Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 96

Văn Triển cố lấy dũng khí để lộ mặt ra khỏi tấm vải, dù bây giờ rất mất mặt nhưng nếu cứ trốn tránh thế này thì càng mất mặt hơn.
Hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt với Lục Vân Sơ. Ngoài mất mặt ra, còn có sự e thẹn không thể nào kiểm soát. Hắn cũng không biết chuyện sao lại thành ra thế này, đầu óc rối bời, nàng đã hôn lên trán hắn, tại sao nàng lại làm vậy… là thấy hắn đáng thương sao? Vì thương hại? Nhưng như vậy là không đúng.
Văn Triển luôn cảm thấy hoảng sợ khi đối diện với những rung động lạ lẫm, lại có chút hân hoan khó hiểu.
Hắn ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu, không dám nhìn Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hắn đưa tay muốn lấy khăn, kết quả Lục Vân Sơ trực tiếp đắp khăn lên mặt hắn.
Văn Triển ngớ người ra.
Nàng nâng mặt hắn, dùng khăn ấm áp lau chùi cẩn thận cho hắn.
"Chàng xem, má chàng còn có vết đá vụn, may mà không trầy da."
Văn Triển lại đỏ mặt.
Nàng lấy khăn xuống, gấp đôi lại, để lộ mặt sạch.
Văn Triển nhân cơ hội liếc nhìn nàng một cái, chỉ một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi nàng đích thực là… hôn hắn rồi, tại sao nàng lại không có chút thay đổi nào cả? Là mình chuyện bé xé ra to sao, hay đó chỉ là ảo giác do đau đớn mà ra?
Lục Vân Sơ ngẩng đầu, hắn lập tức căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, không hề nhìn ra chút bối rối nào trong lòng.
Nước da hắn trắng đến mức gần như trong suốt, làn da sạch sẽ, cả người toát lên vẻ thanh khiết như băng tuyết, vì vậy dính bùn đất lại càng trông lạc lõng, giống như ngọc bích rơi vào chậu than, vớt lên thì chỗ xám chỗ trắng.
Lục Vân Sơ rất muốn cười, nàng mím môi, lau trán cho hắn thật kỹ càng.
Văn Triển cảm nhận được. Hắn càng thêm bối rối, cả người như có kiến bò,
Đầu hắn bị Lục Vân Sơ nâng niu, chẳng thể nghiêng đầu tránh né, chỉ đành liếc mắt, cố lảng đi ánh nhìn.
Lông mi hắn run rẩy, tim đập thình thịch, bứt rứt vô cùng.
Lục Vân Sơ bật cười khe khẽ, theo bản năng hắn đưa mắt nhìn qua, nhưng nàng cười xong liền đứng dậy đi giặt khăn, khiến cho tâm can Văn Triển bồn chồn lo lắng.
Hắn siết chặt nắm tay, vẻ mặt nghiêm trọng, rốt cuộc nàng cười cái gì chứ!?
Lục Vân Sơ từ một bọc khác lấy ra y phục sạch sẽ, ngạc nhiên nói: "Văn Giác cũng chu đáo thật, lại còn mang theo trung y. Văn Triển, chàng mau thay đi."
Thực ra không phải do Văn Giác chuẩn bị, là Liễu Tri Hứa nhắc nhở.
Văn Triển đứng dậy, nhận lấy trung y, do dự nhìn Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ cư nhiên có thể hiểu ý hắn: "Cái đó, ta không nhìn đâu, ta dọn dẹp đồ đạc một chút, rồi đi dắt ngựa."
Văn Triển gật đầu.
Lục Vân Sơ nhét đồ đạc vào bọc, chỉnh lại vạt áo, bước ra khỏi miếu.
Văn Triển không mấy đề phòng, thấy nàng đứng dậy đi ra ngoài thì bắt đầu cởi y phục.
Trung y của hắn bị ướt, không tắm rửa mà thay y phục cũng khá khó chịu, nhưng dù gì cũng hơn là mặc y phục ướt mà đi đường.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ trung y, giũ giũ y phục, chuẩn bị mặc vào.
Lục Vân Sơ đi ra khỏi miếu mới nhớ ra chưa hỏi hắn buộc ngựa ở đâu, quay đầu lại, liền nhìn thấy tấm lưng đầy vết thương của hắn.
Tim nàng chậm mất nửa nhịp.
Quái lạ thật, trước đây nhìn chỉ thấy đau lòng, không nỡ nhìn nhiều, bây giờ nhìn, lại thấy eo hắn thật thon thả, làn da mỏng làm đường nét càng thêm mềm mại, nhìn xuống dưới, chính là những chỗ nhấp nhô… khụ, không chỉ eo thon, m.ô.n.g cũng thật cong.
Lục Vân Sơ đỏ bừng mặt, quay đầu bỏ đi, không thể để Văn Triển phát hiện mình vô tình nhìn thấy.
Nàng tìm thấy ngựa ở căn nhà nhỏ phía sau miếu, dùng cánh tay móc lấy dây cương dắt nó tới, Văn Triển đã thay xong y phục, cầm bọc đồ chuẩn bị rời đi.
Hai người phải cùng cưỡi một con ngựa.
Tay Lục Vân Sơ bị thương, đương nhiên là Văn Triển phụ trách điều khiển ngựa.
Tích tuyết dày đặc, đạp lên kêu răng rắc, Văn Triển có chút lo lắng, bước qua sờ sờ đầu con hắc mã.
Hắc mã tính tình hiền lành, khi đó Văn Triển bế Lục Vân Sơ tìm miếu đổ nát, nó liền ngoan ngoãn đi theo phía sau, một đường đi tới đây.
Nó cúi đầu, dụi vào mặt Văn Triển.
Văn Triển dường như đặc biệt có duyên với động vật, người và ngựa quấn quýt một hồi, hắn mới vẫy tay gọi Lục Vân Sơ lại.
Văn Triển dẫm lên bàn đạp ngựa, xoay người lên ngựa một cách gọn gàng. Hai tay Lục Vân Sơ quấn băng, không tiện dùng sức, nàng đang tìm cách lên ngựa, thì Văn Triển đưa tay về phía nàng.
Nàng thoáng nghi hoặc, đưa tay cho hắn. Văn Triển nắm lấy cánh tay nhỏ của nàng, gật đầu với nàng, nàng phối hợp, dùng sức một cái liền bị Văn Triển kéo lên ngựa.
Mỗi lúc như thế này nàng lại cảm thấy mình nhỏ bé lạ thường, rõ ràng Văn Triển trông gầy gò, nhưng sức lực lại lớn hơn nàng rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment