Có lẽ là Tạ Lợi nói chuyện quá nghiêm trọng, khiến cho Tạ Tư Vận bị dọa đến sững người. Là một người mẹ, Tưởng Ngọc Oánh nhìn thấy dáng vẻ co quắp, sợ hãi của con gái thì trong lòng không khỏi chua xót. Nàng duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Lợi. Thấy anh vẫn không có phản ứng gì, nàng mới tiếp lời, giọng ôn hòa:
"Ba con cũng không phải cố ý dọa con đâu, nhưng những lời ba nói đều là sự thật."
Nói đến đây, trong lòng Tưởng Ngọc Oánh lại dâng lên một vị chua chát khó tả. Nàng còn không phải chính là một trong những người phụ nữ mà Tạ Lợi từng nói đến đó sao? Mỗi ngày sống trong lo lắng bất an, vừa phải quán xuyến việc nhà, vừa chăm lo cho hai đứa con, trong lòng toàn là nỗi mệt mỏi và cay đắng.
Chỉ là, may mà gần đây Tạ Lợi có vẻ như "lãng tử quay đầu". Mấy ngày nay hắn đối với nàng quan tâm hơn, chu đáo hơn, cũng không còn trêu hoa ghẹo nguyệt như trước. Chính điều đó khiến Tưởng Ngọc Oánh trong lòng bớt khổ sở đi phần nào.
Nghĩ đến đây, nàng lại quay sang nhìn Tạ Tư Vận, giọng điệu nghiêm túc nhưng không gay gắt:
"Thành tích của con thật sự quá kém. Với kết quả như thế này, đừng nói là thi đậu đại học, mà dù con có muốn ra nước ngoài du học cũng rất khó khăn. Ở nước ngoài, con không quen ngôn ngữ, tiếng Anh cũng không thông, ba mẹ sao yên tâm để con đi được."
Lời vừa dứt, chẳng khác nào "đánh một gậy rồi cho một viên kẹo". Sau khi bị cha mẹ "liên thủ" dạy dỗ, mông còn chưa kịp nguôi đau, trong lòng Tạ Tư Vận lại dâng lên cảm động. Cô nhào vào lòng mẹ, giọng nghẹn ngào:
"Mẹ..."
Tưởng Ngọc Oánh đưa tay ôm lấy con gái, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, rồi nhìn sang Tạ Lợi, nói tiếp về quyết định của hai người:
"Kỳ nghỉ hè này, con không cần ra ngoài chơi nữa. Giờ là giai đoạn quan trọng từ lớp 11 lên lớp 12 vất vả thêm chút cũng chỉ một năm thôi. Ba mẹ sẽ tìm cho con gia sư giỏi, cũng đăng ký thêm lớp học bổ túc. Dù con không thi đậu đại học, thì TOEFL hay IELTS cũng phải làm cho ra trò."
Tạ Tư Vận vẫn còn đang mờ mịt, chưa kịp tiêu hóa hết lời mẹ nói, mà kỳ nghỉ hè chưa kịp bắt đầu của cô đã chính thức "bị tuyên án" không ánh mặt trời, không du lịch, chỉ có học và học.
Quản gia cùng Cao trợ lý làm việc rất nhanh. Đến sáng hôm sau, khi Tạ Lợi chuẩn bị đi làm, ở dưới lầu đã thấy gia sư mới của Tạ Tư Vận đến. Là một người phụ nữ trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh, đeo một cặp kính đen nghiêm túc, khiến Tạ Lợi bất giác nhớ tới cô chủ nhiệm thời trung học của mình.
Tuyệt đối là kiểu người không dễ chọc.
Tạ Lợi mang theo con trai đi làm, con gái thì đã có gia sư kèm học. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn. Chỉ cần hai nhân vật "nam nữ chính" không ở trước mặt mình mà làm trò phong ba tình cảm kiểu "Ngươi là gió, ta là cát" nữa, thì Tạ Lợi cũng chẳng buồn làm "kẻ phá đôi uyên ương".
Không có cha mẹ cản trở, tin rằng cặp đôi chính nhất định sẽ yêu nhau ngọt ngào, hạnh phúc mỹ mãn cũng không ai bị nghẹn đến khó chịu nữa.
Tạ Lợi hài lòng ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên xem phim truyền hình để "bổ sung năng lượng".
Thời gian "sờ cá" luôn vui sướng mà ngắn ngủi điều này Tạ Lợi đã lĩnh hội sâu sắc từ khi còn làm nhân viên. Xem liền ba bốn tập phim, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
Theo lịch hẹn, buổi trưa anh sẽ cùng Tưởng Ngọc Oánh ra ngoài ăn, buổi chiều thì nàng có lớp học cắm hoa. Vì thế, xem xong tập thứ tư, Tạ Lợi cũng không mở thêm tập mới, chỉ tắt máy tính rồi chán chường ngồi chơi điện thoại, trông có vẻ "chán đến chết".
Chẳng bao lâu sau, Tưởng Ngọc Oánh đã đến dưới lầu công ty của Tạ Lợi.
Hồi mới kết hôn, Tưởng Ngọc Oánh thường hay tự tay nấu canh, mang đến công ty cho chồng, coi như là quan tâm, hỏi han. Nhưng khi ấy, Tạ Lợi vừa tiếp quản công ty, công việc bận rộn đến mức chân không chạm đất, ngay cả bữa ăn cũng chỉ vội vàng húp vài miếng rồi lại lao đi. Tưởng Ngọc Oánh khi đó chẳng những không giúp được gì, ngược lại còn sợ mình đến sẽ làm phiền thêm cho chồng, nên dần dần cũng ít lui tới.
Về sau, công ty của Tạ Lợi ổn định hơn, con trai Tạ Tư Tề cũng đã lớn, không cần nàng kè kè bên cạnh chăm sóc nữa. Một lần khác khi Tưởng Ngọc Oánh đến công ty, nàng lại nhìn thấy vị thư ký của chồng một mỹ nhân phong tư yểu điệu, dáng người đẫy đà, phong thái chững chạc. Nhất là khi thấy ánh mắt qua lại giữa hai người, trong lòng Tưởng Ngọc Oánh lập tức hiểu rõ không cần ai nói, cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Lần này được chính Tạ Lợi mời đến công ty, trong lòng Tưởng Ngọc Oánh có cảm giác vừa phức tạp, vừa lo lắng. Nàng sợ, sợ lại nhìn thấy trong phòng làm việc của chồng có một "nữ nhân" như lần trước, xinh đẹp đến mức khiến người khác không yên lòng.
Xe vừa dừng lại trước cổng lớn của công ty, tài xế lập tức bước xuống mở cửa. Tưởng Ngọc Oánh nhẹ nhàng đẩy cửa xe, chỉnh lại váy áo rồi bước xuống. Bảo an ở cổng nhìn thấy nàng, không nói lời nào, chỉ cung kính kéo cánh cổng lớn ra.
Bước vào đại sảnh, nàng liền thấy cô lễ tân trước quầy khuôn mặt dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Xin chào, thưa cô. Cho hỏi cô có hẹn trước không ạ?"
Cô lễ tân có trí nhớ không tồi, nhưng rõ ràng chưa từng gặp qua Tưởng Ngọc Oánh. Sau khi dò xét một chút, xác định rằng vị khách này không phải nghệ sĩ trực thuộc công ty, nên mới lịch sự hỏi vậy.
Trong lòng Tưởng Ngọc Oánh thoáng dâng lên một cảm giác trống vắng, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn:
"Tôi là vợ của Tạ Lợi."
Cô lễ tân hơi sững lại một giây, rồi mới kịp phản ứng. Vẻ mặt lập tức trở nên luống cuống, tay chân không biết đặt đâu cho phải. Sau vài giây lúng túng, cô mới nhớ ra cần phải báo với cấp trên, liền vội vàng mời Tưởng Ngọc Oánh ngồi nghỉ ở khu vực tiếp khách, rồi hấp tấp gọi điện cho Cao trợ lý.
Cao trợ lý sau khi nhận điện thoại thì cũng ngây người trong đầu chỉ lóe lên một suy nghĩ: Phu nhân đến công ty?! Sao ông chủ không nói gì hết?
Để cẩn thận, hắn còn đặc biệt chạy đi xác nhận lại với Tạ Lợi xem hôm nay phu nhân có thật sự muốn đến hay không. Kết quả, Tạ Lợi hoàn toàn không hề đề cập đến việc này!
Sau khi nhận được xác nhận rằng đúng là phu nhân đã đến, Cao trợ lý liền chạy thục mạng xuống lầu, tự mình đón Tưởng Ngọc Oánh lên.
Khi đi ngang qua phòng thư ký, Tưởng Ngọc Oánh cố ý liếc vào bên trong một cái.
Kết quả, nàng thấy bên trong toàn là những nhân viên trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, ai nấy đều chăm chú làm việc, không có một chút dáng vẻ lả lơi hay thái độ thiếu đứng đắn nào. Ngay cả vị bí thư trước đây khiến nàng bận lòng cũng đang ngồi nghiêm túc gõ tài liệu, không hề có ánh mắt gì khác thường.
Nhìn thấy cảnh đó, Tưởng Ngọc Oánh khẽ gật đầu, trong lòng mới hơi yên tâm.
Tạ Lợi sau khi đến một độ tuổi nhất định, liền không còn thích kiểu thư ký trẻ trung, xinh đẹp, quyến rũ nữa, mà lại đặc biệt ưu ái những người như Cao trợ lý loại trợ lý nam năng lực mạnh, đáng tin cậy, làm việc đâu ra đấy. Cũng vì vậy mà tiền lương Tạ Lợi trả cho Cao đặc trợ rất hậu hĩnh, điều này khiến Tưởng Ngọc Oánh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cùng nhau lên văn phòng, Tưởng Ngọc Oánh liền thấy trượng phu của mình đang chỉnh lại quần áo. Nàng bước nhanh lên mấy bước, đưa tay giúp Tạ Lợi vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo vest của anh.
"Chúng ta lát nữa xuống ăn chứ?" Tạ Lợi vừa sửa cổ áo vừa hỏi.
Tưởng Ngọc Oánh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Anh quyết định là được."
Tạ Lợi nghĩ ngợi một lúc, sau đó dẫn Tưởng Ngọc Oánh xuống tầng dưới, đến một quán mì chua cay. Tuy chỉ là quán ăn vặt nhỏ, nhưng vì nằm trong khu tòa nhà văn phòng, nơi tập trung giới kinh doanh, nên quán sạch sẽ, giá cả cũng chẳng hề rẻ. Bù lại, đồ ăn ngon, hương vị đặc biệt, nên khách thường rất đông.
Bọn họ đến sớm, lúc này vẫn chưa tới giờ nghỉ trưa, nên trong quán chỉ lác đác vài nhóm người, không khí còn khá yên tĩnh.
"Em muốn ăn khẩu vị gì?" Hai người cùng đứng trước tủ gọi món, nhìn bảng thực đơn chuẩn bị chọn bữa trưa.
Thấy Tưởng Ngọc Oánh còn đang do dự, Tạ Lợi liền dứt khoát:
"Cho hai phần mì chua cay bò viên, thêm hai đĩa đồ ăn kèm, hai chai nước uống và một chai nước khoáng."
Sau khi gọi món xong, Tạ Lợi bảo Tưởng Ngọc Oánh ngồi xuống, rồi tự mình ra quầy lấy chén đũa từ tủ khử trùng, quay lại ngồi đối diện nàng. Không bao lâu, nhân viên phục vụ đã bưng mì chua cay ra.
Tưởng Ngọc Oánh vốn không ăn được cay, nên Tạ Lợi đã cố tình chọn loại "hơi cay". Dù vậy, nàng vừa ăn vừa đỏ mặt, miệng không ngừng "ha ha" thổi khí. Tạ Lợi bật cười, dặn dò:
"Ăn chậm thôi, đừng nóng vội."
Sau khi ăn xong, hai người lại ghé qua trung tâm thương mại gần đó đi dạo một vòng, coi như tiêu thực, rồi mới tới giờ đi học.
Giáo viên dạy bọn họ là một cô gái trẻ, còn học viên đa phần đều là những người phụ nữ tầm tuổi như Tưởng Ngọc Oánh các bà nội trợ có điều kiện, muốn tìm thú vui trong lúc rảnh rỗi.
Chỉ riêng Tạ Lợi là "con bò cạp độc" giữa bầy gà, vừa bước vào lớp đã nổi bật đến mức người khác không thể không chú ý. Cả cô giáo trẻ cũng nhìn anh mấy lần, phải đối chiếu danh sách học viên mới tin là anh thật sự đăng ký học.
Hai người là học viên mới, nên chỉ được phát tài liệu cơ bản rồi theo giáo viên học những bước đầu. Điều này Tạ Lợi đã biết từ khi đăng ký khoá huấn luyện này cần chờ đến kỳ sau mới có thể nâng cao. Nhưng anh chỉ muốn giúp vợ tìm một việc thú vị, chứ không đặt nặng chuyện học hành.
Ban đầu cả hai nghe giảng bình thường, nhưng khi đến phần "thực hành tự do sáng tạo", bọn họ lại bắt đầu thảo luận, cúi đầu nghiên cứu bản hướng dẫn nhỏ.
"Em chắc chắn là cắt như vậy sao?" Tưởng Ngọc Oánh nhìn Tạ Lợi đang cầm kéo, chuẩn bị "răng rắc" cắt cành hoa, trong lòng liền không yên, vội nhắc.
Tạ Lợi chỉ chỉ lên cuốn sổ nhỏ:
"Anh cảm thấy nên cắt như vậy."
Hai người là học viên mới, vừa làm vừa cãi nhau nhỏ nhỏ, khiến cô giáo phải đi đến kiểm tra. Nhìn thấy cách Tạ Lợi cắt hoa, cô suýt nữa té xỉu:
"Vị tiên sinh này... Hoa là phải đối xử nhẹ nhàng một chút."
Động tác của Tạ Lợi thô ráp, nhìn chẳng khác nào người đang đốn củi. Bị vợ và cô giáo đồng loạt nghi ngờ, anh bực mình đặt kéo xuống, nói:
"Vậy em làm đi."
Tưởng Ngọc Oánh thấy anh chịu nghe lời thì thở phào, cẩn thận nhận lấy bó hoa và kéo, bắt đầu tỉa từng cành nhỏ trên cuống hoa.
Cô giáo ở bên cạnh gật đầu liên tục:
"Đúng rồi, đây mới là bước đầu tiên chính xác trong cắm hoa."
Thấy hai người đã đi vào đúng hướng, cô giáo cũng nhẹ nhõm rời sang bàn khác chỉ đạo học viên khác.
Đôi vợ chồng này liền ngồi sát bên nhau, thì thầm bàn bạc xem nên cắm hoa thế nào.
"Anh thấy bông cúc nhỏ này đẹp." Tạ Lợi đưa ý kiến.
Nhưng kéo đang ở trong tay Tưởng Ngọc Oánh, nàng mới là người quyết định. Nhìn bông cúc nhỏ trên tay chồng, lại nhìn bình hoa đang dở, nàng lắc đầu:
"Không hợp đâu, hình dáng hoa không giống nhau. Anh đưa em bông cẩm chướng kia đi."
Tạ Lợi chỉ đành nghe lời, đưa cẩm chướng cho nàng.
Hai người tốn khá nhiều thời gian, cuối cùng cũng cắm đầy bình hoa. Tuy bố cục có hơi rối, trông không quá đẹp mắt, nhưng với người mới như họ thì xem như rất khá rồi. Cô giáo cũng nể tình mà khen ngợi một câu.
Ba giờ chiều trôi qua, Tạ Lợi trở lại văn phòng làm việc... thực ra là "sờ cá"*, còn Tưởng Ngọc Oánh vẫn ở lớp học, chuẩn bị cùng các học viên khác trò chuyện thêm một lát rồi mới về.
*Lười biếng
Tạ Lợi vừa đi, Tưởng Ngọc Oánh lập tức bị các học viên khác vây quanh, hỏi han đầy hứng thú. Câu hỏi gần như giống nhau:
"Chị làm sao mà rủ được chồng cùng đi học cắm hoa vậy?"
Hai người bọn họ cùng nhau cắm hoa, vừa ngọt ngào vừa ăn ý, cảnh tượng ấy khiến mọi người đều phải ghen tị. Ai nấy đều là phu nhân giàu có, rảnh rỗi, nhưng muốn kéo chồng ra khỏi văn phòng để cùng mình học cắm hoa thì đúng là chuyện nằm mơ.
Tưởng Ngọc Oánh cũng chẳng biết giải thích sao. Thật ra là Tạ Lợi chủ động kéo nàng đi, chứ đâu phải nàng rủ.
Nàng chỉ mỉm cười, khiêm tốn nói:
"Tôi cũng chẳng làm gì cả, chỉ là anh ấy hứng thú nên muốn cùng đi thôi."
Nhưng những người khác đều không tin, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ:
"Thật hâm mộ chị quá, chồng nhà tôi chẳng có hứng thú gì với mấy thứ này cả."