Từ ngày hôm đó trở đi, Tạ Lợi cố ý giữ khoảng cách với Tưởng Ngọc Oánh, nhưng càng tránh xa thì nàng lại càng tìm cách đến gần anh hơn. Vì vậy, nỗ lực giữ khoảng cách của anh hoàn toàn vô ích.
Tuy nhiên, điều khiến anh lo hơn không phải là chuyện đó, mà là việc anh ngày càng mất kiểm soát với cơ thể mình. Từ sau khi hai người về thăm Tạ Quân, chỉ trong vòng hơn nửa tháng, Tạ Lợi đã có ba lần nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong phòng tắm hoặc phòng làm việc hoàn toàn không nhớ nổi vì sao lại đến đó.
Cảm giác đó rất giống mộng du ngủ một giấc dậy, không có ký ức gì, mà người đã không còn nằm trên giường.
Lần thứ ba tỉnh dậy, anh đang ở trong thư phòng. Khi bừng tỉnh, anh phát hiện tay mình đang đặt trên két sắt mật mã. Tạ Lợi nuốt khan, rụt tay lại, rồi ngồi phịch xuống ghế sau bàn làm việc, trong lòng tràn đầy suy sụp.
Anh ngồi im rất lâu, sau đó cố gắng trấn tĩnh, mở máy tính lên. Ở cửa phòng làm việc có gắn camera theo dõi đó là thói quen của "nguyên thân" trước đây. Người kia vốn cực kỳ cẩn thận và đa nghi, luôn đặc biệt coi trọng thư phòng, vì trong đó chứa nhiều "bí mật nhỏ", chẳng hạn như giấy tờ cổ phần của Tạ thị và các tài liệu liên quan đến việc chuyển tài sản khỏi danh nghĩa của Tưởng Ngọc Oánh.
Nguyên thân chỉ lắp camera ở cửa ra vào, chứ không gắn trong phòng. Anh ta lo lắng rằng nếu kết nối mạng, người khác có thể hack vào, nhìn thấy hành động của mình trong thư phòng.
Tạ Lợi mở lại video theo dõi, xem đoạn ghi hình gần nhất.
Trong video, anh thấy "chính mình" bước từ hướng phòng ngủ đến cửa thư phòng. Khi đi vào, người đó còn cố ý ngẩng đầu, mỉm cười với camera một nụ cười rõ ràng đầy trào phúng. Từ biểu cảm và ánh mắt, người đó hoàn toàn không giống anh.
Hai người họ vốn là hai linh hồn khác nhau, sao có thể giống hệt nhau được.
Nguyên thân chắc chắn biết Tạ Lợi sẽ kiểm tra camera, nên cố ý mỉm cười khiêu khích như vậy, như thể đang tuyên chiến:
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại quyền kiểm soát cơ thể này. Ngươi, kẻ giả mạo không biết từ đâu tới, cút về nơi ngươi thuộc về đi!"
Ánh mắt Tạ Lợi dần trở nên kiên quyết. Hai lần trước, nguyên thân chỉ đi loanh quanh trong phòng tắm. Nhưng lần thứ ba, anh ta đã vào thẳng thư phòng, và khi Tạ Lợi tỉnh dậy, tay anh ta đang đặt trên két sắt. Anh không biết nguyên thân đã mở két và xem tài liệu chưa, hay vừa định mở thì bị anh kịp thời giành lại quyền kiểm soát.
Dù là thế nào, chỉ riêng việc hắn tìm đến két sắt đã đủ chứng minh mục đích rất rõ ràng muốn nắm được tình hình cổ phần của Tạ thị, để từ đó lên kế hoạch tiếp theo.
Điều đó khiến Tạ Lợi không thể chấp nhận. Từ khi xuyên đến thế giới này, anh đã cố gắng thay đổi mọi thứ thậm chí còn chủ động chuyển cổ phần sang tên Tưởng Ngọc Oánh. Giờ đây, việc nguyên thân định động vào két sắt chẳng khác nào "nhổ răng cọp".
Chính điều này càng khiến Tạ Lợi hiểu rõ bản chất ích kỷ của nguyên thân hơn nếu có cơ hội, anh ta tuyệt đối sẽ không để lại cho Tưởng Ngọc Oánh dù chỉ một đồng.
Tạ Lợi dù rất tin tưởng Tưởng Ngọc Oánh, nhưng anh không dám đánh cược. Nếu một ngày nào đó nguyên thân hoàn toàn giành lại quyền kiểm soát cơ thể, giả vờ vẫn là anh, vẫn thể hiện như một người chồng tình sâu nghĩa nặng, nhưng sau lưng lại lừa dối và âm thầm ra tay, thì sao?
Anh không dám mạo hiểm không muốn, cũng không thể. Anh sợ.
Tạ Lợi ngồi suốt một đêm, suy nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng đưa ra một quyết định.
Sáng hôm sau, khi Tưởng Ngọc Oánh tỉnh dậy, nàng đưa tay sờ sang bên cạnh, nhưng chỗ đó trống trơn, lạnh buốt, chẳng còn chút hơi ấm nào.
Thật ra, hai lần trước cũng từng như vậy. Khi đó, Tạ Lợi sẽ sớm quay lại nằm bên cạnh nàng, sáng hôm sau vẫn là người chồng dịu dàng, thương yêu như trước.
Nhưng lần này thì không. Anh không quay lại.
Trong mắt Tưởng Ngọc Oánh thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng rất nhanh nàng bình tĩnh lại. Nàng vội khoác tạm một chiếc áo choàng lên người, chân trần dẫm lên tấm thảm nhung mềm trong phòng ngủ, rồi mở cửa bước ra hành lang lát gỗ.
Không hề do dự, nàng đi thẳng về phía thư phòng.
Quả nhiên, Tạ Lợi đang ở đó. Anh ngồi sau bàn làm việc, ngửa đầu, nhắm mắt, trên người vẫn mặc áo ngủ, không biết đang suy nghĩ gì.
Điều khiến Tưởng Ngọc Oánh thấy khó xử là khi anh nhắm mắt, nàng không thể phân biệt được người trước mặt rốt cuộc là ai.
May mà Tạ Lợi nghe thấy tiếng động, liền mở mắt, cúi đầu nhìn nàng:
"...Oánh Oánh?"
Ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại ở đôi chân trần của nàng. Trên đó, không có dép, cũng chẳng có tất.
Anh nhíu mày, lập tức đứng dậy, đi mấy bước tới bên nàng, rồi bế bổng lên, đặt ngồi xuống ghế sofa.
"Em sao lại đi chân trần như vậy? Không thấy lạnh à?"
Tưởng Ngọc Oánh nắm chặt lấy vạt áo anh, khẽ thở phào.
Đây là chồng nàng người yêu thương nàng thật lòng, chứ không phải "kẻ khác" kia.
*Sao chỉ lại nói chồng real của chỉ là kẻ khác.
Giọng Tưởng Ngọc Oánh rất nhẹ, rất ổn định, không hề nghe ra chút hoảng loạn nào, như thể người hoảng hốt lúc nãy không phải mình:
"Anh không ở trên giường, em sợ... nên tới tìm anh."
Tạ Lợi im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
"Xin lỗi."
Sống mũi Tưởng Ngọc Oánh cay xè. Nàng biết, chuyện này không thể trách anh. Việc tối hôm đó anh vô thức đẩy nàng, làm đỏ cả mu bàn tay cũng không phải anh cố ý. Cũng giống như sáng nay, anh đột nhiên biến mất khỏi giường tất cả đều là do "người kia".
Ánh mắt đó, nàng vẫn nhớ rõ chính là ánh mắt của "Tạ Lợi" trong cơn mơ.
Nhưng nàng không thể nói ra. Chỉ khẽ gật đầu:
"Ừ."
Hai người im lặng một lúc lâu. Sau cùng, Tưởng Ngọc Oánh nhẹ giọng nói:
"Chúng ta đi ăn sáng đi."
Tạ Lợi nuốt xuống cổ họng khô khốc, không nói thêm gì. Anh ôm nàng về phòng, giúp nàng mang giày, rồi cùng nhau xuống lầu.
Hôm nay, họ xuống muộn hơn mọi khi. Người giúp việc vừa định lên tiếng, nhưng vừa thấy sắc mặt hai vợ chồng không được tốt, liền vội nuốt lại câu định nói, chỉ mỉm cười:
"Hôm nay tôi còn làm thêm món đậu que chua cay, tiên sinh thử xem có hợp khẩu vị không?"
Tạ Lợi cố gắng lấy lại tinh thần, cười nói: "Được."
Món đậu que xào của dì quả thật rất hợp ăn cùng cơm. Buổi sáng, Tạ Lợi uống hai bát cháo, ăn một đĩa nhỏ gỏi cuốn và thêm một quả trứng luộc trong nước trà. So ra, Tưởng Ngọc Oánh ăn rất ít chỉ nửa bát cháo nhạt, thêm một ngụm canh bướm rồi không động đũa nữa.
Tạ Lợi nhìn thấy hết, còn cố tình ra hiệu cho dì giúp khuyên thêm vài câu. Sau khi được khuyên, Tưởng Ngọc Oánh miễn cưỡng ăn thêm hai cái sủi cảo nhỏ rồi thật sự không nuốt nổi nữa.
Hôm nay hai người đều không đến công ty. Tạ Lợi bảo Tưởng Ngọc Oánh đi nghỉ thêm một lát, rồi gọi trợ lý Cao vào thư phòng. Như thường lệ, anh hỏi thăm tình hình gần đây của Tạ Tư Tề. Vì chuyện của Tạ Tư Tề khá nhiều, nên tần suất Tạ Lợi dò hỏi cũng tăng lên không ít.
"Hai ngày nay tiểu Tạ tiên sinh không có hành động gì khác thường, nhưng lại thân thiết hơn với con trai của Tạ Hàng tiên sinh."
Tạ Lợi hơi nhướng mày. Tạ Hàng là anh họ của anh, con trai ông ta cũng là anh họ của Tạ Tư Tề. Theo tính cách trước đây của Tạ Tư Tề, cậu ta chắc chắn chẳng có chút thiện cảm nào với đám "ký sinh trùng" bám vào Tạ Thị tập đoàn như họ.
Kết quả là bây giờ lại muốn dựa vào chính những người mà mình từng khinh thường.
Tạ Lợi cười lạnh một tiếng, im lặng một lát rồi chậm rãi nói:
"Tiểu Cao, tôi có nhiệm vụ cho cậu."
Trợ lý Cao lập tức đoán được là lại có việc, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc: "Ngài nói."
"Từ ngày mai, cậu đến chỗ Tư Vận, hỗ trợ cô ấy làm việc. Ngoài ra..."
Nghe đến chữ "ngoài ra", trợ lý Cao lập tức biết sếp mình lại có ý đồ khác. Quả nhiên, Tạ Lợi dừng một chút rồi nói tiếp:
"Còn nữa, tìm cơ hội nói với Tư Vận rằng tôi định chuyển toàn bộ cổ phần dưới danh nghĩa mình sang cho Tư Vận."
Trợ lý Cao tim đập mạnh, vội hỏi: "Thưa ngài... là cơ hội kiểu gì?"
Những lời mơ hồ như vậy nhất định phải hỏi rõ, kẻo chỉ cần sơ sẩy là sẽ làm hỏng chuyện.
Giọng Tạ Lợi rất bình thản, nhưng lại khiến trợ lý Cao lạnh sống lưng:
"Đương nhiên là khi người của Tạ Tư Tề 'vô tình nghe thấy'."
Trợ lý Cao nuốt khan, rồi đáp khẽ: "Vâng."
Anh hiểu rất rõ, cổ phần của Tạ Lợi thật ra đã được chuyển sang tên Tưởng Ngọc Oánh từ lâu. Lần này rõ ràng chỉ là chiêu ép Tạ Tư Tề. Tạ Lợi chắc chắn còn có tính toán khác.
Quả nhiên, anh nói tiếp:
"Tiện thể hẹn gặp anh họ Tạ Hàng của tôi đi. Lâu rồi không gặp, làm em thì cũng nên quan tâm chút. Nghe nói mấy năm nay ông ta sống chẳng ra sao, tôi làm em họ, sao có thể không giúp được."
Tạ Tư Tề thích giở trò sau lưng anh, vậy anh cũng có thể làm điều tương tự.
Một chuỗi hành động này chắc chắn sẽ khiến Tạ Tư Tề không thể ngồi yên. Nếu cậu vẫn bình tĩnh được, vậy cậu không còn là Tạ Tư Tề nữa.
Sau khi dặn dò xong, Tạ Lợi để trợ lý Cao rời đi, còn mình vẫn ngồi trong thư phòng. Anh siết chặt tay vịn ghế, ngón tay gân lên, khớp tay trắng bệch. Khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt dường như phủ một tầng băng cứng.
Không ai được phép động đến Tưởng Ngọc Oánh, kể cả chính anh. Ai dám động người đó chết.
Tạ Lợi hay đúng ra nên gọi là Tạ Lỵ vốn mang trong người một thứ tính cách lạnh lùng đến tàn nhẫn. Nếu không như vậy, trước kia cô đã không thể rời khỏi gia đình nguyên sinh mà sống một mình được. Chỉ cần lơi một chút, chỉ cần còn lại một đường liên hệ, cha mẹ là sẽ tìm đến, đừng nói thoát được hoàn toàn, chắc chắn sẽ bị quấn lấy trở lại.
Cô không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn rất tàn nhẫn với chính mình. Lúc thi đại học xong, vì thành tích không quá xuất sắc, cô chỉ đỗ vào một trường nhị lưu. Cha mẹ đưa giấy báo trúng tuyển cho cô nhưng không chịu chu cấp học phí, khuyên cô đi học nghề rồi đi làm. Tạ Lỵ không chấp nhận. Cô tự thu dọn đồ đạc đến trường, tự mình kiếm tiền trang trải học phí.
Cha mẹ đã đến gây rối ở trường vào thời điểm cô đang học, may mà có một người thầy kèm cẩn trọng giúp đỡ, nên cô mới không bị lôi về và bỏ học. Đến khi tốt nghiệp, trời rộng đất cao không ai có thể quản được cô nữa.
Tạ Lỵ còn nhớ rõ những ngày tháng đại học vừa học vừa làm, nhịn mọi cực khổ. Khi cha mẹ đến làm ầm ĩ ở trường, cô lợi dụng kỳ nghỉ đông để về quê một lần, xong liền không quay về nhà nữa. Cô dùng em trai như một tấm chắn, ép cha mẹ phải buông tay, để họ không còn dám can thiệp.
Chính vì vậy, Tạ Lỵ tàn nhẫn đến mức quyết liệt nhất định sẽ không để bất cứ ai động đến Tưởng Ngọc Oánh, dù chỉ một ngón tay.