Cái bản cung khai này của Tần Ngọc Trì thật ra lại rất đơn giản.
Tang Viễn Viễn mau chóng xem xong.
Nàng khép bản lời khai lại, nhắm hai mắt âm thầm suy nghĩ.
Hoá ra, hai mươi năm trước Tần Châu vương Tần Ngọc Tuyền từng ngoài ý muốn cứu mạng một Thiên Đàn thánh tử. Vì báo đáp ân cứu mạng, tên Thiên Đàn thánh tử này nói cho Tần Châu vương một bí mật kinh thiên —— Thiên Đàn phát động đại thiên diễn thuật, thấy được ngày tận số của Vân Cảnh mười tám châu.
Làm mọi người cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh chính là cái ngày tận số đó thế nhưng chỉ còn ba mươi năm! Sau ba mươi năm, thế giới này đều bị Minh ma chiếm cứ, hoàn toàn biến thành luyện ngục ngập máu.
Vô luận có giả thiết như thế nào, kết cục trước sau vẫn tàn nhẫn lạnh lùng —— cái thế gian này, vận số đã hết.
Thiên Đàn dùng hết thảy biện pháp, muốn nghịch thiên sửa vận.
Cái tin tức sấm sét này làm Tần Châu vương choáng váng suýt chết đứng. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Tần Châu vương cùng bào đệ Tần Ngọc Trì mới đưa đến quyết định —— lẫn vào Thiên Đàn, nắm giữ tiên cơ, tùy thời mà động.
Tần Châu dùng mấy năm, đem Tần Ngọc Trì tạo thành một người vương tộc nhàn tản ' thân thể gầy yếu, vô tâm thế tục, một lòng hướng đạo ', sau đó lại tiêu một đống tiền lớn đem hắn đưa vào Thiên Đàn làm thánh tử.
Thánh tử cũng phân thành rất nhiều giai tầng, khi mới vừa tiến vào Thiên Đàn, Tần Ngọc Trì không thể nào tiếp xúc được những bí ẩn quan trọng. Hắn chỉ biết những người giống như hắn vậy, trong nội bộ được xưng là ngoại môn thánh tử, trên đó một tầng mới là nội môn thánh tử, là những thánh tử càng cao giai hơn và có chưởng vận hơn nội môn thánh tử, trên nữa là phó đầu đàn cùng đầu đàn.
Tần Ngọc Trì chịu khổ nhiều năm, quảng rải vàng bạc, rốt cuộc mới đây không lâu được tấn giai thành nội môn thánh tử, được lĩnh một nhiệm vụ cực kỳ tuyệt mật —— Khi Thiên Đàn phát động đại thiên diễn thuật xem thiên vận, nghịch chuyển càn khôn, cần phải dùng một thánh vật là Thiên Diễn Kính. Mà cái thánh vật Thiên Diễn Kính này ở 6 năm trước khi phát động đại thuật nghịch chuyển càn khôn đã hoàn toàn rách nát thành 108 miếng, các mảnh nhỏ rơi rụng khắp nơi. Thiên Đàn cung cấp manh mối, phái thánh tử nội môn đi khắp nơi tìm kiếm.
Tần Ngọc Trì lĩnh mệnh đến manh mối ở Ký Châu. Hắn vận khí không tồi, mấy ngày trước thành công tìm được một mảnh nhỏ Thiên Diễn Kính. Hắn giấu diếm phía trên, không báo lên cho Thiên Đàn mà lấy cớ thăm bệnh trở về Tần Châu một chuyến, đem miếng kính vỡ đưa tới trước mặt Tần Châu vương.
Tần Châu vương từ trong miếng kính vỡ này nhìn thấy tương lai không lâu Hàn Thiếu Lăng sẽ đem quân thống nhất toàn bộ các châu quốc phía tây Vân Cảnh, trở thành người xuất sắc nhất lúc đó. Hắn là 'thiên mệnh chi tử' có khả năng dẫn dắt Vân Cảnh nghịch thiên sửa mệnh!
Vì thế Tần Châu vương quyết đoán đem kim bối ra, lệnh nữ nhi Tần Vô Song đi dự tiệc ở Hàn Châu cần phải bắt lấy vị trí Hàn phu nhân, cho dù có không thành cũng phải tranh bằng được vị trí tiểu phu nhân, bám lên cái đùi vàng của thiên mệnh chi tử.
Lại nói sau đó, Tần Ngọc Trì mang theo mảnh nhỏ Thiên Diễn Kính trở về Thiên Đô, chưa từng nghĩ đến hắn vậy mà nửa đường đánh mất nó. Hắn không dám để Thiên Đàn biết hắn đã tìm được mảnh nhỏ Thiên Diễn Kính lại không hồi báo lại cho bên trên, liền ra lệnh cho thân vệ giết hết Khúc gia trang, không lưu một con gà con chó nào.
Sau đó nữa liền đụng vào sát tinh U Vô Mệnh này......
Tang Viễn Viễn khép lại bản cung khai.
Nhắm mắt lại sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Đầu tiên, Thiên Đàn mượn lực lượng của thánh vật Thiên Diễn Kính, phát động ' đại thiên diễn thuật ', thấy được Vân Cảnh sắp gặp phải đại hoạ diệt thế. Tính từ lúc này thì có lẽ còn mười năm nữa.
Sau đó, 6 năm trước, Thiên Đàn vì nghịch thiên chuyển mệnh, từng phát động ' đại thuật nghịch chuyển càn khôn ', làm Thiên Diễn Kính hoàn toàn vỡ nát thành 108 miếng, rơi rụng các nơi.
Tang Viễn Viễn mở to mắt, nhớ đến lời khai cuối cùng, tầm mắt ngưng tụ ở bốn chữ ' hoàn toàn rách nát ' này.
"Hoàn toàn rách nát?" Nàng tự nhủ, "Nếu như nói thiên diễn kính vốn dĩ hoàn hảo, sau khi phát động 'đại thuật nghịch chuyển càn khôn' mới bị vỡ thành rất nhiều mảnh nhỏ, rơi rụng các nơi, hẳn là sẽ không dùng hai chữ ' hoàn toàn ' này."
Nàng nheo mắt lại, suy nghĩ một lát: "Nếu đã theo bản năng dùng ' hoàn toàn rách nát ' để miêu tả tình cảnh ngay lúc đó, như vậy, vô cùng có khả năng khi phát động cái đại thuật nghịch chuyển càn khôn này, thiên diễn kính vốn đã hư, chỉ là còn chưa vỡ nát hoàn toàn thôi."
"Cũng không biết mình có nghĩ quá nhiều hay không, nhưng lưu ý một chút tóm lại sẽ không sai." Nàng bắt lấy khuỷu tay đặt trên bàn gỗ đen, nâng má, rơi vào suy nghĩ sâu xa.
6 năm trước, đại thuật nghịch chuyển càn khôn?
Phải là cái chuyện gì mới có thể coi là nghịch chuyển càn khôn chứ?
Mà cũng thật trùng hợp, đúng là 6 năm trước hồn phách nàng bị đuổi đi tới dị thế, giữa hai sự kiện này có thể có quan hệ gì hay không?
Chỉ tiếc Tần Ngọc Trì phẩm giai thật sự quá thấp, chỉ có thể tiếp xúc đến da lông mấy cái bí mật của Thiên Đàn.
Tang Viễn Viễn nghĩ đến nhập thần.
U Vô Mệnh đã lặng lẽ đi vào bên cạnh lúc nào nàng cũng không hề hay biết.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, phát hiện hắn đã ngồi trên bàn sách bằng gỗ đen thật lớn, đôi tay chống đầu gối, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng một hồi lâu.
Tầm mắt chạm nhau, hắn hạ mi, không chút để ý lấy đi bản lời khai của Tần Ngọc Trì kia từ trong tay nàng.
Híp mắt một chút, hắn độc đến rất xa, sau đó lướt lại qua loa một lần.
"Ờ." Hắn gõ gõ mặt bàn, "Tiểu Tang Quả, nếu ta không đoán sai, năm đó nàng xảy ra chuyện, chỉ sợ đúng là cái gương này giở trò quỷ."
"Ừ." Nàng gật gật đầu, "Hẳn là có quan hệ. Lúc hồn phách ta bị đưa đến thế giới kia, từng xem qua một quyển sách, trong sách có ghi lại một nội dung, chính là tình cảnh ngày đó diễn ra trong mảnh kính vỡ."
U Vô Mệnh nhìn nàng giống như gặp quỷ.
Tang Viễn Viễn ngẩng đầu nhìn thấy, thấy hắn mím môi, đôi mắt đặc biệt tối tăm, cả người đều đọng lại.
"Làm sao vậy?" Nàng hoảng sợ.
U Vô Mệnh chậm rãi hít một hơi: "Cho nên Tiểu Tang Quả, nàng biết rằng ta sống không được bao lâu, lại vẫn nguyện ý đi theo ta sao, thích ta đến như vậy?"
Nàng nghĩ, ' thật ra cũng không phải, trong nguyên tác ta còn sớm chết mất tiêu từ hàng đầu tiên kia, ta đây cũng không thể nhận mệnh mà, còn không phải liều mạng giãy giụa sống sót? '
Đương nhiên lời nói ra thì không thể nói như vậy được, nàng thuận thế bày ra một bộ thâm tình: "Đúng vậy, hiện giờ chàng mới biết ta thiệt tình?"
Sắc mặt U Vô Mệnh bình tĩnh, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Sau một lúc lâu, hắn đưa một bàn tay to ra, xoa nhẹ đầu nàng một phen.
"Thật là một cái Quả ngốc!"
Hắn từ mặt bàn nhảy xuống, vạt áo xẹt qua nửa cái vòng, lướt đến trước mặt nàng, đem nàng từ trên cái ghế gỗ đen kéo ra, ôm vào trước người.
"Nàng biết rằng Hàn Thiếu Lăng sẽ xưng bá thiên hạ, vẫn không muốn ở cùng hắn sao." Hắn cười xấu xa, đưa khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt nàng, "Tiểu Tang Quả, nàng cũng quá thích ta đi!"
Nàng nghiêm túc gật gật đầu: "Ta thích chính là chàng đối với ta toàn tâm toàn ý. Nếu chàng cũng giống nam nhân khác, chân trong chân ngoài như vậy, ta liền không thích nữa."
Hắn vui sướng nở nụ cười, khinh phiêu phiêu mà ' ừ ' một tiếng, nói: "Nàng chính là tiểu thèm quả, tiểu dấm quả. Ta biết mà, nếu ta nhìn người khác nhiều một chút, động tâm tư, nàng sẽ trở nên không còn giống như bây giờ nữa, những hương vị ngọt ngào đó nàng sẽ thu hồi lại hết, không cho ta nữa. Vậy không có lời rồi."
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn.
Quả thật là người dị thường thông thấu ấy chứ.
Nàng lặng lẽ đưa tay nhỏ vào trong bàn tay to của hắn, ngón tay tinh tế mềm mại khẽ khều nhè nhẹ vết chai trong tay hắn.
"U Vô Mệnh, vận khí chàng thật tốt nha, vậy mà gặp được ta chứ."
Lần này, hiếm khi hắn không nhếch cánh lên nói vận khí nàng càng tốt.
Hắn chậm rãi đem cằm gác lên trên đỉnh đầu nàng, cọ trái cọ phải, nói: "Ừ."
Một tiếng 'ừ' trầm thấp lại dễ nghe, lồng ngực còn rầu rĩ run một chút, làm tiếng lòng nàng bị chấn động đến ong ong.
Hai người lẳng lặng vô cớ gây rối một lát, nàng chớp chớp mắt, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
"Chứng cứ tìm được rồi chưa?"
Nàng biết hắn vừa rồi nhất định mang theo con rối gỗ đi tìm chứng cứ phạm tội của hai U Ảnh vệ kia.
Hắn sửng sốt, vừa nhìn liền thấy rất giả tạo mà phủ nhận: "Không có! Nào có cái chứng cứ gì."
Lại sửng sốt: "Chứng cứ? Tìm cái chứng cứ gì chứ? Ta đâu có tìm chứng cứ gì đâu."
Tang Viễn Viễn nhịn không được ' phốc phốc ' cười.
"Rối gỗ đi đâu rồi?" Nàng nhéo xiêm ý hắn, không chịu buông tha.
"Nhốt lại, đồ vật nguy hiểm." U Vô Mệnh vươn một ngón tay, hướng trên người nàng chọc chọc hai cái, "Đừng nhớ thương nó, có nghe thấy không! Trước khi ta điều tra rõ, nàng không được túm tụm lại với nó."
Nàng mở to đôi mắt sáng ngời, thẳng tắp nhìn hắn: "Ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc, U Châu vương mà ta thích là người lợi hại nhất thế gian này, tuyệt đối không có chuyện gì có thể giấu khỏi hai mắt của chàng. Cho dù con rối gỗ có thể phát hiện chứng cứ, chỉ cần là U Châu vương của ta tự mình chạy một chuyến, lại không thu hoạch được gì sao? Là người tốt hay là người xấu, dù sao cũng phải có kết quả mới không làm ta thất vọng chứ."
U Vô Mệnh: "......"
Hắn xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ thở dài: "Tra được, hai người kia thông đồng với địch phản quốc, vừa lòng chưa?"
Tang Viễn Viễn lộ ra nụ cười hiểu rõ.
Hắn trừng mắt, lớn tiếng lên án: "Tiểu Tang Quả! Người của ta, thông đồng với địch phản quốc! Nàng vậy mà còn cười!"
Tang Viễn Viễn vô tội nói: "Nhưng mà bọn họ đã chết rồi nha. Ta hy vọng người chết đều là người xấu, chẳng lẽ không đúng sao?"
U Vô Mệnh: "......" Không biết nói lời gì nữa.
Nàng chớp đôi mắt, nhìn hắn: "Cho nên Ngẫu Tử ( là tên con rối gỗ) nó không có giết người tốt. Không cần phải nhốt nó lại đúng không."
U Vô Mệnh nghiêm mặt nói: "Tiểu Tang Quả, ta nói rồi, nó là một thứ đóng đen rêu phong."
"Vậy còn chàng?"
U Vô Mệnh ngẩn ra: "Ta cũng vậy. Nhưng ta sẽ không thương tổn nàng."
"Nó cũng sẽ không."
Hắn cười lạnh: "Ai nói nó sẽ không, cái đồ vật kia đã thoát khống chế."
"Ta nói," nàng thần bí mà cười một cái, "Con bướm hoa còn nằm trên người nó đấy thôi, nếu nó có động tác kỳ lạ gì, ta liền tách cánh tay nó!"
U Vô Mệnh chậm rãi chuyển động tròng mắt, trừng về hướng nàng: "Tiểu Tang Quả, rất có tiến bộ nha. Ở bên cạnh ta suốt, nàng quả nhiên là được lợi rất nhiều!"
Tang Viễn Viễn: "......" Cái gì cũng có thể vơ lên người mình để tự khen! Phục luôn!
Nàng cười cười cọ cọ hắn: "Nói cho ta nó ở nơi nào đi!"
U Vô Mệnh đầy mặt bất đắc dĩ: "Khoá ở trong rương rồi. Sẽ không tổn thương nó."
"Ừ!" Tang Viễn Viễn vươn tay, vỗ vỗ công văn lời khai của Tần Ngọc Trì trong tay hắn: " U Châu vương anh minh thần võ, chuyện này chàng thấy thế nào? Mười năm sau, có hoạ diệt thế không!"
U Vô Mệnh híp mắt cười cười: "Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Tới một cái đánh chết một cái, tới một đôi đánh chết cả đôi."
"Chỉ là không biết tột cùng là chuyện gì xảy ra." Nàng âm thầm trầm ngâm.
Vẻ mặt U Vô Mệnh không chút để ý, tùy tay đem nàng túm vào lòng ngực, ôm nàng, sau đó ' xoát ' một chút, đem đống thư nhà thật dày đã bắt Tần Ngọc Trì kia lượm lại đây, híp mắt xem từng tờ từng tờ một.
Trước khi hắn mang nàng đi bắt con rối gỗ từng phân phó cho A Cổ bắt Tần Ngọc Trì viết thư nhà cho Tần Châu vương, cách mỗi một nén nhang liền bắt hắn viết một phần. Nguyên cả một ngày hắn đã viết hơn ba mươi gần bốn mươi lá thư. Tần Ngọc Trì không phải người tu hành, viết đi viết đi một hồi lâu như vậy, nghiễm nhiên đã có chút thần trí không rõ.
Chữ viết qua loa hỗn loạn, xưng hô với Tần Châu vương từ ' Vương huynh ' đến ' đại ca ' lại đến ' thân ca ', có một phần còn viết luôn thành ' cha ' luôn rồi.
Mấy phong thư đầu thì còn tỏ ra vài phần khí khái, viết đến mấy lá sau thì viết luôn cả hồi ức huynh đệ khi còn nhỏ giăng nắng tắm mưa, chơi bùn cùng nhau, có khi còn có luôn cả cùng nhau đái dầm, cầu Tần Châu vương tốc tốc cứu mạng.
Còn liên quan đến chuyện của Thiên Đàn, càng là lăn qua lộn lại viết không biết bao nhiêu lần.
U Vô Mệnh từ từ nhàn hạ đem đống thư nhà xem qua một lần, sau đó dùng cằm nhẹ nhàng gõ gõ trên đỉnh đầu Tang Viễn Viễn, trầm ngâm một lát, nói: "Có chuyện dấu diếm."
Tang Viễn Viễn giật mình quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ thấy người nam nhân này hơi hơi híp mo một chút l, mắt đen lập loè ánh sáng chắc chắn.
"Là nhìn từ trong những lời này ra?" Nàng tò mò hỏi.
U Vô Mệnh bình tĩnh cười cười, dùng ngón tay chỉ chỉ chồng thư nhà kia: "Thông qua những hàng chữ cũng đủ để đọc ra tâm tính một người và trạng thái lúc đó,m. Tần Ngọc Trì ở trong mắt ta đã là một tờ giấy trắng. Nên hiển nhiên ta biết hắn còn cất giấu một bí mật lớn."
Hắn ôm lấy nàng, từ trên bàn sách nhảy xuống.
"Để ta cho nàng xem thử như thế nào là công đạo."
Hắn dắt tay nàng, đi nhanh đi ra ngoài.
Tần Ngọc Trì bị giam lỏng trong một gian cung điện, đãi ngộ cũng không kém, chỉ là hai bên trái phải đều có U Ảnh Vệ biểu tình trầm mặc âm u, đao rút sẵn ra một nửa, hai bên gió thổi tới l đều mang theo hơi thở lạnh băng băng của kim loại, làm trong đại não hỗn độn của Tần Ngọc Trì kia vẫn luôn giữ lại ba phần thanh tỉnh.
Hắn chỉ có thể nằm trên bàn, chết lặng mà viết thêm một phong thư nhà.
Nhìn thấy U Vô Mệnh tiến vào, Tần Ngọc Trì cũng chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức cúi đầu xuống, múa bút thành văn.
Tang Viễn Viễn nhón chân vừa thấy, phát hiện chữ của hắn ta đều sứt mẻ bay trái nghiêng phải hết rồi.
U Vô Mệnh đưa tay kéo một cái ghế bằng gỗ đen, nghênh ngang tuỳ tiện ngồi xuống vị trí đối diện Tần Ngọc Trì, thong thả ung dung mở miệng ——
"Tần Ngọc Trì, trước năm mười ba tuổi đã từng có dã tâm đoạt lấy ngôi vị quân vương. Nhưng mà tiếc là tư chất quá kém, tâm tính lại không kiên định, tẩy gân phạt tủy thất bại, chỉ có thể một lòng dựa vào huynh trưởng Tần Ngọc Tuyền. Tuy rằng không cam tâm nhưng bản thân tự biết sức mình, liền cũng chỉ có thể nhận mệnh."
Tay cầm bút của Tần Ngọc Trì run mạnh một cái, đôi mắt giăng đầy tơ máu hoảng sợ ngước lên.
Tang Viễn Viễn cũng hơi có chút ngạc nhiên nhìn về phía U Vô Mệnh —— mấy chuyện này trong chồng thư nhà và ngay cả bảng cung khai của Tần Ngọc Trì khẳng định là không có.
U Vô Mệnh tựa như một thẩm phấn không có chút tình cảm nhân loại nào l, tiếp tục dùng ngữ khí lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Sau khi được biết bí mật của Thiên Đàn, Tần Ngọc Trì tự ti rất nhiều năm cuối cùng cũng tìm được cho mình một cơ hội tốt để xoay người —— Tần Ngọc Trì biết rõ vũ lực, địa vị đời này vô duyên với mình, nhưng nếu có thể trở thành một người ' tiên tri ', ' chúa cứu thế ', như vậy, vị huynh trưởng đè ép mình cả đời, vị chủ quân của một quốc gia, cũng phải phủ phục trước mặt mình, cần xin mình cứu hắn một mạng."
Động cơ chân thật để tiến vào Thiên Đàn bị một lời đã nói toạc móng heo, Tần Ngọc Trì ngơ ngác nằm liệt trong ghế dựa, môi mấp máy, nói không ra lời.
Tang Viễn Viễn nhìn người này bị nói toạc ra tâm tư, trong lòng hơi có chút nói không nên lời.
Khó trách khi ở Khúc gia trang gặp Tần Ngọc Trì, nàng liền cảm giác người này thập phần ra vẻ thanh cao, làm ra một bộ như mình là tiên nhân di thế xuất trần, thực chất chỉ là một người như làm bằng giấy, chọc một cái liền rách.
Ở trong mắt một người như vậy, cái gì địa hoạ diệt thế chỉ sợ căn bản là không quan trọng, hắn càng để ý đến huynh trưởng của hắn hơn, người đã quen thói nổi bật trước mặt bao nhiêu người, được bọn họ sùng kính nhìn lên.
"Đáng thương cho Tần Ngọc Trì, tư chất thật sự không biết sao lại kém đến mức như vậy......" U Vô Mệnh cười khẽ, ngữ khí trào phúng đến cực điểm, "Sau khi nhặt được mảnh nhỏ của Thiên Diễn Kính, vậy mà hắn không có cách nào nhìn thấy bất luận thiên cơ gì trong đó, chậc. Hắn tức giận. Vì sao ngay cả một thôn phụ nơi hương dã cũng có thể nhìn trộm được thiên cơ, Tần Ngọc Trì lại vì sao nhìn không thấy chứ? Làm sao bây giờ, chỉ có thể đem kia người một nhà kia tra tấn đến chết, lại nghĩ cách tìm kiếm rồi đem Khúc Nha Nhi giết chết, mới có thể tiêu mất nỗi uất hận trong lòng y."
Tần Ngọc Trì hít ngược một hơi khí lạnh thật dài, nhanh chóng lắc lắc đầu.
U Vô Mệnh không hề thương hại: "Đây dù sao cũng là lần đầu tiên Tần Ngọc Trì chính miệng hạ lệnh giết người mà, hoá ra cảm giác giết người lại tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Bất quá, đây chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà thôi, ngày sau, còn có càng nhiều càng nhiều người sẽ vì ngươi mà chết, có phải thế không."
Câu cuối cùng U Vô Mệnh gằn từng chữ một, như thi hành án lăng trì trên người Tần Ngọc Trì.
Ánh mắt Tần Ngọc Trì tan rã, tâm trí đã hoàn toàn hỏng mất.
"Không! Không! Không! Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ! Ngươi không phải U Vô Mệnh, ngươi là ma quỷ! A a a a a ——"
U Vô Mệnh lười biếng nghiêng đầu nhìn nhìn Tang Viễn Viễn, đôi mắt đen láy tràn đầy đắc ý.
"Cho nên......" U Vô Mệnh bỗng nhiên đứng lên, thân hình cao gầy chồm lên mặt bàn to rộng, một tay nắm lấy cổ áo Tần Ngọc Trì, "Cái bí mật tuyệt đối không thể nói kia, ngươi còn muốn giấu tới khi nào? Hử?"
Bên trong đôi mắt đen đã có ánh sáng u ám ẩn ẩn phát động.
Tần Ngọc Trì điên cuồng giãy giụa, hồi lâu, thân thể run rẩy dần dần bình ổn lại.
U Vô Mệnh buông lỏng tay ra, làm hắn té ngã về trong ghế dựa.
Cổ cùng gương mặt của Tần Ngọc Trì nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng, vẻ mặt mờ mịt mở miệng: "Từ đầu, khi mới biết được sẽ có hoạ Minh ma diệt thế, Tần Châu liền bắt đầu tu sửa hầm ngầm của vương thành, phần lớn tài sản và sức lực của châu quốc đều dùng cho hầm ngầm này. Như thế, cho dù trên mặt đất có thật sự bị Minh ma chiếm lĩnh đi nữa, vương tộc cũng có thể mang theo con dân xuống dưới mặt đất tiếp tục tồn tại tốt......"
Tang Viễn Viễn trố mắt một lát —— chuyện như vậy, vì sao là tuyệt mật?
Liền nghe U Vô Mệnh từ từ hỏi: "Thành phố ngầm bao lớn?"
Thần sắc Tần Ngọc Trì hơi có chút giãy giụa, lại vẫn thành thật trả lời: "Toàn bộ kiến thành, ước chừng chiếm một phần ba diện tích quốc thổ. Việc này đương nhiên là không được cho phép, vì nếu đào hổng chân một diện tích lớn đất ở vùng biên cảnh, tất sẽ ảnh hưởng đến hắc thiết trường thành. Nếu trường thành bị nghiêng, Vân Cảnh nhất định bị huỷ diệt. Nhưng mà Vân Cảnh này số phận vốn là phải bị huỷ diệt nha, hồng thủy ngập trời, chúng ta chẳng qua là chặt một gốc cây thụ làm thuyền cứu mạng thuyền mà thôi......"
Tang Viễn Viễn hít hà một hơi, trái tim trong lồng ngực nhảy loạn ' thình thịch '.
Hắc thiết trường thành vây quanh Vân Cảnh, đầu đuôi giáp lại, nếu nền sụp đổ, trường thành sẽ nghiêng hoặc sụp xuống, đều sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền cực kỳ nghiêm trọng!
Thế mà Tần Châu lại đào xuống như vậy, chỉ sợ đợi không được mười năm, Vân Cảnh mười tám châu này sẽ sớm trở thành bữa đại tiệc trên bàn ăn của Minh ma!
Thân thể của nàng không khỏi nhẹ nhàng rùng mình mấy cái.
U Vô Mệnh đưa cánh tay dài vòng lấy vai nàng, khẽ cười một tiếng, hỏi Tần Ngọc Trì kia: "Nói hết rồi? Còn có chuyện gì chưa nói cho ta sao?"
Tần Ngọc Trì suy tư một lát, ngơ ngác nói: "Có. Ta thích mặc quần lót ngược lại. Còn thích ngửi mùi miếng độn giày."
U Vô Mệnh: "......"
Tang Viễn Viễn: "......"
Cái này hẳn là có thể xác nhận khai xong hết rồi.
U Vô Mệnh từ bàn dài chồm người qua một lần nữa, xách Tần Ngọc Trì lên, kiềm thấp giọng gằn từng chữ một l nói: "Hôm nay, ngươi không có gặp qua U Vô Mệnh. Ngủ."
Dứt lời, đem Tần Ngọc Trì đẩy về sau một cái, sau đó nghiêng đầu ý bảo Tang Viễn Viễn rời đi gian cung điện này.
Hắn từ trong lòng lấy ra ra một phong thư nhà Tần Ngọc Trì viết cho Tần Châu vương.
Tang Viễn Viễn nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy phong thư này đúng là Tần Ngọc Trì cầu huynh trưởng bất kể đại giới cứu hắn, vô luận U Vô Mệnh muốn bao nhiêu tiền đều đáp ứng kia.
U Vô Mệnh đem tin giao cho thân vệ canh giữ ở một bên, lệnh hắn hoả tốc đưa đến Tần Châu.
Ngồi chờ lấy tiền.
Hắn ôm lấy nàng, chậm rãi hướng về một nơi yên lặng.
Tang Viễn Viễn vẫn có chút chưa hoãn thành lại, đã biết bí mật kia của Tần Châu, nàng cứ cảm giác dưới chân dẫm lên chỗ nào đều không rắn chắc, giống như ẩn ẩn muốn sụp đổ về hướng đông bắc.
"Ai, Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh bỗng nhiên nắm thật chặt cánh tay, thực vui vẻ nói, "Mới vừa rồi Chương Châu vừa gởi thư cầu cứu, nói có dũng triều Minh ma, có muốn đi một chuyến đút no đám hoa đầu heo của nàng không?"
Tang Viễn Viễn: "......"
Từ lần trước lúc ở vực sâu dưới mặt đất, sau khi ngoài ý muốn phát hiện hoa ăn thịt người có thể dựa vào cắn nuốt Minh ma tới tấn giai, Tang Viễn Viễn vẫn chưa tìm được cơ hội nào để tiếp tục cho hoa của nàng tăng trưởng.
"Việc của Tần Châu thì làm sao bây giờ?" Nàng lo lắng nắm lấy hắn.
U Vô Mệnh cười thần bí: "Không nóng nảy, hai việc này đều có thể làm cùng nhau."
Tang Viễn Viễn ngạc nhiên nhìn hắn, thấy khóe môi hắn tươi cười ngạo mạn tự phụ, còn mang theo chút hư ý, trái tim treo lơ lửng nửa ngày của nàng bỗng nhiên liền chậm rãi quay trở về chỗ cũ.
"Ừ!"
"Nửa tháng sau về," U Vô Mệnh nói, "Nửa tháng sau, mạch khoáng linh hoả của Hàn Châu cũng nên tới rồi."
Nàng nghiêng đầu xem nhìn, thấy hắn vẫn là bộ dáng chắn chắn, tự tin không chút để ý như ngày thường, không khỏi cong mắt lên: "Mang theo rối gỗ cùng đi đi!"
Thấy hắn trừng mắt nhìn lại, nàng vội vàng bổ sung nói: "Ta sợ chúng ta rời đi quá xa, nó lại gây ra thêm cái chuyện phiền phức gì nữa."
Đương nhiên không phải bởi vì nàng cảm thấy cái tên nhóc này thực đáng yêu muốn mang nó theo chơi! Tuyệt đối không phải!
U Vô Mệnh hồ nghi nhìn chằm chằm nàng, bức nàng đem hết kỹ thuật diễn của hai đời ra xài hết.
"Cũng được l." Rốt cuộc, hắn khinh phiêu phiêu đồng ý, "Để nó lại đây, khẳng định sẽ kiếm chuyện giở trò phiền phức ra."
Không nghĩ tới chính là, trò phiền phức đã ra rồi.
Khi hai người trở lại tổng cung U Vô Mệnh, phát hiện bồn hoa trong đình viện rơi đầy đất, ngay cả cái cánh cửa gỗ lớn khắc hoa cũng rớt mất một miếng, trong điện truyền ra âm thanh lách cách lang cang, một chiếc ghế lớn bay ' vù ' tới một cái, đập mà cái bàn nhỏ trên giường làm mấy cái dụng cụ U Vô Mệnh ngày thường dùng để pha trà rơi rụng tứ tung, lăn tròn tròn tới bên cạnh ngạch cửa.
U Vô Mệnh còn vui vẻ.
Vạt áo hất lên một cái, hắn nhanh chân nhanh bước vào tẩm cung.
Một bóng dáng lớn màu trắng đột nhiên từ trong điện nhảy ra.
Tang Viễn Viễn cẩn thận đỡ bả vai U Vô Mệnh, ló đầu ra từ phía sau hắn tò mò nhìn xem.
Chỉ thấy cái con rối gỗ kia đang nắm lấy túm lông dài trên cổ Đoản Mệnh, toàn bộ thân thể treo trên cơ thể lông xù xù béo núc của nó, tay chân múa may, khóe miệng thì nhếch tới mang tai, lộ ra cả hai cái răng nanh nhòn nhọn. Nếu nó có thể phát ra âm thanh, giờ phút này nhất định là cười ' ha ha ha ' mà cười như tiểu ác ma ấy.
Đoản Mệnh đã phẫn nộ đến mất lý trí.
Nó nhảy lên cao cao, lại đột nhiên lăn lộn trên mặt đất, muốn thoát khỏi thằng rối gỗ đáng giận này.
"Phanh!" Lại một tấm bình phong bị đâm thành bảy tám miếng.
Đoản Mệnh điên cuồng lắc qua lắc lại cái đầu thật lớn, chỉ nghe ' phanh phanh phanh ' vài tiếng, một cái sạp đã hoàn toàn sụp đổ thành một đống gỗ vụn. Con rối gỗ rốt cuộc cũng không thể tiếp tục nắm được túm lông cổ của nó nữa, thân hình nho nhỏ bay lên, kho sắp té rớt trên mặt đất, nó vươn tay nhỏ đột nhiên túm một cái, lại túm được cái đuôi của Đoản Mệnh.
Cảm giác như mèo chó trong nhà đánh nhau thật quen thuộc.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ lăn cùi cụi, mang theo một quyển sách, nửa cái bàn gỗ, một cái ống đựng bút, lăn đến dưới chân U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh cười lạnh một tiếng.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới phảng phất bị ấn nút tạm dừng.
Đoản Mệnh ngẩng đầu lên thấy chủ nhân, trong cặp mắt đen lúng liếng đã từng chút từng chút một tràn ngập hoảng sợ.
Nó cực kỳ nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, sau đó chậm rãi nghiêng cái đầu lông xù xù một góc 90 độ, hướng về phía U Vô Mệnh, phi thường phi thường vô tội mà nghi hoặc hỏi: "Âu...... Ô?"
Đây là tình huống như thế nào? Không liên quan đến iem nha? Iem cái gì cũng không biết?
Người gỗ hiển nhiên không có kinh nghiệm phong phú như Đoản Mệnh, vừa thấy U Vô Mệnh, nó hoàn toàn túng quẫn, tay còn đang nắm đuôi Đoản Mệnh, giật tới giật lui mấy cái rồi mới rũ hai cánh tay, đầu gục tới ngực, lắc qua lắc lại, cọ tới trước mặt U Vô Mệnh trước mặt.
Sau một lúc lâu, nó chậm rì rì vươn một bàn tay nhỏ, lòng bàn tay hướng về phía trước, đưa về hướng U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh: "......"
Hoá ra khi cái đồ chơi này lang thang ở bên ngoài đã thấy người ta dạy dỗ hài tử bằng đánh lòng bàn tay?
Nó thật sự coi bản thân nó là con người luôn rồi?
Đoản Mệnh vừa thấy gia hỏa này đã tự giác đứng phía trước đi lãnh phạt, lập tức tứ chi chụm lại, giống đại lão hổ ngồi xuống trên mặt đất, chu mũi miệng lên, đem đầu hướng một bên, bày ra một bộ chuyện không liên quan mình.
Tang Viễn Viễn: "...... Đây đều là yêu ma quỷ quái gì vậy?!"
Quả nhiên, sủng vật đều giống chủ nhân.