Rất nhanh, Lý Vân Tranh đã đi đến bên ngoài sân nơi Khương Ngữ Bạch và những người khác đang ở. Lần trước Lý Vân Tranh đến, anh ta chỉ chú ý đến sự vui mừng, nhưng lần này anh ta mới phát hiện ra căn nhà Khương Ngữ Bạch đang ở là nhà gạch ngói mới xây, thậm chí tường rào cũng được xây bằng gạch xanh, trông có vẻ còn tốt hơn cả nhà anh ta.
Lý Vân Tranh nhíu mày lại, trầm giọng mắng: "Kỷ Hoan, cái đồ quỷ nghèo nhà mày giả vờ làm gì? Còn xây nhà như thế này, mày có cái mạng đó không?"
Mắng vài câu, Lý Vân Tranh mới chỉnh trang lại quần áo, gõ cửa nhà Kỷ Hoan.
Rất nhanh, có người đến mở cửa. Khương Ngữ Bạch nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì khẽ nhíu mày. Lần trước cô đã nói rất rõ ràng với Lý Vân Tranh rồi, người này còn đến làm gì nữa?
"Có chuyện gì?" Giọng Khương Ngữ Bạch lạnh nhạt, tay cô vẫn giữ chặt hai bên cánh cửa gỗ, có vẻ như sẵn sàng đóng cửa bất cứ lúc nào.
"Kỷ Hoan có ở nhà không? Chúng ta cứ đứng ngoài cửa nói chuyện, có vẻ không hay lắm nhỉ?" Lý Vân Tranh nhìn thấy Khương Ngữ Bạch, mặt đầy vẻ tươi cười.
"Có lời gì thì nói thẳng đi, anh là Càn Nguyên, tôi không tiện mời anh vào." Khương Ngữ Bạch nói nhưng không hề buông tay.
Lý Vân Tranh thấy vẻ mặt cô đề phòng như vậy thì lập tức không vui. Mấy ngày nay anh ta được người trong làng và gia đình tung hô lên tận trời, làm sao chịu được thái độ này của Khương Ngữ Bạch, liền bực bội nói: "Ngữ Bạch, cô làm thế này e rằng không thỏa đáng? Dù gì chúng ta cũng là người quen cũ, không cần phải đề phòng tôi như vậy chứ?"
Khương Ngữ Bạch nhìn Lý Vân Tranh, lạnh nhạt nói: "Nếu anh có việc xin hãy nói thẳng, nếu không có việc gì tôi sẽ đóng cửa."
Thấy Khương Ngữ Bạch thật sự định đóng cửa, Lý Vân Tranh lập tức cuống lên, chặn một bên cánh cửa lại: "Khoan đã, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Mấy ngày nay tôi có nhiều cuộc xã giao ở huyện thành, nên chưa kịp đến thăm cô. Ngữ Bạch, tôi và gia đình đã bàn bạc rồi, tuy có hơi khác so với những gì chúng ta đã nói trước đây, nhưng dù sao cũng coi như có thể khiến chúng ta ở bên nhau. Cô cũng biết bây giờ tôi là Tú tài rồi, Càn Nguyên mà, cưới mấy Khôn Trạch là chuyện bình thường. Ý của mẹ tôi là, cô hãy về nhà tôi làm thiếp trước."
Lý Vân Tranh vừa nói vừa nhìn sắc mặt Khương Ngữ Bạch. Thấy Khương Ngữ Bạch không có phản ứng gì, anh ta tiếp tục nói: "Cô yên tâm, với mối quan hệ của chúng ta, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô. Sau này nếu cưới chính thê, tôi cũng sẽ bảo cô ấy đối xử tốt với cô. Nếu cô thấy được..."
Khương Ngữ Bạch càng nghe càng thấy ghê tởm trong lòng. Cô đã điên rồi sao? Lại đặt hy vọng vào loại người này. Khương Ngữ Bạch không muốn nghe nữa, lập tức dùng sức đẩy cửa, muốn đóng cửa lại. Nhưng tiếc rằng sự chênh lệch sức mạnh giữa Càn Nguyên và Khôn Trạch quá lớn, Khương Ngữ Bạch dốc hết sức cũng không đóng được cửa.
May mắn thay, Kỷ Xảo nhìn thấy, vội vàng chạy đến giúp: "Chị Ngữ Bạch, em giúp chị."
Nói rồi, cô bé lại trừng mắt nhìn Lý Vân Tranh: "Anh còn mặt mũi không? Không nghe chị tôi nói không muốn nói chuyện với anh à?"
Lý Vân Tranh đánh giá Kỷ Xảo vài lần, rồi cười: "Cô là Kỷ Xảo đã ly hôn với Trương Lương Tài sao? Thật đáng tiếc."
Kỷ Xảo thấy ánh mắt anh ta quét qua mình, càng tức giận hơn: "Đồ vô lại nhà anh, mau cút đi, để chị tôi biết được, nhất định sẽ không tha cho anh đâu."
Lý Vân Tranh nghe Kỷ Xảo nói vậy, lập tức cười lớn: "Kỷ Xảo, chị cô chẳng qua là một kẻ chân đất không có công danh, cô ta làm gì được tôi? Nói cho cô biết, bây giờ tôi là Tú tài, ngay cả gặp Huyện lệnh tôi cũng không cần quỳ lạy, cô nghĩ tôi sẽ sợ cô ta sao?"
Lý Vân Tranh tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ chị cô về, cô nhớ nói với cô ta, nói rằng tôi muốn cưới vợ cô ta làm thiếp. Nếu biết điều, hãy bảo cô ta nhanh chóng ly hôn với Khương Ngữ Bạch, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo."
Nói rồi, anh ta lại nhìn Khương Ngữ Bạch, khuyên nhủ: "Ngữ Bạch, cô nghe lời tôi đi. Đừng thấy cô đi theo tôi là làm thiếp, tôi là người có công danh, sau này nói không chừng còn có thể làm quan. Kỷ Hoan làm sao xứng so với tôi, cô đừng mê muội nữa. Lòng kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, lỡ mất cơ hội này, sau này cô muốn làm thiếp cho tôi cũng khó đấy."
"Anh điên rồi sao Lý Vân Tranh, tôi đã nói tôi sẽ không rời Kỷ Hoan. Nếu anh không nghe, thì chúng ta không có gì để nói nữa. Xảo Xảo, đóng cửa mạnh vào." Nói rồi, Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo cùng hợp sức, dùng hết sức đẩy mạnh cánh cửa lớn của sân.
Lý Vân Tranh vốn dĩ chỉ là Càn Nguyên bình thường, cộng thêm việc anh ta chỉ lo học hành, nên sức lực không lớn. Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo dốc hết sức, cánh cửa lập tức được đóng lại.
Khương Ngữ Bạch vội vàng khóa chặt cửa gỗ. Bên ngoài Lý Vân Tranh vẫn thao thao bất tuyệt nói: "Khương Ngữ Bạch, cô đừng có không biết điều, cô không đồng ý, tôi sẽ đi tìm người nhà cô đấy. Cha cô và anh cô mà biết tôi muốn nạp cô làm thiếp, chắc chắn sẽ mừng rỡ lắm. Cô đừng ngốc nữa, Kỷ Hoan chỉ là một kẻ chân đất không có tài cán gì, cô theo cô ta thì được gì? Sống một đời nghèo khổ sao?"
Kỷ Xảo nghe thấy bên trong suýt khóc vì tức giận, nhưng cô bé không biết cãi nhau, mãi mới vội vàng biện minh cho chị mình: "Không phải đâu, chị tôi là Càn Nguyên tốt nhất trên đời này, anh không thể so được với chị tôi. Chị Ngữ Bạch sẽ không đi theo anh đâu."
Nói rồi, cô bé vội vàng kéo chặt tay áo Khương Ngữ Bạch, tủi thân nhìn Khương Ngữ Bạch, sợ Khương Ngữ Bạch thật sự bị người khác cướp đi.
Sắc mặt Khương Ngữ Bạch khó coi, cô vươn tay vỗ nhẹ tay Kỷ Xảo: "Chúng ta vào nhà đi, sân sau còn nhiều đồ chưa dọn dẹp xong, chúng ta vào dọn đi, đừng để ý đến anh ta nữa. Loại người này, càng nói chuyện với anh ta, anh ta càng được nước lấn tới."
"Vâng." Kỷ Xảo thấy Khương Ngữ Bạch không muốn để ý đến Lý Vân Tranh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bé lén nhìn Khương Ngữ Bạch, nhỏ nhẹ nói tốt cho Kỷ Hoan: "Chị Ngữ Bạch, chị tôi là người rất tốt, không như người kia nói đâu. Hơn nữa, chị ấy còn biết nung chén trà, sau này nhất định có thể đưa chúng ta sống cuộc sống tốt. Chị đừng đi với người khác, được không?"
Khương Ngữ Bạch gật đầu, vỗ nhẹ mu bàn tay Kỷ Xảo an ủi: "Yên tâm, tôi không đi đâu cả. Chỉ là chuyện hôm nay đừng nói với Kỷ Hoan vội. Mấy ngày nay cô ấy đã lao tâm khổ tứ vì chuyện chén trà rồi, tôi không muốn cô ấy phải lo lắng thêm về những chuyện vụn vặt trong nhà."
Kỷ Xảo nghĩ cũng đúng, mấy ngày chị cô nung chén trà gần như làm việc liên tục, hôm nay vừa rảnh rỗi thì đã đi huyện thành chạy việc làm ăn rồi. Kỷ Xảo cũng thương chị mình, không muốn chị phải lo lắng.
"Nhưng nếu anh ta đến nữa thì sao?" Kỷ Xảo lo lắng hỏi.
"Mấy ngày này tôi sẽ không ra ngoài một mình, nếu cần gì thì em đi cùng tôi. Chúng ta hai người ở đó, dù có gặp Lý Vân Tranh, anh ta cũng không dám làm gì." Khương Ngữ Bạch nghĩ rồi nói.
Kỷ Xảo gật đầu: "Vâng, nghe lời chị."
Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo nói xong thì bắt đầu bận rộn. Những mảnh sứ vỡ trước đây Kỷ Hoan dặn đừng vứt đi, Khương Ngữ Bạch dứt khoát quét những mảnh sứ vỡ đó sang một bên, rồi dọn dẹp sân sau một lần nữa.
Kỷ Xảo cũng không rảnh rỗi, trước hết là cho con la ăn cỏ, sau đó dọn dẹp sạch sẽ chuồng la.
Ở một phía khác, Kỷ Hoan cũng vừa mới đến huyện thành. Cô ôm chặt chiếc bọc chứa bốn chiếc chén trà vội vã đi đến nhà họ Dư. Đến cổng nhà họ Dư, Kỷ Hoan lấy ra tấm thẻ ngọc mực mà Dư Bân đã đưa cho mình.
"Mấy vị, tôi là bạn của Dư Bân, đến tìm cậu ấy có chút việc. Đây là tấm ngọc bài cậu ấy đưa cho tôi trước đây."
Mấy tiểu đồng gác cổng tiến lên xem xét tấm thẻ, thấy là thật, tiểu đồng dẫn đầu lập tức cho người vào thông báo, đồng thời trả lại tấm ngọc bài cho Kỷ Hoan.
Không lâu sau, tiểu đồng vừa rồi chạy ra, mời Kỷ Hoan vào phủ bàn bạc.
Kỷ Hoan đi theo tiểu đồng dẫn đường, rất nhanh đã đến một tòa lầu gác. Dư Bân đang ngâm thơ uống rượu với mấy người bạn ở đó. Thấy Kỷ Hoan đến, anh ta vội vàng đứng dậy đón.
"Hôm qua tôi còn nói chuyện với em gái về cậu, không ngờ hôm nay cậu đã đến rồi. Vừa hay, ngồi xuống uống vài chén với chúng tôi đi." Dư Bân không hề tỏ ra ghét bỏ Kỷ Hoan với quần áo rách rưới, nhiệt tình mời Kỷ Hoan cùng uống rượu với họ.
Kỷ Hoan nhìn mấy công tử bột bên kia, rồi nhìn lại Dư Bân: "Dư huynh, hôm nay tôi đến tìm huynh là có việc chính cần nói, huynh xem có thể..."
Dư Bân lập tức hiểu ra Kỷ Hoan có chuyện muốn nói riêng với mình, bèn chào hỏi mấy người bạn thân thiết của mình: "Các cậu uống trước đi, tôi nói chuyện với người bạn này một lát rồi sẽ quay lại."
Nói rồi, Dư Bân dẫn Kỷ Hoan lên lầu ba của tòa lầu gác, nơi này là một thư phòng yên tĩnh.
Dư Bân cho người mang lên hai chén trà. Đồ đựng trà chính là loại thanh sứ mà Kỷ Hoan đã thấy ở tiệm trà cụ Thanh Nhã lần trước.
"Đi đường mệt rồi phải không, mau uống ngụm trà nghỉ ngơi chút đi." Dư Bân tự mình cũng uống một ngụm trà. May mà vừa rồi anh ta uống không nhiều, nếu không lúc này cũng không thể tiếp đãi Kỷ Hoan được.
"Vâng." Kỷ Hoan cầm chén trà uống một ngụm, rồi mới lấy hết can đảm mở lời: "Dư huynh, lần này tôi đến quả thật muốn nhờ huynh giúp một việc. Chúng ta cũng coi như quen biết nhau rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Không biết gia đình Dư huynh có làm ăn buôn bán chén trà hay không."
Dư Bân gật đầu: "Tất nhiên là có, nhà tôi còn mở mấy cửa hàng bán chén trà ở huyện thành nữa."
Kỷ Hoan gật đầu, lấy chiếc bọc trong tay ra, vừa cởi bọc vừa nói: "Mấy ngày nay tôi cũng nung được mấy chiếc chén trà, muốn nhờ Dư huynh giúp tôi thẩm định một chút."
"Cậu còn biết nung chén trà ư?" Mắt Dư Bân sáng lên. Ở Đại Lương, vị thế của những thợ nung chén có tay nghề cao là rất lớn, bởi vì toàn bộ Đại Lương đều rất thích uống trà, hơn nữa còn có không ít gia đình hào môn quý tộc thích sưu tập chén.
"Tất nhiên là biết, chỉ là chén trà của tôi hoàn toàn khác so với những chén trà hiện có ở Đại Lương Quốc. Chén trà của tôi gọi là Kiến Trản." Kỷ Hoan vừa nói vừa lấy từng chiếc chén trà trong bọc ra.
Chỉ vừa nhìn thấy chiếc chén trà đầu tiên, mắt Dư Bân đã đứng thẳng. Chiếc chén trà đầu tiên này phủ đầy những giọt dầu màu vàng kim, thành chén có màu men xanh đen, bên trên phủ đầy những giọt dầu màu vàng kim, trông thật xa hoa quý phái.
Dư Bân không khỏi nâng chiếc chén trà lên, đưa đến trước mặt ngắm nghía kỹ lưỡng.
Anh ta nuốt nước bọt mấy lần, rồi lại xem mấy chiếc chén trà còn lại. Mấy chiếc chén trà có màu sắc khác nhau, tất cả đều là kiểu dáng mà anh ta chưa từng thấy.
Dư Bân gọi to ra ngoài, rất nhanh, hai cô hầu gái đang chờ ở cửa liền đẩy cửa bước vào.
"Các cô bảo những người đang uống rượu ở dưới lầu giải tán đi, hôm nay tôi có chuyện quan trọng cần nói với bạn, không rảnh quản họ." Dư Bân vội vàng căn dặn, chút hơi men vừa rồi của anh ta lúc này cũng đã tỉnh.
"Vâng." Các tỳ nữ vội vã làm theo lời dặn và nhanh chóng rời đi.
Dư Bân say mê cầm mấy chiếc chén trà ngắm nghía, mắt sáng rực nhìn Kỷ Hoan: "Từ nhỏ tôi đã thấy không ít chén trà do các danh gia nung, nhưng chưa bao giờ thấy chén trà nào như của cậu. Kỷ Hoan, nếu chén trà này của cậu được bán trong giới quý nhân, một chiếc có lẽ có thể bán được nghìn vàng. Hay là thế này, cậu hãy mang chén trà cậu làm được đến cửa hàng của chúng tôi bán, tiền bán được cậu bảy tôi ba."
Kỷ Hoan cười lắc đầu. Dư Bân nghĩ vẫn còn quá đơn giản, nếu đơn giản như vậy thì mấy ngày nay cô đã không phải lo lắng ưu tư rồi.
"Sao? Cậu không muốn à? Cậu tám tôi hai cũng được." Dư Bân tiếp tục nói.
Kỷ Hoan thở dài, nhìn thẳng vào Dư Bân: "Dư huynh, vấn đề không phải là tiền, mà là 'kẻ thất phu vô tội, mang ngọc trong mình là có tội'. Gia đình Dư huynh có thực lực nhất định ở Thanh Viễn thành, nhưng nếu so với tất cả những người có quyền lực ở Giang Bắc Đạo thì sao? So với những người có quyền thế trên toàn Đại Lương thì sao?"
Kỷ Hoan thấy Dư Bân trầm ngâm, tiếp tục nói: "Kiến Trản của tôi là độc nhất vô nhị trên toàn Đại Lương. Một khi thứ này tuồn ra thị trường, nó sẽ nhanh chóng được đẩy giá lên cao, điều đó không sai, nhưng tôi cũng sẽ nhanh chóng trở thành bia ngắm, bị nhiều người nhòm ngó. Chỉ cần sơ suất một chút là tan xương nát thịt. Vì vậy, lần này tôi đến là muốn hỏi Dư huynh về thời cuộc, muốn xem liệu có thể tìm được một người chống lưng hay không."
Kỷ Hoan nói thẳng với Dư Bân, muốn xem Dư Bân có thể giúp mình được không. Hiện tại cô chỉ ở một huyện thành nhỏ, không thể tiếp xúc với những nhân vật lớn, cũng không biết gì về tình hình chung của Đại Lương. Người cô có thể hỏi chỉ còn lại nhà họ Dư, dù sao nhà họ Dư cũng là một trong những thương gia hàng đầu ở Thanh Viễn thành, họ có quan hệ thương mại với nhiều nơi, có thể trở thành người giàu nhất huyện chắc chắn cũng không hề đơn giản.
Dư Bân cũng gật đầu theo: "Quả thật tôi đã nghĩ quá đơn giản rồi. Kỷ Hoan, cậu quả nhiên không phải người thường. Cậu tin tưởng tôi đến mức mang Kiến Trản này trực tiếp cho tôi xem, vậy tôi cũng nói rõ cho cậu biết. Nhà họ Dư chúng tôi có thể đứng vững ở huyện Thanh Viễn, thực ra không chỉ dựa vào bản thân chúng tôi. Chỉ là người đứng sau nhà tôi có lai lịch rất lớn, tôi không tiện nói chi tiết với cậu. Nếu cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ cầm chén trà của cậu đi thăm dò trước."
Kỷ Hoan mím môi suy nghĩ một lúc, ngón tay không ngừng gõ nhẹ trên mặt bàn.
Dư Bân nhận thấy Kỷ Hoan còn e ngại, bèn nói: "Cậu yên tâm, cậu đã cứu mạng em gái tôi, Dư Bân tôi tuyệt đối sẽ không hại cậu. Vừa rồi cậu cũng nhắc đến Giang Bắc Đạo rồi, người đứng sau nhà tôi, toàn bộ Giang Bắc Đạo không ai dám trêu chọc. Cậu cũng biết thời cuộc bây giờ đang hỗn loạn, Đại Lương bề ngoài có vẻ huy hoàng, nhưng bên trong đã thối rữa rồi. Lão hoàng đế ngày ngày chỉ lo tu tiên hỏi đạo, hai vị hoàng tử trong triều cũng đã tự lập phe phái, còn có không ít nơi đã xuất hiện quân khởi nghĩa. Có lẽ không lâu nữa Đại Lương sẽ đại loạn."
Nghe Dư Bân nói vậy, Kỷ Hoan lại không hề nghĩ tới, dù sao huyện thành nhỏ của họ trông vẫn yên ổn, không có vẻ gì là sắp xảy ra chuyện.
"Dư huynh, huynh có thể kể thêm cho tôi nghe về chuyện của Đại Lương không? Huynh cũng biết tôi ngày ngày ở trong làng, thật sự không rõ về những chuyện này." Kỷ Hoan vội vàng hỏi tiếp.
"Được thôi, nếu cậu không chê, tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Dư Bân uống một ngụm trà rồi mới bắt đầu nói: "Lão hoàng đế hiện tại tên là Thịnh Nguyên, từ nhỏ đã tin theo Đạo giáo. Kể từ khi lên ngôi, ông ấy vẫn luôn cầu tiên hỏi đạo, ngày ngày uống đan dược, thân thể đã sớm suy kiệt. Vì vậy, ông ấy chỉ có tổng cộng năm người con, trong đó một nữ Khôn Trạch đã mất, bốn người còn lại đều là Càn Nguyên, hai nam hai nữ. Chỉ là hai vị Hoàng nữ kia không được Hoàng đế yêu quý, sớm đã để họ đến lãnh địa phong của mình. Bây giờ ở Kinh thành chỉ còn lại Thái tử Thịnh Tuấn và Nhị hoàng tử Thịnh Đằng, Hoàng đế tiếp theo rất có thể sẽ được sinh ra giữa hai người này."
Kỷ Hoan gật đầu, nhưng cô lại không nghĩ như vậy. Biết đâu hai hoàng tử kia đấu đá nhau lưỡng bại câu thương, cuối cùng lại là hai vị Hoàng nữ ở ngoài ngư ông đắc lợi thì sao.
Nghe Dư Bân giải thích xong, Kỷ Hoan lại suy nghĩ một lúc, rồi mới gật đầu đồng ý: "Vậy chuyện Kiến Trản xin làm phiền Dư huynh."
Dù sao Kỷ Hoan hiện tại không có chút quan hệ nào, mang chén trà đi khắp nơi để tìm người giúp đỡ cũng vô ích. Chi bằng tin tưởng Dư Bân một lần, dù sao mình cũng đã giúp em gái anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không hại mình.
Dư Bân thấy Kỷ Hoan vẫn còn lo lắng, bèn vươn tay vỗ vai Kỷ Hoan: "Cậu yên tâm, đừng thấy ngày thường tôi chỉ ăn uống vui chơi, nhưng khi làm việc chính tôi tuyệt đối sẽ không lơ là. Nhiều nhất là nửa tháng, tôi nhất định sẽ trả lời cậu."
"Vậy thì xin cảm ơn Dư huynh trước. Tôi xin phép về trước chờ tin tức." Kỷ Hoan đứng dậy định đi.
"Được, nhưng cậu nhất định phải nhớ, tạm thời đừng mang thứ này ra bán." Dư Bân nhắc nhở.
Kỷ Hoan cười khổ gật đầu: "Kiến Trản không giống những thứ khác, rất khó nung, tỷ lệ thành phẩm lại cực kỳ thấp. Lần này tôi tổng cộng chỉ nung thành công hơn chục chiếc, dù có muốn bán tôi cũng không nỡ."
"Vậy được, tôi có tin tức sẽ trực tiếp đến làng tìm cậu."
Hai người khách sáo thêm vài câu, Kỷ Hoan mới chuẩn bị quay về. Ra khỏi cổng Dư phủ, Kỷ Hoan vẫn còn suy nghĩ về những lời Dư Bân vừa nói. Cô chỉ muốn kiếm đủ tiền nuôi hai cô bé, chứ không muốn bị cuốn vào bất kỳ tranh chấp nào.
Trên đường về, Kỷ Hoan mua bánh hoa đào tươi ngon để mang về cho hai cô bé. Khi đi ngang qua Thanh Phong Lâu, cô tình cờ thấy Kỷ Viễn và một Càn Nguyên nam đang ôm ấp nhau bước ra từ bên trong. Hôm nay Kỷ Viễn mặc một chiếc áo choàng dài màu hồng nhạt, khiến Kỷ Hoan khóe môi giật giật. Kỷ Viễn thích màu hồng từ khi nào vậy?
Nhìn người Càn Nguyên nam bên cạnh anh ta, cứ sờ mó cọ xát Kỷ Viễn, không ngừng có những hành động nhỏ, khóe môi Kỷ Hoan khẽ nhếch lên. Kỷ Viễn xem ra đã thay đổi mục tiêu, bắt đầu quyến rũ Càn Nguyên nam rồi?
Kỷ Hoan thấy họ sến sẩm, không nhìn thêm nữa, quay người tiếp tục đi đường. Đi thêm một giờ nữa, Kỷ Hoan mới thấy xa xa đã nhìn thấy ngôi làng.
Đi thêm một đoạn, Kỷ Hoan thấy bên đường có ba con chó đen đang nằm. Con lớn trông như chó mẹ, cảnh giác nhìn chằm chằm Kỷ Hoan. Hai con chó con chỉ lớn bằng hai bàn tay, lúc này đang mềm mại ôm nhau chơi đùa.
Kỷ Hoan thấy hai con chó nhỏ đáng yêu, không kìm được, bóc một gói bánh ngọt, để lại cho ba con chó đen mỗi con một miếng bánh hoa đào.
Con chó đen lớn ngửi ngửi, có vẻ không nỡ ăn, ngậm miếng bánh trước mặt nó mang đến trước mặt hai con chó con.
Hai con chó nhỏ ngây thơ "ẳng ẳng" ăn. Một trong hai con chó nhỏ thấy Kỷ Hoan cho chúng ăn, bèn chạy bằng đôi chân ngắn cũn về phía Kỷ Hoan. Thấy Kỷ Hoan nhìn mình, con chó nhỏ mềm mại cọ vào ống quần Kỷ Hoan làm nũng.
Con chó nhỏ kia thì chặn trước mặt Kỷ Hoan, lật bụng ra, nguẩy nguẩy làm nũng.
Chó đen lớn thấy hai con chó con thích Kỷ Hoan, cũng đi theo, đôi mắt chó nhìn chằm chằm Kỷ Hoan.
Thế là, khi Kỷ Hoan về đến làng, bên cạnh cô không chỉ có một con chó đen lớn, mà còn có hai con chó đen nhỏ như cục than đen.
Kỷ Hoan thở dài, ai bảo cô mềm lòng chứ, lại bị ba con chó nhỏ vạ lây. Cho ăn một lần mà lại bám theo mình, nhưng nuôi vài con chó trong nhà cũng không có gì không tốt. Mỗi lần cô có việc phải ra ngoài, cô luôn lo lắng cho hai cô bé ở nhà. Có mấy con chó này, cũng coi như có thêm một lớp bảo vệ. Dù sao sân nhà bây giờ cũng rộng, có thể nuôi được ba con chó này.
Hai cục than đen nhỏ chạy trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Kỷ Hoan, sợ làm mất Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan cười bất lực lắc đầu, dẫn ba con chó về sân nhà: "Đi thôi, vào hết đi. Lát nữa tôi sẽ đun nước nóng tắm cho các cô, xem các cô bẩn chưa kìa, móng vuốt còn dính bùn đất nữa."
Ba con chó không hiểu Kỷ Hoan đang nói gì, nhưng dù sao cũng rất vui.
"Chị, chị tìm được chó nhỏ ở đâu vậy?" Kỷ Xảo nhìn thấy hai con chó con, mắt sáng rỡ.
Hai cục than đen nhỏ thấy Kỷ Xảo muốn đến gần, sủa non nớt vài tiếng. Mãi đến khi Kỷ Hoan xoa đầu chúng bảo chúng nhận người: "Nhị Hắc, Tam Hắc, sau này đều là người nhà rồi, không được tùy tiện hung dữ với hai chị kia, biết chưa?"
Hai cục than đen lập tức sủa mềm mại làm nũng. Thấy chó nhỏ không sủa lung tung nữa, Kỷ Xảo đến chơi với hai bé con.
Còn chó đen lớn thì ngoan ngoãn hơn nhiều, cuộn tròn bên cạnh Kỷ Hoan nhìn hai chó con chơi với Kỷ Xảo.
"Thôi nào, đi đun nước tắm cho chúng đi. Dù sao cũng là nhặt từ bên ngoài về, tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng chơi với chúng."
"Vâng, em đi đun nước ngay." Kỷ Xảo vui vẻ vô cùng.
Khương Ngữ Bạch thấy chó nhỏ đáng yêu, cũng chơi với chó nhỏ một lúc, nhưng hình như nghĩ đến điều gì đó, Khương Ngữ Bạch lại vội vàng tránh xa chó nhỏ, âm thầm quay về bếp đun nước cho chó nhỏ.
Rất nhanh, hai chậu nước tắm lớn đã được chuẩn bị. Kỷ Hoan đặt chậu gỗ lớn ở sân trước, cô tắm cho chó đen lớn, còn Nhị Hắc và Tam Hắc thì giao cho Kỷ Xảo.
Tính cách chó đen lớn rất hiền lành, ngoan ngoãn để Kỷ Hoan tắm lông cho nó, vẻ ngoan ngoãn trông như một con chó giả.
So với chó đen lớn, hai cục than nhỏ lại hiếu động hơn nhiều, chúng đùa giỡn trong nước. Cuối cùng, phải nhờ Khương Ngữ Bạch cùng đến giúp, Nhị Hắc và Tam Hắc mới tắm xong xuôi.
Vừa được thả xuống đất, hai cục than nhỏ đã chạy nhảy chơi đùa khắp sân.
Kỷ Hoan chuẩn bị thau để đựng thức ăn và nước cho ba con chó, rồi dùng ván gỗ dựng một chuồng gỗ cho chúng, bên trong trải một ít cỏ khô.
Chăm sóc xong cho chó, ba người Kỷ Hoan mới ăn bữa tối.
Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Hoan cũng không rảnh rỗi, gần như ngày nào cũng cắm đầu vào núi sau. Đôi khi giữa trưa cũng không về ăn cơm. Nếu sau này có đối tác hợp tác, cái lò nhỏ ở nhà sẽ không đủ dùng, không thể cho ra nhiều chén được, sau này chắc chắn phải xây lò lớn hơn. Vì vậy, nhu cầu về nguyên liệu thô chắc chắn sẽ lớn. Mảnh nguyên liệu nhỏ tìm thấy trước đây chắc chắn không đủ, Kỷ Hoan nghĩ phải tìm thêm nhiều mới được.
Mấy ngày này cô toàn tâm toàn ý lo nghĩ về chuyện men và đất sét, ngày ngày đi sớm về khuya, tự nhiên cũng không để ý đến việc mấy ngày nay Khương Ngữ Bạch luôn cảm thấy không khỏe.
Buổi tối về nhà, ba người ngồi trong phòng ăn dùng bữa. Kỷ Hoan cảm thấy sắc mặt Khương Ngữ Bạch không tốt, bèn hỏi: "Sắc mặt cô sao lại trắng bệch như vậy? Có phải không khỏe không? Lát nữa tôi đưa cô đến chỗ Lương y Dư xem sao."
"Không cần đâu, chỉ là tối qua không ngủ ngon, lát nữa tôi nghỉ ngơi sớm sẽ ổn thôi." Khương Ngữ Bạch cố chịu đựng sự khó chịu trên người nói, sợ Kỷ Hoan không tin, cô còn nhấn mạnh thêm lần nữa: "Thật sự không sao, sáng mai sẽ khỏe thôi."
Kỷ Hoan thấy cô kiên quyết, bèn không nói gì nữa, ăn xong liền bảo cô đi nghỉ sớm.
Khương Ngữ Bạch về phòng, chịu đựng sự khó chịu trên người, tìm thuốc viên trong tủ quần áo ra. Thuốc này cô mua từ chỗ Lương y Dư ba ngày trước, tác dụng là kiềm chế sự khó chịu của cơ thể trong kỳ Vũ Lộ.
Thuốc viên này tuy rẻ tiền, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, dùng lâu dài sẽ gây tổn hại cho cơ thể, hơn nữa dùng càng lâu thì hiệu quả càng kém rõ rệt.
Khôn Trạch trong làng kết hôn sớm, vì vậy không có nhiều người cần loại thuốc viên này. Còn Khôn Trạch ở thành phố thì có những loại thuốc tốt hơn để lựa chọn, không cần phải chọn loại thuốc rẻ tiền gây hại cho cơ thể này.
Khương Ngữ Bạch lau mồ hôi trên trán, cố gắng mở nắp chai, đổ vài viên thuốc ra ngậm vào miệng. Trước đây cô chỉ cần uống một viên là có hiệu quả rõ rệt, nhưng bây giờ uống nhiều viên như vậy, cơ thể vẫn khó chịu vô cùng, hơn nữa còn bắt đầu khó chịu từ nhiều ngày trước kỳ Vũ Lộ.
Khương Ngữ Bạch lảo đảo bò đến mép giường, mãi mới cởi được giày lên giường. Cô thu mình trong chăn, có chút bối rối nhìn lọ thuốc trong tay, trán đầy mồ hôi lạnh.
Khóe mắt cô hơi đỏ hoe, tay cầm lọ thuốc khẽ run. Cô không biết lần này cơ thể mình có thể chống đỡ nổi không. Lương y Dư nói, cô đã uống quá nhiều loại thuốc viên rẻ tiền này, tín hương trong cơ thể vốn đã không ổn định, nếu không có Càn Nguyên giúp điều hòa, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Khương Ngữ Bạch hít hít mũi, vì quá khó chịu, cô cắn chặt môi dưới của mình. Cho dù cô thực sự nguy hiểm đến tính mạng, cô cũng không nỡ để Kỷ Hoan giúp mình giải tỏa.
Chuyện chị cô muốn làm vừa mới có chút khởi sắc, cô không muốn vì mình mà hại Kỷ Hoan. Nhưng cảm giác lạnh nóng xen kẽ trên cơ thể hành hạ Khương Ngữ Bạch gần như muốn gục ngã. Cô vừa khóc nấc khe khẽ vừa lẩm bẩm: "Tại sao lại là tôi khắc người khác, tại sao lại là tôi..."
Khương Ngữ Bạch không biết mình đã đau đến ngất đi từ lúc nào. Khi tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn như sợi mì, nhưng may mà cảm giác lạnh nóng xen kẽ trên người đã đỡ hơn một chút.
Cô gắng gượng đứng dậy, sợ vẻ mặt tái nhợt của mình làm Kỷ Hoan và những người khác sợ hãi, Khương Ngữ Bạch cố tình thoa một chút son má lên mặt để trông có sức sống hơn.
Cô đi ra định nấu cơm, Kỷ Xảo thấy cô không khỏe, bèn mang cơm đến cho cô: "Chị Ngữ Bạch, chị sao rồi? Nếu không khỏe, em đi gọi Lương y Dư đến cho chị nhé. Chị em dặn em phải chăm sóc chị thật tốt trước khi đi."
"Cô ấy đi đâu rồi?" Đầu Khương Ngữ Bạch quay cuồng, giọng nói cũng hơi run.
"Vừa rạng sáng đã có người ở thành phố đến tìm chị rồi, sau đó chị vội vàng đi cùng người đó, nói là có chuyện quan trọng cần đến huyện thành bàn bạc. Chị ấy dặn em ở nhà chăm sóc chị thật tốt." Kỷ Xảo vội vàng giải thích.
Nhưng cô bé thấy tinh thần Khương Ngữ Bạch dường như kém hơn, không khỏi lo lắng: "Chị Ngữ Bạch, hay là em đi gọi lương y cho chị nhé, sắc mặt chị trông tệ lắm."
Khương Ngữ Bạch vội vàng lắc đầu: "Đừng đi, thật sự không cần đâu. Mấy ngày nay tôi hơi mệt, về ngủ một lát nữa là khỏe thôi. Em đừng đi gọi lương y."
Khương Ngữ Bạch vừa nói vừa chịu đựng sự khó chịu trên cơ thể đóng cửa phòng lại. Kỷ Xảo thấy cô kiên quyết không cho mình gọi lương y, cũng đành chịu.
Khương Ngữ Bạch nằm xuống giường, mò ra cái lọ nhỏ đựng thuốc viên. Đầu óc cô choáng váng, tay cũng mềm nhũn không có sức. Khương Ngữ Bạch hoàn toàn không biết mình đã đổ ra bao nhiêu viên thuốc, chỉ nhét hết vào miệng, muốn giảm bớt sự khó chịu trên cơ thể mình.
Mãi lâu sau, không biết là thuốc đã có tác dụng hay cô đã đau đến ngất đi, sự khó chịu trên người quả thật đã giảm đi một chút.
Ở phía bên kia, Kỷ Hoan được người nhà họ Dư đón đi từ sáng sớm. Lúc này cô đang ở trong nhã gian của Thanh Phong Lâu. Dư Bân đã cho người chuẩn bị rượu thịt, chờ sẵn ở đó. Thấy Kỷ Hoan đến, anh ta càng vui mừng không ngậm miệng được.
"Mau ngồi đi, chuyện lần trước chúng ta nói đã có manh mối rồi. Tôi cũng vừa mới về hôm qua, sáng nay đã vội vàng cho người đến đón cậu." Dư Bân vừa nói vừa ra dấu mời Kỷ Hoan ngồi xuống.
Kỷ Hoan nhìn xung quanh, thấy trong phòng lúc này ngoài hai người họ, còn có hai Khôn Trạch, một người đánh đàn một người gảy đàn tỳ bà.
Kỷ Hoan chỉ vào hai người kia: "Dư huynh, có người ngoài ở đây không tiện lắm."
"Không sao, chỉ là tấu nhạc mua vui thôi. Hơn nữa hôm nay tôi cũng không tiện nói nhiều. Người tôi nói với cậu lần trước sẽ đến huyện Thanh Viễn trong vài ngày tới, lúc đó cô ấy sẽ đích thân gặp cậu, nói chuyện chi tiết về chén trà với cậu. Xin chúc mừng."
"Vậy tôi xin cảm ơn Dư huynh đã giúp đỡ. Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện này, bây giờ cuối cùng cũng có hy vọng." Kỷ Hoan hơi yên tâm, nhưng lại càng tò mò về người mà Dư Bân nói. Rốt cuộc là người như thế nào mà Dư Bân lại phải giữ bí mật như vậy?
"Ừm, không lâu nữa cậu sẽ được gặp người đó. Mời cậu đến đây từ sáng sớm, mau ăn chút gì đi đã."
Kỷ Hoan cũng không khách sáo, sáng nay cô chưa ăn gì, lúc này cũng đói rồi. Hơn nữa, đồ ăn ở Thanh Phong Lâu quả thật không tồi, Kỷ Hoan cũng đã lâu không được ăn nhiều thịt cá như vậy. Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô vừa trò chuyện với Dư Bân vừa ăn uống no nê.
Chuyện Kiến Trản cuối cùng cũng có manh mối, tảng đá trong lòng Kỷ Hoan coi như đã rơi được một nửa. Khi cô bước ra khỏi phòng riêng thì đã là buổi trưa, nhưng vừa ra ngoài Kỷ Hoan đã nhìn thấy Lý Vân Tranh.
Lý Vân Tranh và mấy người bạn bước ra, vừa vặn cũng nhìn thấy Kỷ Hoan. Thấy Kỷ Hoan và Dư Bân phía sau còn có Khôn Trạch tấu nhạc mua vui, Lý Vân Tranh không khỏi châm chọc: "Kỷ Hoan? Không ngờ cậu còn có tiền mời nhạc cơ? Tôi quả thật đã đánh giá thấp cậu rồi."
Kỷ Hoan chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, lười để ý: "Dư huynh, vậy tôi xin phép về trước, huynh cũng về phủ nghỉ ngơi sớm đi."
"Được, vậy vài ngày nữa chúng ta gặp lại."
Hai người khách sáo thêm vài câu, Kỷ Hoan mới rời đi. Khi cô ra ngoài, Lý Vân Tranh đã biến mất từ lâu.
Dù sao cũng đã ăn cơm xong, Kỷ Hoan dứt khoát đi dạo một vòng ở chợ huyện thành, tiện thể mua hai phần giò heo hầm mềm nhừ, định mang về cho hai cô bé nếm thử.
Làm xong những việc này, Kỷ Hoan mới thong thả đi từ huyện thành về.
Lý Vân Tranh lại về đến Đông Ngưu Thôn sớm hơn Kỷ Hoan một nén hương. Kể từ lần trước anh ta và Khương Ngữ Bạch không vui vẻ mà chia tay, Lý Vân Tranh đã nghĩ đến việc thông qua cha và anh trai của Khương Ngữ Bạch, ép Khương Ngữ Bạch ly hôn với Kỷ Hoan. Chỉ là mấy ngày nay anh ta ở huyện thành, các buổi tụ tập giữa bạn bè nối tiếp nhau, cơ bản không ngừng nghỉ, vì vậy mấy ngày nay anh ta luôn ở trong học viện, không có thời gian về Tây Ngưu Thôn để làm chuyện này.
Hôm nay anh ta khó khăn lắm mới có thời gian, không ngờ lại gặp Kỷ Hoan ở Thanh Phong Lâu. Vừa hay anh ta lại thấy Kỷ Hoan và họ gọi nhạc cơ bầu bạn, Lý Vân Tranh dứt khoát trực tiếp đến Đông Ngưu Thôn, định thêm mắm thêm muối nói một phen trước mặt Khương Ngữ Bạch. Đến chiều anh ta sẽ đến nhà họ Khương để thuyết phục cha và anh trai Khương Ngữ Bạch. Như vậy, anh ta có thể sớm bắt Khương Ngữ Bạch ly hôn với Kỷ Hoan, rồi về làm thiếp cho mình.
Lý Vân Tranh đến cổng sân nhà họ Kỷ, người ra mở cửa là Khương Ngữ Bạch.
Cô đã ngủ cả buổi sáng, tinh thần lúc này đã đỡ hơn một chút, nhưng cơ thể vẫn lúc lạnh lúc nóng, tay chân mềm nhũn không có sức. Nhưng dù sao cũng đỡ hơn buổi sáng rất nhiều, ít nhất cũng có thể miễn cưỡng xuống đất được.
Lúc này Kỷ Xảo đang nấu cơm trong bếp, Khương Ngữ Bạch nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là Kỷ Hoan về rồi, mừng rỡ chạy ra mở cửa, không ngờ người ngoài cửa lại là Lý Vân Tranh.
Khương Ngữ Bạch định đóng cửa lại, nhưng cánh cửa bị Lý Vân Tranh dùng sức chặn từ bên ngoài: "Sao cô vội đóng cửa thế? Chuyện lần trước tôi nói với cô, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ lại đi. Kỷ Hoan cô ta cũng chẳng phải thứ tốt gì. Hôm nay tôi còn thấy cô ta ở Thanh Viễn Lâu, cô ta ở cùng một Càn Nguyên nam, bên cạnh còn có mấy nhạc cơ, ai nấy đều là Khôn Trạch nhan sắc không tệ. Ngữ Bạch, cô đừng ngốc nữa, Kỷ Hoan cũng không phải người tốt đâu, tôi khuyên cô nên nhanh chóng ly hôn với cô ta đi."
Sắc mặt Khương Ngữ Bạch vốn đã trắng bệch, đầu óc cũng mơ hồ. Nghe lời Lý Vân Tranh nói, sắc mặt cô càng trắng bệch hơn, đầu óc vốn đã không tỉnh táo lại như bị nhét một đống hồ nhão, trong đầu chỉ còn lại việc Kỷ Hoan tìm Khôn Trạch khác ở Thanh Phong Lâu.
Khương Ngữ Bạch loạng choạng vài bước, nếu không phải hai tay bám chặt vào khung cửa, hai chân lúc này đã không đứng vững được rồi.
Tay chân cô đều không dùng được sức, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, bên má không biết từ lúc nào đã đẫm lệ, hòa với mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Không thể nào, không thể nào, chị ấy không phải người như vậy, chị ấy sẽ không tìm Khôn Trạch khác đâu." Ý thức Khương Ngữ Bạch dần trở nên mơ hồ, cảm giác lạnh nóng xen kẽ trên cơ thể càng lúc càng nghiêm trọng, gần như không thể đứng vững được nữa.
Kỷ Xảo đang nấu cơm trong bếp nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng chạy ra từ bếp, đỡ Khương Ngữ Bạch từ phía sau.
Kỷ Xảo thấy cơ thể Khương Ngữ Bạch đang run rẩy, lập tức trừng mắt nhìn Lý Vân Tranh: "Sao anh lại đến nữa, chị Ngữ Bạch của tôi không muốn gặp anh, anh không hiểu tiếng người hay sao?"
Kỷ Xảo vốn tính tình ôn hòa, căn bản không biết mắng người, đây đã là lời lẽ nghiêm khắc nhất mà cô bé có thể nói ra.
Nói rồi cô bé lại vội vàng đỡ Khương Ngữ Bạch trước mặt, lo lắng hỏi: "Chị Ngữ Bạch, chị sao rồi? Chị đừng sợ, em đưa chị đi gặp lương y, em đi đưa chị đi gặp lương y ngay đây."
Dáng người Kỷ Xảo cao gần bằng Khương Ngữ Bạch, mắt cô bé đã đỏ hoe vì lo lắng, nhưng vẫn chỉ vừa đủ đỡ được Khương Ngữ Bạch, căn bản không thể đi được mấy bước.
Kỷ Xảo lại sợ để Khương Ngữ Bạch ở nhà một mình, Lý Vân Tranh sẽ làm hại Khương Ngữ Bạch, cô bé gần như khóc nấc lên vì lo lắng.
Lý Vân Tranh thấy Khương Ngữ Bạch như vậy, bèn nói: "Cô xem đi, cô ấy đã như thế này rồi, Kỷ Hoan đang ở đâu? Nếu cô không muốn Khương Ngữ Bạch mất mạng, thì hãy giao cô ấy cho tôi đi, tôi đưa cô ấy đi gặp lương y."
Nói rồi, Lý Vân Tranh định vươn tay kéo người.
Kỷ Xảo vừa đỡ Khương Ngữ Bạch, vừa vươn tay đẩy Lý Vân Tranh: "Anh tránh ra, chị Ngữ Bạch sẽ không đi với anh, sao anh lại vô liêm sỉ như vậy."
"Tôi vô liêm sỉ? Tôi đã đủ quân tử rồi. Làm người phải讲求 tiên lai hậu đáo (đến trước đến sau), tôi quen Khương Ngữ Bạch trước Kỷ Hoan, tôi và cô ấy thanh mai trúc mã, người nên cưới cô ấy là tôi, cô có hiểu không? Là chị cô không biết xấu hổ, cô căn bản không hiểu gì cả!" Lý Vân Tranh cũng cuống lên, vươn tay nắm lấy cổ tay trái của Khương Ngữ Bạch, định kéo người vào lòng mình.
Kỷ Xảo dùng hết cả sức lực bú sữa ra, nhưng Khôn Trạch bẩm sinh sức lực đã yếu, căn bản không phải đối thủ của Lý Vân Tranh. Cô bé chỉ biết ôm chặt eo Khương Ngữ Bạch không buông tay.
Cũng đúng lúc này, ba con chó đen xông ra từ sân, hai con nhỏ một con lớn sủa điên cuồng về phía Lý Vân Tranh. Chó đen lớn càng trực tiếp cắn vào ống quần Lý Vân Tranh, kéo Lý Vân Tranh lùi lại. Hai cục than nhỏ cũng học theo, vừa giả vờ hung dữ sủa "gâu gâu gâu" loạn xạ về phía Lý Vân Tranh, vừa ngậm ống quần Lý Vân Tranh kéo người lùi lại.
Lý Vân Tranh thì không sợ hai con chó nhỏ, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của chó đen lớn, Lý Vân Tranh lập tức co rúm lại, dù sao chó đen lớn cũng có kích thước khá lớn. Lý Vân Tranh buông tay đang nắm cổ tay Khương Ngữ Bạch ra, lùi lại vài bước.
Anh ta còn đá vào Nhị Hắc một cái, làm Nhị Hắc văng ra. Nhị Hắc sủa tủi thân, nhưng may mà không bị thương.
Lý Vân Tranh giơ tay chỉ vào ba con chó: "Được lắm, chó con Kỷ Hoan nuôi phải không? Đúng là chó cũng đê tiện như chủ. Lão tử sớm muộn gì cũng cho người bắt hết chúng mày đi hầm."
"Gâu gâu gâu..." Chó đen lớn sủa điên cuồng về phía Lý Vân Tranh, dường như sợ Khương Ngữ Bạch và họ bị bắt nạt, ba con chó nhanh chóng quay lại bên cạnh Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo, bảo vệ chủ nhân.
Lúc này Kỷ Hoan cũng sắp về đến nhà. Từ xa cô đã nghe thấy tiếng chó sủa liên hồi, nghe giọng giống như mấy cục than ở nhà mình đang sủa, tim Kỷ Hoan lập tức thắt lại. Mấy con chó tuy đen một chút, nhưng bình thường vẫn rất ngoan ngoãn, sủa đùa trong sân tuyệt đối không phải giọng này.
Nghĩ vậy, Kỷ Hoan lập tức bắt đầu chạy về nhà. Quả nhiên, từ xa cô đã nhìn thấy vị khách không mời trước cửa.
Kỷ Xảo thấy Kỷ Hoan về, nước mắt không kìm được nữa: "Chị, chị mau xem chị Ngữ Bạch đi, chị ấy không khỏe."
Kỷ Hoan lạnh lùng liếc Lý Vân Tranh một cái, vội vàng đỡ Khương Ngữ Bạch từ trong lòng Kỷ Xảo. Lúc này Khương Ngữ Bạch nhắm chặt mắt, cơ thể run rẩy vô thức.
Lý Vân Tranh sợ chó đen lớn cắn mình, đứng xa xa, nhưng thấy Kỷ Hoan đang ôm vòng eo thon thả của Khương Ngữ Bạch, vẫn không nhịn được mắng: "Kỷ Hoan, cậu giả vờ làm gì, vừa nãy ở tửu lâu huyện thành còn gọi Khôn Trạch bầu bạn, về nhà còn muốn lấy lòng Ngữ Bạch, cậu đúng là cả hai đầu đều không bỏ lỡ."
Kỷ Hoan vốn đang lo lắng cho sức khỏe Khương Ngữ Bạch, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Vân Tranh: "Cút đi, bây giờ tôi không có thời gian quản anh. Lý Vân Tranh, nếu có lần sau, đừng trách tôi không khách sáo."
Nói rồi, Kỷ Hoan bế bổng Khương Ngữ Bạch lên, chuẩn bị đưa Khương Ngữ Bạch về phòng. Vừa đi cô vừa dặn dò Kỷ Xảo bên cạnh: "Xảo Xảo, em mang thêm tiền đi mời Lương y Dư đến, nhớ là phải nhanh."
Kỷ Xảo vội vàng gật đầu, cầm bạc chạy về nhà Lương y Dư.
Lý Vân Tranh thấy không ai để ý đến mình nữa, ba con chó đen còn đang ngồi xổm ngoài cổng sân nhà Kỷ Hoan, nhìn chằm chằm anh ta đầy đe dọa. Lý Vân Tranh cũng sợ thật sự bị cắn, nói nhỏ: "Kỷ Hoan, mày chờ đấy, tao sẽ không để mày được như ý đâu."
Nói xong, anh ta vừa chửi rủa vừa bước đi, vừa đi vừa ngoái lại nhìn trừng mắt với ba con chó đen.