lên, rồi hắn đứng dậy, bế nàng lên.