Dương Châu đang cầu viện với U Vô Mệnh cầu viện vừa lúc lại là nơi giáp giới với Tần Châu đang gây ra chuyện lớn kia, châu quốc này phía Tây giáp Tần Châu, phía Bắc giáp Minh Uyên.
U Vô Mệnh mang theo Tang Viễn Viễn, Đoản Mệnh cùng con rối gỗ đồng thời xuât phát, bên cạnh đó cũng ra lệnh cho quân U Châu đang đóng ở Ký Châu cũng xuất phát đi đến Chương Châu.
Lần này, nhân dịp đợt dũng triều của Minh ma, thử xem uy lưc của trang bị lột xuống trên người 8000 kỵ binh của Hoàng Phủ Hùng như thế nào.
Quân U Châu cũng là lần đầu tiên mặc áo giáp linh uẩn nha.
Nhưng đáng tiếc là đám Vân Gian thú thu được từ kỵ binh trong cùng đợt đó thì vẫn chưa thể dùng được. Do Vân Gian thú cũng là có chút linh tính, cần phải có thời gian ở chung với chủ mới thì mới có thể ăn ý trên chiến trường được. Mà Vân Gian thú của U Châu thì thể lực hoàn toàn không thể so sánh với chúng, bây giờ nếu mang lên thêm trang bị nữa sẽ ảnh hưởng đến năng lực hành động và độ linh hoạt của người lẫn thú, chi bằng không mặc cho xong.
Cho nên lần này quân U Châu tiến về hướng Chương Châu chính là bộ binh mang linh giáp, cộng 7000 người.
Tốc độ hành quân của bọn họ tất nhiên là kém hơn so với, theo lịch trình sẽ đến muộn hai ngày.
Buổi trưa ngày hôm sau, Đoản Mệnh đã băng băng lướt qua khỏi địa giới U Châu, bước vào đất Chương Châu.
Vùng đất Chương Châu này thật xinh đẹp.
Là địa mạo đan hà (*) điển hình.
(*) Địa mạo đan hà: kiểu cảnh quan độc nhất vô nhị Đan Hà ở Trung Quốc, được hình thành từ sa thạch đỏ với đặc trưng là các vách núi thẳng đứng.
Đi giữa những tầng tầng lớp lớp núi đá vôi bị nhuộm tứ phía với ba đỏ, cam, vàng, lại ngẩng đầu lên thất trời xanh thăm thẳm, thật sự như là đi lạc vào thế giới trong tranh vẽ.
Chương Châu có một món bánh rất thơm, do một loại nguyên liệu kỳ lạ làm thành. Cắn một cái có hơi chút dính răng nên mỗi ngụm đều phải dùng hai phần công lực mà nghiến nghiến một chút, kéo kéo một chút mới có thể cắn đứt. Bên trong bánh có nhồi thịt nướng băm vụn, thịt nướng thơm nức cả mũi, lại ăn kèm với một ít các loại dưa muối màu xanh xanh, vàng vàng của Chương Châu, mỗi một ngụm đều có hương vị thật khác biệt.
Tang Viễn Viễn ăn cái loại bánh này đến căng bụng, còn nổi thêm một mụt mụn trên mặt.
U Vô Mệnh thường đi Chương Châu, hắn cũng ăn qua loại bánh này mấy lần. Hắn nhìn nàng như một con sóc, cứ ôm cái bánh gặm hự hự không ngừng, trong lòng buồn cười, liền mua một bao to, treo trên cổ Đoản Mệnh để cho nàng từ từ ăn.
Nàng ăn no căng rồi nhưng vẫn thèm thuồng hương vị của mấy cái nhân thịt nướng đó, liền len lén lột da bánh ra, đợi lúc U Vô Mệnh không chú ý lặng lẽ nhút da bánh vào trong miệng Đoản Mệnh, còn mình thì ăn phần nhân thịt nướng bên trong.
U Vô Mệnh trước nay cũng không cho Đoản Mệnh ăn mấy đồ ăn lung tung, chỉ cho phép nó ăn lương thảo thôi.
Đoản mệnh biết, Tang Viễn Viễn cũng biết, nhưng chính là không khống chế được miệng mình.
Một người một thú say sưa ăn, phối hợp đến cực kỳ ăn ý, một thú lặng lẽ ai đút thì nuốt, một người im lặng len lén vừa đút vừa ăn, thỉnh thoảng chột dạ liếc mắt ngó U Vô Mệnh một cái, sau đó tiếp tục ăn vụng.
Hai gia hỏa cũng chưa chú ý tới, mỗi khi Tang Viễn Viễn đem một khối bánh nhét vào miệng Đoản Mệnh, mà nó thì cực kỳ có linh tính mà nghiêng đầu đón, phía sau U Vô Mệnh sec tự nhiên thò ra một cái tay nho nhỏ bàng gỗ, khẽ gõ gõ bờ vai của hắn, sau đó chỉ khối bánh từ trên tay Tang Viễn Viễn đang nghiễm nhiên rơi vào miệng Đoản Mệnh.
Cái con rối gỗ nào, không thầy dạy cũng biết tự nhìn mà học mách lẻo nhỉ.
"Tiểu Tang Quả, ăn được ghê nhỉ." U Vô Mệnh nhoẻn môi cười, thanh âm khinh phiêu phiêu, hàm ý không rõ.
Tang Viễn Viễn ngượng ngùng quay đầu lại nhìn hắn cười "Bánh ăn ngon mà."
Hắn cúi người xuống, hơi thở ấm áp dừng lại bên tai nàng, mùi hoa nhẹ nhàng phà ra, "Ta còn bị đói nè."
Đầu quả tim Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng giật một cái, nàng xoay người lấy một cái bánh còn nguyên nhét vào trong miệng của hắn.
U Vô Mệnh vui sướng cắn bánh, mơ hồ không rõ nói "Không ăn cái này, muốn ăn Quả Tử."
Tang Viễn Viễn ôm cổ hắn cười, tranh thủ lúc đôi mắt hắn nhìn chằm chằm không dời khỏi đôi mắt nàng, tay kia trở ra sau lưng, lại lần nữa lén đem một khối bánh không có nhân đút cho Đoản Mệnh.
Con rối phẫn nộ đưa tay nhỏ chỉ thẳng cái miệng rộng đang nhai nhồm nhoàm của Đoản Mệnh, chỉ nửa ngày, thấy U Vô Mệnh làm bộ không nhìn thấy, tức giận xoay người lại, ngồi bên cạnh cái đuôi của Đoản Mệnh, bắt đầu bứt lông đuôi nó.
Đoản Mệnh vội vàng ăn vụng, căn bản không rảnh lo mấy chuyện vặt vãnh như đứt vài cọng lông đó.
Con rối gỗ không thể ăn mỹ thực còn hoàn toàn bị thả lơ "......"
Tức đến cắn ngón tay cộp cộp.
Sau khi mặc kệ Tang Viễn Viễn đút Đoản Mệnh ăn tới bụng tròn lẳng như trái dưa hấu, U Vô Mệnh từ từ nhàn nhạt mở miệng, "Tiểu Tang Quả, nàng có biết Chương Châu có hai vị vương không ?"
Tang Viễn Viễn ngẩn ra "Chương Châu cũng có Nhiếp Chính Vương à ?"
"Không phải," U Vô Mệnh chỉ vào dãy núi một mạch chạy dài đến vô cùng ở phía trước, nói, "Chương Châu toàn bộ đều là núi, rất nhiều sơn tặc, quét sạch hết không phải chuyện dễ, chưa kể đến mặt Bắc lại giáp Minh Uyên, lo đầu này mất đầu kia. Nên sau khi Chương Châu vương Chương Đại kế vị, hàng năm hắn đều dẫn binh ra bên ngoài, bôn tẩu không dừng."
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng gật gật đầu.
Mới vừa đi vào địa phận Chương Châu có một ngày một đêm mà đã gặp phải ba lần sơn tặc tấn công, nếu là bá tánh bình thường, ở một địa phương như thế này nhất định lad một bước cũng khó đi khỏi.
Sươn tặc thì cướp bá tánh, bá tánh vì mạng sống lại đi làm sơn tặc, ác tính tuần hoàn, nơi nơi chốn chốn đều là sơn tặc, tất nhiên không có bao nhiêu người làm nông dân nộp thuế, vì người người đều vào núi, vào rừng làm tặc. Châu quốc không thu được bao nhiêu thuế, buộc phải tăng thuế lên, lại cái chu trình ác tính tuần hoàn càng ngày càng nghiêm trọng, liền trở thành một cục diện khó giải quyết như bây giờ.
Khó.
U Vô Mệnh nói "Chương Đại cũng đã rất lâu rồi chưa một lần về Chương đô, đệ đệ hắn là Chương Kính liền thay thế hắn xử lý sự vụ của châu quốc. Vì thuận tiện làm việc, Chương Đại đem vương ấn giao cho Chương Kính. Cứ như vậy qua hơn mười năm, ngoại giới đã chỉ biết mỗi Chương Kính này là Chương Châu vương."
Tang Viễn Viễn nói "Hai huynh đệ này tình cảm cũng thật tốt."
Một nước không thể có hai vua, nhưng họ vẫn duy trì được như vậy, còn không gây ra xích mích nào.
U Vô Mệnh trào phúng cười cười "Chương Đại vốn là người chỉ thấy được một tấc vuông trước mặt mà, làm gì có chuyện tìm hiểu gì mà bảo hắn bỏ sót. Nàng bào hắn cách ngàn dặm trông thấy dã tâm của Chương Kính a."
Tang Viễn Viễn ngạc nhiên nói "Nếu Chương Kính có dã tâm, vì sao lại không tự mình xưng vương chứ ?"
"Không cần thiết. Chương Kính trên thực tế đã là Chương Châu vương, chỉ là trên mặt tên tuổi thì vẫn lưu lại tên của Chương Đại to con ngốc nghếch kia, thế là tên ngốc tử ấy liền thay hắn ra lang thang bận rộn bên ngoài. Làm cái gì, đánh ở đâu đều nằm trong quyết định của Chương Kính ở Chương đô, chỗ tốt đều là của hắn, sao lại không làm. Chỉ đợi Chương Đại vừa chết, thanh danh cùng vương vị còn không phải là vật trong bàn tay Chương Kính."
Tang Viễn Viễn cười "Ngoại giới nhất định không phải nói như vậy, đúng không"
"Ân," U Vô Mệnh nói, "Những kẻ ngu dốt đó chỉ nói này hai người huynh cần đệ giúp, một văn một võ, chống đỡ mảnh đất lớn phong vũ phiêu diêu Chương Châu này. A, Tiểu Tang Quả, nếu không phải sợ nàng lo lắng, ta mới lười quản đến mấy chuyện vớ vẩn này. Hướng ta cầu cứu chính là Chương Đại, hắn ta thật sự sợ hãi Minh ma công tiến vào. Còn Chương Kính, đã ở mấy ngày trước tuyên bố cùng U Châu đoạn giao, hắn muốn mượn một đợt dũng triều này thuận tiện đem đầu Chương Đại giao ra luôn."
Tang Viễn Viễn nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn.
Cái đôi mắt biếng nhác này, luôn nhìn chuyện gì cũng nhìn đến thấu triệt như vậy. Không biết lúc hắn đi châm hỏa Thiên Đô, có phải đã thấy trước được kết cục của mình rồi không.
Nếu là trước đây, hắn sẽ không quản mấy chuyện như Tần Châu lén lút đào hầm ngầm, cũng sẽ không cùng ai nói toạc mấy chuyện nội tình hai vương của Chương Châu. Trong mắt hắn, cái vùng đất này chính là một con thuyền rách nát sẽ rất mong chóng chìm xuống đáy biển. Hắn làm sao có thể quan tâm xem cột buồm nó có phải bị rách đầy lỗ thủng như thế nào, hay để ý xem phía dưới boong tàu có bao nhiêu chỗ bị thấm nước, càng không thèm nghĩ tới bản thân mình có bị con sóng dữ sau khi thuyền này chìm bao phủ luôn hay không.
Lúc trước, hắn cái gì cũng sẽ không để ý.
Nhưng là hiện giờ hắn có nàng, tất cả đều đã hoàn toàn thay đổi.
Trong ý của hắn mới vừa rồi, có nghĩa là hắn muốn xen vào cái chuyện vớ vẩn này.
Nhưng làm sao có thể giải quyết được cục diện hiện tại của Chương Châu đây, thật sự là vỡ nát, hủy tường Đông cũng không đủ bù vào tường Tây.
Nàng âm thầm suy nghĩ, quyết định không hỏi gì nữa, tự mình cân nhắc chuyện cứ coi như hắn ngàn lần vạn lần có ý nguyện bảo vệ nàng cả đời, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để mình biến thành ký sinh trùng vô dụng. Bất kể là phương diện nào đi nữa cũng đều phải nỗ lực trưởng thành lên mới được.
Khi trời vào đêm, U Vô Mệnh đã đến bên ngoài trường thành của Chương Châu.
Mấy quân lính phòng thủ ở gần trường thành của các châu quốc đều đã quá quen thuộc gương mặt này của U Vô Mệnh cùng cây đao của hắn, xa xa thấy hắn chạy lại đây, phía trên tường thành liền vang lên từng trận hoan hô.
Tang Viễn Viễn kinh ngạc không thôi "Người Chương Châu thích chàng như vậy sao"
"Xuỳ," U Vô Mệnh đầy mặt khinh thường, "Ai muốn bọn họ thích."
Tang Viễn Viễn tựa người vào hắn, cảm giác được tâm tình của hắn thật ra cũng không tệ lắm. Hắn thích chiến trường, cũng thích những người giống hắn thích chiến trường, những binh lính dũng mãnh không sợ chết, bất luận bọn họ thuộc về châu quốc nào, có đối địch với hắn hay không.
Chờ đến khi U Vô Mệnh lướt đến dưới thành, bọn lính đã bày ra bộ dáng quen thuộc, cao hứng kéo cửa sắt trường thành ra, mặc cho hắn giống như ngôi sao băng lướt đi ra ngoài. Bọn họ cũng đều biết, U Châu vương mỗi lần đến chi viện, lúc nào cũng muốn trước hết vọt vào trong sóng triều của Minh ma, giết hết một đống lớn chúng nó, làm đám Minh ma dùng máu nghênh đón hắn, vị sát tinh này đã đến.
Tối nay, trên đỉnh đầu lại là treo một vầng trăng máu.
Đoản mệnh nhảy xuống trường thành một chốc lát, Tang Viễn Viễn nhịn không được xoay người hỏi "Mỗi khi xuất hiện trăng máu thì nhất định sẽ xảy ra dũng triều sao"
U Vô Mệnh một bên đem trọng đao xẹt vào đám Minh ma, một bên cười trả lời "Không chú ý."
Hắn căn bản không thèm để ý loại chi tiết này.
Về truyền thuyết của trăng máu thì đủ loại khủng bố, nhưng vào tai U Vô Mệnh thì toàn bộ chỉ là trò cười. Hắn không tin thiên mệnh, không sợ ngôn luận, chưa từng có cái gì có thể làm hắn sợ hãi lùi bước.
Minh ma nhào lên, bị dễ dàng cắt thành hai đoạn.
U Vô Mệnh cố ý không toả ra ánh sáng linh uẩn.
Hắn chính là muốn cho chúng nó bổ nhào tới gần, rồi vung tay cho những trận mưa máu đó rào rạt đổ xuống, để chính ngón tay cùng lòng bàn tay mình tinh tế hưởng thụ xúc cảm mỹ diệu khi lưỡi đao chặt đứt cổ họng Minh ma truyền lại.
Con rối kích động đến phát cuồng.
Đây là lần đầu tiên U Vô Mệnh đem nó đưa tới chiến trường.
Nó có thể cảm ứng được nhiệt huyết kích động và tâm tình của hắn khi giết địch, nhưng mà bản thân nó lại chỉ có thể bị giấu bên trong bóng ma, làm một ít hoạt động ám sát. Cho đến hôm nay.
Nó nhịn không được lướt đi ra ngoài.
Quanh thân nó mờ mịt sương mù xanh đen, giống một tia chớp nho nhỏ, dễ dàng mà cắt đứt thân hình Minh ma như tảng lớn. Vóc dáng nó nhỏ nhắn, lại khoác bóng đêm, lướt một cái tiến vào trong sóng triều của Minh ma tức khắc không còn bóng dáng.
Chỉ có thể định vị được vị trí của nó dựa trên chỗ nào giống như bị gió lốc quét qua, Minh ma bị giết con ngã trái con ngã phải, thảm không nỡ nhìn.
Chờ đến khi U Vô Mệnh xung phong liều chết đến gần Minh Uyên, con rối rốt cuộc tung tăng nhảy nhót trở lại.
Ngay cả tóc đều nhuộm thành màu đỏ.
U Vô Mệnh "Đừng hy vọng ta tắm cho ngươi nha."
Con rối cúi đầu nhìn nhìn mình, sau đó hướng về phía hắn nhe ra một miệng đầy răng.
"Thả hoa của nàng đi." U Vô Mệnh nhảy xuống từ trên lưng Đoản Mệnh, tiện tay vung đao, đem đám Minh ma dám can đảm thò qua tới dứt khoát lưu loát trảm thành một bãi thịt nát.
Tang Viễn Viễn ném ra ba đoá hoa hai lớn một nhỏ của mình.
Hai cây đỏ thẫm mập mạp mang theo một cây gầy guộc có cái nụ hồng hồng 'póc' một cái xuất hiện ở trước mặt, cánh hoa rắn chắc đột nhiên xoè ra, tựa như mấy cái miệng rộng đầy máu.
Con rối và Đoản Mệnh bị doạ cho giật mình muốn nhảy dựng, Đoản Mệnh cong người lên, trên sống lưng thẳng tắp của nó dựng đứng một hàng lông mao, còn con rối gỗ thì trực tiếp liền rút vào bên dưới cái bụng to tròn của Đoản Mệnh, tay nhỏ nắm chặt lông nó, từ sau bụng ló ra nửa con mắt.
Liền thấy ba đóa hoa ăn thịt người há miệng, 'bang bang' hướng về phía đàn Minh ma giương nanh múa vuốt mà nuốt vào.
Con rối thật cẩn thận bò từ từ ra từ bên dưới cái bụng của Đoản Mệnh, đầu óc mờ mịt nhìn ra bên ngoài.
Hoa ăn thịt người chắn ở bên cạnh Minh Uyên.
Minh ma từ đáy vực bò lên tới bị chúng nó không lưu tình chút nào mà ngậm vào trong miệng, 'bang bang' từng ngụm ăn đến gì cũng không dư thừa.
Đoản Mệnh nhìn về phía Tang Viễn Viễn, ánh mắt dần dần trở nên sùng bái.
Cái này cũng quá lợi hại rồi.
Nam chủ nhân tuy rằng có thể giết nhiều lắm, nhưng hắn cũng không bản lĩnh ăn luôn nhiều như vậy nha.
Trong thú sinh quan chất phát của Đoản Mệnh, cái gì mà có thể ăn sạch hết thường thường chính là lợi hại nhất.
Con rối càng mở to đôi mắt, hai cái bàn tay bằng gỗ nắm gắt gao ở hai bên hông, miệng dẩu lên, học Đoản Mệnh, bày ra khẩu hình 'Âu ô'.
Quá lợi hại nha.
Từ xa xa trên bờ tường trường thành nhìn lại đây, một màn này thật ra là cực kỳ hung hiểm. Độ khủng bố của dũng triều thì không cần phải nói, huống chi còn thâm nhập vào trong sóng triều của Minh ma, giết đến bên cạnh Minh Uyên. Ở nơi xa nhìn tới căn bản nhìn không thấy người, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp Minh ma xếp thành một trái cầu lớn, đem một người nho nhỏ vây khốn ở ở giữa.
Từng trận gầm gừ khủng bố quanh quẩn ở trong ngoài trường thành, quân coi giữ chỉ biết tưởng tượng ra bản thân mình nếu ở trong cục diện như vậy thì như thế nào, đồng thời cũng cho rằng U Châu vương cùng với nữ nhân hắn đang khiếp sợ hoảng loạn.
Quân coi giữ trường thành phần nhiều là tiễn thủ, không có cách nào ra khỏi thành cứu giúp, chỉ có thể ở trên tường thành lo lắng suông.
Thủ quan vội vàng cho quân đem tin tình báo đến Chương Châu vương Chương Đại hiện đang ở một điểm dũng triều khác. Chương Đại vừa nghe U Châu vương một mình chạy vào trong dũng triều, vội vàng đem quân đuổi lại.
Giờ phút này, U Vô Mệnh bị cho rằng thân kẹt trong nguy triều lại đang không nhanh không chậm, đang thản thiên quơ đao tứ phương, đem đám Minh ma đang vây công giết chết chất chồng lên đến chỉnh chỉnh tề tề, một chồng lại một chồng mà xếp ở quanh mình, càng xếp càng cao.
"Quả Tử, ăn bên này một chút nha." U Vô Mệnh trên mặt còn dính máu Minh ma, dưới ánh trăng, trên khuôn mặt tuấn tú trắng bệch còn vươn vết máu như là vương tử của quỷ hút máu trong truyền thuyết.
Nhìn theo ngón tay hắn đang chỉ, thi thể Minh ma đã chồng lên thành một đống cao ngất trong mây, nếu bây giờ không cẩn thận đụng một chút không chừng có thể ngã xuống chôn chết cả đội quân.
Lúc này, ba con hoa ăn thịt người đều đã tiến hóa hoàn toàn.
Kỳ quái chính là, nàng cũng không thể triệu ra đoá hoa ăn thịt người thứ tư.
Ba đoá hoa này nó giống như bị nghẹn nghẹn lực lượng, bộ dáng như chuẩn bị ra đại chiêu gì ấy.
Nghe U Vô Mệnh triệu hoán, Tang Viễn Viễn chỉ huy ba đóa đại hoa nhảy tới, hự hự gặm trọc cái toà núi thịt tổ bố kia.
Ba đóa ăn thịt người thật lớn đỏ tươi sau khi nuốt một lượng Minh ma bỗng nhiên toả ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Trong lòng Tang Viễn Viễn vừa động, miệng yên lặng thì thầm "Luyện linh".
Hai người một rối gỗ một chó, đồng thời cảm ứng được năng lượng dị thường dao động.
Nụ hoa của ba đóa hoa ăn thịt người to lớn tựa hồ như bị chấn động, bởi vì tần suất lay động quá nhanh, thoạt nhìn như là đang sáng lên lập loè.
Không bao lâu, mấy tia sáng vụn vặt như sao chậm rãi theo thân hoa ăn thịt người trôi xuống rễ nho nhỏ màu nâu rồi rơi ra ngoài.
Từng hạt châu trắng, xanh, đen, đỏ, vàng năm màu cứ một cái tiếp một cái rớt ra bên ngoài, lọt vào trong mấy vũng máu đen lênh láng trên mặt đất.
U Vô Mệnh trố mắt một lát, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tang Viễn Viễn.
Tang Viễn Viễn nghiễm nhiên thấy trên hắn trán lập loè hào quang một chữ "tiền" sáng lạn.
"Tiểu Tang Quả," U Châu Vương đại nhân từ trước đến nay Thái Sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc, giờ phút này thanh âm run run, áp không được hưng phấn, "Đây là, cố ngọc tinh."
Tang Viễn Viễn "......"
Khó trách nhìn bộ dáng có vẻ quen thuộc như vậy.
Cho nên vậy là, hoa ăn thịt người của nàng ăn xong Minh ma, lại thải ra cố ngọc tinh năm hệ ?
U Vô Mệnh giơ tay lên, đem một cái túi con vứt cho con rối.
"Đi, đi nhặt hết lại."
Cái con rối gỗ nọ mới vừa rồi nhìn thấy những viên ngọc linh sáng lấp lánh đó, nhìn đến say mê.
Vừa nghe lời này, cả người con rối gỗ đều tức khắc giật mình một cái nhảy lên, trợn tròn đôi mắt và cái miệng, mặt đầy hưng phấn chạy tới.
Tay nhỏ của nó chộp vào trong vũng máu trên mặt đất, nhẹ nhàng vớt mấy viên ngọc tinh lên, đưa đến bên miệng thổi thổi một chút, sau đó trịnh trọng đem nó bỏ vào cái túi trong tay, còn vỗ vỗ bên ngoài chiếc túi.
Tang Viễn Viễn "......" quả nhiên sủng vật giống chủ nhân, tên này sống thoải mái một tý liền lộ rõ một tiểu tham tiền.
Đoản Mệnh rất rõ ràng không thích rối gỗ, nó vừa tách ra chút, Đoản Mệnh liền vô cùng vui sướng run rẩy bộ lông, lười nhác vươn vai, toàn bộ cơ thể thả lỏng lại.
Không thích mới bình thường. Từ này thả cái con rỗi gỗ này ra, trên người Đoản Mệnh đều trọc mất vài chỗ.
Sau khi tiến hóa ra năng lực luyện linh, Tang Viễn Viễn phát hiện nình lại có thể tiếp tục triệu hoán thêm hoa ăn thịt người.
Vung tay lên, lại có một đóa hoa ăn thịt người phiên bản nguyên thủy xuất hiện ở phía sau ba con hoa đỏ béo ị kia, thân cây màu nâu thật dài, nụ hoa thì ra sức bắt đầu nuốt Minh ma.
U Vô Mệnh thỉnh thoảng sẽ lướt trở về, bắt lấy Tang Viễn Viễn, 'chụt' một phát hôn trên nàng thật lớn bá, lại tán tỉnh một tiếng "Tiểu Tang Quả nàng thật là một bảo bối!"
Tang Viễn Viễn "......" này còn cần đến chàng nói.
Cố ngọc tinh nha, một tráp liền giá trị 50 đấu vàng. Cố ngọc tinh mà đi đổi thành Vân Gian thú, đó là một vạn năm ngàn con giao ngọc qua tay luôn, nàng sắp trở thành tay nhà giàu số một Vân Cảnh này rồi!
Nhưng mà nàng lại nhanh chóng phát hiện ra mình hơi suy nghĩ quá nhiều rồi.
Con rối chả mấy chốc đem toàn bộ cố ngọc tinh rơi trên mặt đất nhặt xong, nó nhìn nhìn cái túi ước lượng một chút, mới được có một dúm nho nhỏ, khoảng cách đến đầy một tráp còn xa lắm đi.
Nó mỏi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm cái đuôi rễ của bốn cây hoa kia, chờ chúng nó sản xuất cố ngọc tinh.
Phần lớn Minh ma bị hoa ăn thịt người tiêu hóa xong, chỉ có thể bù thêm chút năng lượng giúp Tang Viễn Viễn triệu hồi thêm càng nhiều hoa. Duy có rất ít Minh ma mới có thể lưu lại cố ngọc tinh.
U Vô Mệnh chậm rãi khẽ đảo mắt, như suy tư gì.
Sau một nén nhang, hắn bắt đầu cố ý quăng cho mấy đóa hoa ăn thịt người những con Minh ma không giống nhau.
Hắn không hề nương tay, ánh sáng xanh loé lên một cái, xung quanh lại tử thi đầy đất.
Hắn sải bước lược tiến vào trong ngọn núi thịt đó, lựa Minh ma thích hợp rồi dùng mũi đao ghim xuống, ném cho hoa ăn thịt người.
Tang Viễn Viễn phát hiện sản lượng cố ngọc tinh bắt đầu tăng lên thấy rõ.
"Chành làm như thế nào được vậy ?" Nàng đưa hai tay lên miệng bắc thành cái loa hướng về hắn hô to.
Hắn tiện tay xách một khối thi thể Minh ma lướt trở về, phóng về phía trước mặt nàng.
"Nhìn nè, nó phải đặc biệt cường tráng một ít."
Tang Viễn Viễn nhìn không ra khối thi thể mềm như bông này có chỗ nào cường tráng.
U Vô Mệnh lại xách một cổ thi thể khác trở về đặt bên cạnh.
Có đối lập liền lộ ra rõ điểm khác nhau nha.
Cơ thể hoàn chỉnh của Minh ma được cho là cường tráng thì lớn hơn so với Minh ma bình thường một vòng, cỡ như nếu nó đứng trước mặt thì đủ chê lấp hoàn toàn con kia. Hơn nữa màu da nó cũng hơi khác hơn một chút, mà nói cho đúng thì trên người Minh ma không có da, chỉ có một tầng dịch nhầy bao lấy phần máu thịt bên trong, nhưng có thể thấy được, Minh ma cường tráng thì phần thân thể dưới lớp dịch nhầy có vẻ đen hơn một ít.
"Con này là mang thuộc tính huyền thủy hả ?" Tang Viễn Viễn hỏi.
"Thông minh!" U Vô Mệnh cười, dùng mũi đao chọt một cái, ném con Minh ma huyền thuỷ này vào miệng rộng của hoa ăn thịt người.
Chả mấy chốc con rối liền thành công thu thập được một viên thủy linh cố ngọc tinh.
"Minh ma cũng mang thuộc tính à!" Tang Viễn Viễn ngạc nhiên nói, "Hay là chúng nó cũng tu luyện không thành ?"
U Vô Mệnh lắc lắc đầu "Chắc là do hoàn cảnh."
"Ừ." Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, "Nói như vậy, mấy con Minh ma bên cạnh mạch khoáng linh hỏa hôm trước, chỉ sợ có rất nhiều con trên người đều mang theo Hoả linh nhỉ."
Trong đôi mắt đen của U Vô Mệnh liền nổi lên ánh sáng kim tiền tài phú, hắc đao trong tay hắn càng múa nhanh nhẹn hơn.
Thời gian kiếm tiền luôn là như bóng câu qua khe cửa.
Chả mấy chốc mà chân trời ở phía Đông đã bắt đầu nổi lên ánh dương tròn như cái trứng.
Giờ này thủ hạ của Tang Viễn Viễn tổng cộng có được mười chín đóa cứu hoa ăn thịt người thể hình cực khủng bố.
Khi U Vô Mệnh lại một lần nữa trở về hôn lên trán nàng, nàng nhịn không được cảm khái nói "Thật muốn ở nơi này không đi cho rồi."
Trong mắt U Vô Mệnh tức khắc hiện lên cảnh giác "Sắp tới đại hôn rồi nha."
Tang Viễn Viễn thuận miệng liền nói " Kiếm được nhiều tiền như vậy, còn kết cái gì hôn..."
Lời nói đến một nửa, phát hiện biểu cảm của nam nhân trước mặt trở nên nguy hiểm, vội vàng chuyển miệng nói, "Đương nhiên là ta muốn có hôn lễ long trọng nhất cho chúng rồi, nhưng hiện tại không đủ tiền..."
U Vô Mệnh quái dị cười một cái, vươn một ngón tay dài, chỉ chỉ túi tiền trong tay con rối.
"Tiểu Tang Quả, nàng suy nghĩ nhiều quá, chút tiền ấy cũng đủ bắn pháo hoa nửa nén hương rồi."
Tang Viễn Viễn giật mình nhìn hắn "Còn muốn bán pháo hoa ? Quá xa xỉ!"
Đại hôn của quốc quân là phải bắn pháo hoa, mấy cái đốt đi ấy không gọi là tiền của quốc gia à ?
Khoé mắt U Vô Mệnh co giật "Tiểu Tang Quả, ta chính là vua của một nước, đại hôn không bỏ tiền bán pháo hoa, mặt mũi ta bỏ chỗ nào."
Tang Viễn Viễn "......" hoá ra hắn vẫn cần mặt mũi ha.
Chỉ là không biết vì cái gì, rõ ràng là đang nói chuyện đại sự tột bực hai nước liên hôn, qua miệng hai người này lại gióng như hai đứa bé trai bé gái nhà nào nói chuyện phiếm về sinh hoạt trong nhà ấy.
Tiếng gầm gừ ở xa xa truyền đến bỗng nhiên có chút khác thường, mặt đất truyền đến rung động rất có tiết tấu.
U Vô Mệnh đạp lên cái núi thi thể Minh ma mà mình dựng nên một cái, một lát sau, cau mày rơi xuống bên cạnh nàng "Có người tới."
Tang Viễn Viễn lưu luyến thu lại đại quân hoa ăn thịt người.
U Vô Mệnh ôm lấy nàng, cưỡi lên lưng Đoản Mệnh, bắt con rối lại, xoay người đi về hướng có người đến.
Phía trước là một chi quân đội đang nghênh đón.
Con rối thở phì phì lấy hai tay bưng lấy mặt, hai hàng lông mày nhỏ xinh đẹp mày gắt gao nhíu vào giữa trán, mắt đen lộ hung quang, trừng trừng về hướng đám người đến cắt đường tài lộ của nó.
Đôi tay nhỏ khoanh trước ngực, gắt gao nắm chặt túi cố ngọc tinh túi tích cóp cả đêm, cũng nặng trĩu đến được chừng nửa túi chứ có ít đâu.
U Vô Mệnh duỗi tay chụp chụp hai cái cũng chưa thể thành công lấy được cái túi từ trong tay con rối đi.
U Vô Mệnh "......" thôi cho nó ôm vậy.
Hắn tiện tay hất một phát, làm con rối quăng tới phía dưới bụng của Đoản Mệnh.
Đoàn quân xuất hiện phía trước chính là một đội quân mặc ngân giáp. Ánh sáng mặt trời vừa lúc chiếu lại đây, dưới mặt đất nhiễm đầy máu, ngân giáp quân bị tia nắng ban mai nhuộm thành màu kim hồng, như là thần binh trời giáng xuống.
U Vô Mệnh chậm rãi nhếch lên một bên lông mày.
Một thân ảnh tuấn dật phi phàm cao cao đang ngồi trên chiến thú, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ xuyên qua sóng triều của Minh ma, xa xa truyền đến.
"Nghe nói U Châu vương bất hạnh bị nhốt bên trong dũng triều, bổn vương cố ý suất quân tiến đến cứu giúp."
Lời thì nói như vậy, nhưng lại có vô số phi mũi tên không biết phân biệt đầu đuôi mà nơi nơi bắn xuống.
"Là Hàn Thiếu Lăng" trong lòng Tang Viễn Viễn rùng mình, "Tại sao hắn lại ở chỗ này ?!"
U Vô Mệnh tiện tay đem một đợt xác chết đánh rơi, không chút để ý nói "Chắc là tên khốn chui rúc ở Chương đô kia, Chương Kính, hướng Khương Nhạn Cơ mời viện binh tới."
Tang Viễn Viễn tức đến phát vui vẻ "Chương Đại hướng chàng cầu viện, Chương Kính liền tìm tới Hàn Thiếu Lăng, đây còn không phải là cố ý quấy rối sao!"
Thế gian này, ai có thể không biết U Vô Mệnh cùng Hàn Thiếu Lăng như nước với lửa.
U Vô Mệnh vui sướng khoa trương cười "Tiểu Tang Quả, ngay cả chuyện này mà nàng cũng có thể nhìn thật rõ như vậy, quả thật là danh sư xuất cao đồ"
Tang Viễn Viễn "......"
Khi nói chuyện, lại một đợt mũi tên bay như mưa lại.
U Vô Mệnh ôm Tang Viễn Viễn trong người, híp mắt lại, sau khi múa đao đẩy bay hết mưa tên thì áp đao xuống, chuẩn bị xung phong.
Ai cũng không chú ý tới, một con Minh ma bị bắn thủng lỗ chổ trên mặt đất lại bỗng nhiên thè cái lưỡi dài, đánh thẳng vào chân sau của Đoản Mệnh.
Một làn gió tanh ập đến, Đoản Mệnh muốn thu chân lại đã không còn kịp rồi.
Đôi mắt đen tròn xoe vừa lộ ra một chút hoảng sợ, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ từ dưới bụng nó bụng chui ra, một bàn tay nhỏ nắm lông nó, một bàn tay khác giơ binh khí trong tay, 'phanh' một tiếng chặn công kích của Minh ma.
Liền thấy vô số những viên ngọc châu sáng lóng lánh văng ra tứ phía.
Con rối gỗ yêu cố ngọc tinh như mạng dưới tình thế cấp bách, lại đem túi cố ngọc tinh mới vừa rồi U Vô Mệnh đều đoạt không được trở thành binh khí, thay Đoản Mệnh chắn một kích.
Trơ mắt nhìn nguyên túi cố ngọc tinh bay về phía bốn phương tám hướng, con rối ngơ ngác vươn bàn tay nhỏ, miệng hả rộng, toàn bộ hàm dưới đều muốn rớt tới dưới cằm.
Mưa tên lại đến, Đoản Mệnh rải bốn vó phi như bay vè phía phía trước.
Con rối vẫn còn ngơ ngác đưa tay ra, giương miệng, nhìn chằm chằm những đóm sáng lấp lánh có đi không có về.