Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 95

Tiếc là Lục Vân Sơ vẫn nhớ.
"Ta đến gần chàng, chàng vẫn còn đau sao?" Nàng cứ nghĩ đã thay đổi được cốt truyện, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Huyết dịch trong người Văn Triển như đông cứng lại.
Hắn rất muốn lên tiếng, không phải đâu, không còn đau nữa rồi, thật mà.
Nhưng sự vội vàng của hắn chẳng ích gì, Lục Vân Sơ không nghe được tiếng lòng hắn.
Hắn cảm thấy nàng muốn buông tay, tim Văn Triển thắt lại, nỗi đau này còn hơn cả những cơn đau thể xác.
Đừng buông tay, ôm ta có được không? Hắn tha thiết cầu xin, hắn đã quên mất hình bóng bản thân ngày xưa nhút nhát lén lút nắm lấy vạt áo nàng, giờ đây đã trở thành một kẻ tham lam vô độ.
Hắn theo bản năng muốn níu lấy Lục Vân Sơ, nhưng lại chẳng còn chút sức lực.
Nàng buông hắn ra.
Ngay lúc đó, hàng loạt cơn đau ập đến cùng lúc, Văn Triển cau mày, nhắm mắt lại.
Cánh tay hắn bị nàng gỡ ra, ánh sáng lọt vào, nàng vén những lọn tóc ướt trên trán hắn.
Lông mi Văn Triển run rẩy, không chịu nổi sự xấu hổ này.
Hắn muốn trốn tránh, muốn quay mặt đi, bỗng nhiên, một sự đụng chạm ấm áp mềm mại đặt lên trán hắn.
— Nàng hôn lên trán hắn.
Trong khoảnh khắc, trời đất như lặng im.
Văn Triển kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt trong veo chỉ còn lại sự chấn động, mọi cảm xúc đều bị hành động nhỏ bé này của nàng cuốn trôi.
Hắn quên mất sự tự ti, quên mất sự nhút nhát, cũng quên cả cơn đau.
Lục Vân Sơ mỉm cười với hắn, không cần nói thêm lời nào, nụ hôn này đã đủ để truyền đạt tất cả tâm ý.
"Ta sẽ không chê chàng đâu, nên đừng trốn tránh ta nữa được không?"
Lông mi Văn Triển rung động, đôi mắt ngấn lệ, đến cả môi cũng run lên, hắn lúc này trông thật yếu đuối, như thể mọi phòng bị cuối cùng cũng sụp đổ.
Lục Vân Sơ đặt hắn xuống, lấy áo choàng và quần áo lót cho hắn nằm, không để hắn chạm vào đá vụn và bụi bặm.
Vì nàng đến gần Văn Triển sẽ khiến hắn đau, vậy nên nàng đứng sang một bên, không vì thương xót mà mang đến thêm đau khổ cho hắn.
Sau khi nàng sắp xếp cho hắn nằm xuống, hắn nằm trên lớp vải, nghiêng đầu, mồ hôi nhễ nhại, yếu ớt vô cùng, như một con rối rách nát.
Nàng thở dài trong lòng, định rời đi thì bất ngờ bị hắn níu lấy cánh tay.
Hắn lấy hết can đảm nhìn nàng, không chút che giấu, để sự thảm hại của mình phơi bày trước mặt nàng.
Lông mi hắn run rẩy, trong mắt là sự tự ti và nhút nhát, nhưng lần này hắn không né tránh ánh mắt nàng.
Không muốn nàng rời đi, dù đau đớn cũng không muốn nàng rời đi, thà để nàng thấy hết sự thảm hại của mình cũng không muốn nàng rời đi.
Lục Vân Sơ khẽ cười, không thể tùy hứng như vậy được, cơn đau quá khó chịu.
Nàng buông tay hắn ra, khi trong mắt hắn tràn đầy thất vọng, nàng cúi xuống, hôn lên trán hắn lần nữa.
"Xoạt" một tiếng, Văn Triển như con ốc sên bị chạm vào râu, nhanh chóng rụt người lại trong đống vải, không dám động đậy nữa.
Lần này hắn run rẩy không phải vì đau đớn, mà còn vì sự xấu hổ không thể chống đỡ, không thể chịu đựng.
Hắn vùi mặt thật sâu vào đống vải, lúc này tuyệt đối không thể để nàng nhìn thấy dáng vẻ của mình.
Lần này Văn Triển hồi phục nhanh hơn mọi khi, cơn đau kéo dài không lâu, nhưng sau khi hết đau, hắn vẫn vùi mình trong đống y phục không chịu dậy.
Lục Vân Sơ hết lần này tới lần khác xác nhận hắn không còn run nữa mới bước tới, vừa lại gần, hắn lại bắt đầu run rẩy.
Nàng ngơ ngác: "Văn Triển?"
Văn Triển vùi mặt vào tấm vải hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn run, nhưng vẫn không ngồi dậy.
Chuyện gì thế này.
Lục Vân Sơ ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Lực đạo của nàng rất nhẹ, nhẹ như v.uốt v.e, Văn Triển vừa mới trải qua cơn đau, lúc này cả người rã rời, cơn đau khiến cảm quan của hắn trở nên nhạy cảm, đặc biệt là với những xúc chạm mềm mại lại càng mẫn cảm hơn.
Tay nàng như đang xoa bóp sống lưng hắn.
Văn Triển lại bắt đầu run rẩy.
Lục Vân Sơ thấy vành tai hắn đỏ ửng, chắc chắn hắn không sao chỉ là đang ngại ngùng nên không thúc giục hắn dậy nữa.
Nàng lại vỗ vỗ hắn: "Dậy mau đi, nước còn nóng, ta lau mặt cho chàng."
Vỗ không đúng chỗ, Văn Triển vùi đầu sâu hơn.
Cuối cùng nàng cũng nhận ra điều gì đó không ổn, kinh ngạc hỏi: "Sao chàng cứ run vậy?"
Tò mò nổi lên, ngón tay nàng lướt dọc theo xương sống lưng hắn: "Chỗ này đau lắm hả?"
Văn Triển như động vật dính nước, điên cuồng run rẩy, cố gắng giũ sạch những giọt nước, có chút đáng yêu một cách yếu ớt.
Hắn lắc đầu, không đau.
Lục Vân Sơ rất nghi hoặc, không phải huyệt đạo, cũng không phải nách, sờ vào thì có gì lạ đâu?
Nàng đưa tay ra sau lưng mình gò hai cái, chả thấy gì.
Lục Vân Sơ mặc kệ hắn, đợi nước trong vò sành nguội bớt, thấm ướt khăn tay, đi về phía Văn Triển.

Bình Luận (0)
Comment