Cùng lúc đó, cách nhà Kỷ Hoan không xa, vài người dân làng đang ngồi ngoài sân trò chuyện. Cứ nói chuyện một lát, họ lại nhắc đến chuyện của Kỷ Hoan.
"Này, các ông có biết không? Tối hôm qua, nhà Kỷ Hoan không biết đang làm gì mà khói cứ cháy mãi đến tận nửa đêm mới tắt, không biết cô ấy làm cái quái gì nữa."
"Đúng, đúng, tôi đi tiểu đêm cũng thấy, lửa cháy còn to hơn cả mùa đông."
"Có phải đứa bé đó bị người nhà họ Kỷ kích động không? Mấy ngày nay nó cứ làm gì thế nhỉ?"
"Không rõ. Hôm qua tôi còn hỏi Nhị Trụ Tử, Nhị Trụ Tử bảo anh ta cũng không biết."
Kỷ Hoan lúc này đang ở sân sau chuẩn bị bắt tay vào việc, hoàn toàn không biết mọi người đang bàn tán về mình. Nhiệt độ trong lò nung đã nguội hoàn toàn. Kỷ Hoan mở cửa lò và lấy ra mấy cái mâm đất sét vàng.
Chỉ cần nhìn sơ qua, Kỷ Hoan đã thấy mâm thứ nhất ít nhất có năm sáu cái chén bị nứt, mâm thứ hai, thứ ba... cũng đều tương tự.
Tối qua Kỷ Hoan ước chừng đã đặt vào chín mươi lăm cái chén thô, bây giờ chỉ còn lại bảy mươi ba cái chén thô nguyên vẹn.
Kỷ Xảo nhìn những cái chén, mắt sáng lên, "Chị, cái này hơi giống loại chén tử sa rất đắt mà người ta bán ở ngoài."
Kỷ Hoan khẽ cười lắc đầu, "Đây mới chỉ là bán thành phẩm, bước quan trọng nhất vẫn chưa làm."
"Bước quan trọng nhất là gì ạ?" Kỷ Xảo tiếp tục hỏi.
"Là tráng men cho chén, sau đó nung lần thứ hai cho chén thô." Kỷ Hoan vừa nói vừa vứt những cái chén hỏng sang một bên.
"Chị, bọn em có thể giúp gì được không?" Khương Ngữ Bạch cũng hỏi. Cô và Kỷ Xảo mới bắt đầu tiếp xúc với những thứ này, hoàn toàn không biết giúp Kỷ Hoan như thế nào.
Kỷ Hoan gật đầu, lần này thì cả hai có thể giúp cô thật, "Hai em giúp chị nghiền nát đất sét vàng một chút, rồi trộn thêm nước vào, lát nữa sẽ dùng đến nhiều."
"Vâng." Kỷ Hoan đã nói, Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo vội vã phụ giúp trộn đất.
Kỷ Hoan thấy đất trộn gần xong, liền bắt đầu hướng dẫn hai người cách làm hộp đựng chén (hộp nung/bao nung), "Các em xem, đế và thành tốt nhất nên có độ dày tương đương, làm thành từng cái hình trụ tròn như thế này, phía trên không cần đậy kín, cứ làm theo tiêu chuẩn của chị là được, hai đứa thử xem."
"Dạ." Khương Ngữ Bạch gật đầu, bắt đầu nặn theo lời Kỷ Hoan. Kỷ Xảo cũng vậy. May mắn là cả hai đều có tính cách khéo tay và tỉ mỉ. Lần đầu làm còn hơi lóng ngóng, nhưng sau đó những chiếc hộp nung nặn ra ngày càng đẹp hơn.
Trước tiên, Kỷ Hoan nhúng nước từng cái chén thô đã được nung sơ qua, làm như vậy để lát nữa dễ tráng men, giúp men và gốm thô bám chặt vào nhau.
Và Kỷ Hoan cũng đã đến bước cực kỳ quan trọng, đó là pha chế men gốm. Cô đổ một phần men vào một cái chậu gỗ lớn, từ từ cho nước trong vào men, dùng que gỗ khuấy nhanh trong chậu, cho đến khi men có dạng sền sệt mới dừng lại.
Kỷ Hoan đưa tay nhúm một chút men, cẩn thận sờ thử, ước lượng và đổ tro thảo mộc đã chuẩn bị sẵn bên cạnh vào từng chút một. Mãi đến khi cô cảm thấy độ đặc đã vừa phải, Kỷ Hoan mới dừng lại. Một chậu men màu đất sét đỏ đã được làm xong. Cô loại bỏ những tạp chất trên bề mặt, men liền có thể sử dụng.
Kỷ Hoan đặt tro thảo mộc sang một bên, chỉ giữ lại men và chén thô bên cạnh mình, "Ngữ Bạch, hai em làm xong mấy cái hộp nung rồi? Đưa cho chị vài cái để chị xem dùng được không."
"Vâng." Khương Ngữ Bạch vừa đáp, vừa đặt những cái hộp nung mà cô và Kỷ Xảo làm xong bên cạnh Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan kiểm tra, xác định các hộp nung có thể dùng được, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Khương Ngữ Bạch tò mò nhìn Kỷ Hoan, muốn xem tiếp theo Kỷ Hoan sẽ làm gì.
Kỷ Hoan cầm một cái chén thô lên, cô dùng cách nhúng men bằng cách nắm vòng chân đế, một tay giữ đáy chén, trước tiên múc một ít men vào. Kỷ Hoan nhẹ nhàng lắc chén, để men bám đều bên trong, sau đó lật ngược chén đổ phần men thừa trở lại chậu, rồi úp ngược chén, nhúng chén vào men lần nữa, nhưng Kỷ Hoan dừng lại ngay trước khi chạm đến đáy, cố tình để lại một đường chặn men. Phần nhỏ bên dưới đường chặn men này giữ lại màu đất sét nguyên bản, đây là thói quen được truyền lại từ thời Tống.
Kỷ Hoan dừng lại một lát, đảm bảo men không bị chảy lung tung, lúc này mới coi như tráng men xong chiếc chén thô đầu tiên. Sau đó cũng vậy, chiếc này tiếp chiếc khác, Kỷ Hoan thậm chí không còn nghe thấy âm thanh bên ngoài nữa, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào những chiếc chén trước mặt. Cho đến khi tất cả các chén được tráng men xong, mặt trời cũng đã gần lặn.
Tiếp theo cần phải chờ tất cả chén thông gió và khô ráo, đồng thời loại bỏ phần men thừa trên chén thô, như vậy thì những chiếc chén Kiến (Kiến Trản) được nung ra mới đẹp hơn.
Kỷ Hoan ăn tối xong và nghỉ ngơi một lúc, các chén cũng đã gần khô. Bước tiếp theo chính là lần nung thứ hai quan trọng nhất để làm Kiến Trản.
Kỷ Hoan nhờ Kỷ Xảo và Khương Ngữ Bạch giúp mình đặt một lớp bột tro thảo mộc dày dưới đáy hộp nung, mục đích là để ngăn chén bị dính vào hộp nung trong quá trình nung. Sau đó, cẩn thận đặt chén vào hộp nung, một hộp nung chồng lên một hộp nung khác, cứ thế xếp chồng lên cao đến nửa người.
Kỷ Hoan ôm từng chồng hộp nung vào lò. May mắn là số lượng chén cô nung hiện tại không nhiều, nếu không cái lò nhỏ này hoàn toàn không thể đáp ứng nhu cầu của Kỷ Hoan.
Sau khi bảy mươi ba hộp nung đã được đặt hết vào lò, Kỷ Hoan hít sâu một hơi, đóng cửa lò lại. Việc tiếp theo vừa phải dựa vào kinh nghiệm trước đây của cô, vừa phải dựa vào vận may.
"Chị, hôm nay lại phải nung đến nửa đêm sao?" Kỷ Xảo tò mò hỏi. Cô bé rất tò mò về những việc chị mình làm. Bình thường ở nhà chỉ thấy toàn việc đồng áng hoặc việc nhà, cô chưa từng nghĩ mình cũng có thể tham gia làm chén.
Kỷ Hoan nhìn cô bé, cười nói: "Đâu có dễ như vậy. Tiếp theo cần phải nung liên tục một ngày một đêm cộng thêm ba canh giờ (tức 30 tiếng). Việc kiểm soát nhiệt độ phải vừa đủ, không được sơ suất một chút nào, nếu không tất cả sẽ đổ sông đổ bể."
Lần nung thứ hai bình thường cần trọn vẹn ba mươi giờ, sau đó mới rút củi ra, từ từ làm nhiệt độ trong lò giảm xuống dưới một trăm độ mới có thể mở cửa lò. Đương nhiên, nếu là ở hiện đại thì nung bằng điện có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhưng hiện tại là ở cổ đại, người có kinh nghiệm nung chén chỉ có một mình Kỷ Hoan.
"Một ngày một đêm? Vậy chị sẽ mệt chết mất thôi?" Khương Ngữ Bạch nghe xong, mắt đỏ hoe, vội tiếp lời: "Em và Xảo Xảo không thể giúp chị được sao?"
"Thật sự không được. Lần này chính chị cũng không biết có bao nhiêu phần trăm chắc chắn nung ra thành phẩm. Hai đứa đi nghỉ trước đi. Chờ mẻ chén này nung xong, chị sẽ ngủ một giấc thật ngon. Yên tâm đi, chúng ta cũng không phải ngày nào cũng nung, nung một lần ít nhất phải nghỉ ngọn sáu bảy ngày mới tiếp tục. Chị lại không phải chỉ có một mình, còn có em và Xảo Xảo cần chị chăm sóc nữa, chị sẽ chú ý đến sức khỏe của mình."
Kỷ Hoan thấy Khương Ngữ Bạch không những không được an ủi mà còn sắp khóc, vội nói tiếp: "Ngày mai chị muốn ăn thịt rồi, mua ít thịt về tẩm bổ cho chị được không?"
Nói rồi, Kỷ Hoan lấy ra một trăm đồng đặt vào tay Khương Ngữ Bạch, "Ngoan nào, việc nhà vẫn phải trông cậy vào em và Xảo Xảo đấy."
Khương Ngữ Bạch hít hít mũi, cố nhịn không khóc, nhưng vẫn mở lời: "Vậy em ở lại với chị một lát rồi mới đi ngủ."
"Chị, em cũng ở lại với chị một lát, giờ còn sớm quá, không ngủ được." Kỷ Xảo cũng không muốn về.
Kỷ Hoan nhìn hai đứa bé, bất đắc dĩ gật đầu, "Thôi được, ở lại với chị một lát rồi cũng phải về nghỉ sớm."
"Vâng vâng." Kỷ Xảo vội vàng ngoan ngoãn đáp lời.
Kỷ Hoan bắt đầu thêm củi. Nhiệt độ trong lò cần phải tăng lên từ từ và dần dần. Khi nung cần duy trì nhiệt độ cao và bầu không khí khử tốt. Việc nung Kiến Trản, công phu lớn hơn nằm ở bên trong lò. Nếu thời cơ, mức độ và số lần khử không được nắm vững, sẽ không thể nung ra được màu men mong muốn.①
Khi chén đã vào lò, Kỷ Hoan phải tập trung cao độ để kiểm soát nhiệt độ, nếu không rất có thể những chiếc chén được nung ra sẽ toàn là sản phẩm lỗi.
Củi dần dần tăng thêm, trời cũng ngày càng tối. Kỷ Hoan giục hai cô bé đi ngủ, còn mình thì ở lại sân sau trông lò.
Nửa đêm đầu thì còn ổn, nhưng đến nửa đêm sau, Kỷ Hoan bắt đầu thấy buồn ngủ. Tuy nhiên, để giữ tỉnh táo, hễ buồn ngủ là Kỷ Hoan lại đứng dậy đi đi lại lại để giảm bớt cơn buồn ngủ.
Mặc dù thức trắng đêm khá khó chịu, nhưng đến khi trời vừa tờ mờ sáng, Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo đã đến đưa cơm cho cô.
"Chị, chị không thể nghỉ một lát sao? Bọn em giúp chị trông lửa có được không?" Khương Ngữ Bạch vội vàng hỏi.
"Cũng chỉ có thể một lát thôi, khoảng thời gian một chén trà đã là giới hạn rồi. Lát nữa chị ăn cơm xong sẽ đi vệ sinh, hai đứa trông hộ chị một lúc, không cần thêm củi, đợi chị về là được." Kỷ Hoan vừa nói vừa vội vã ăn sáng.
Sau khi đi vệ sinh về, cô lại bắt đầu dựa vào kinh nghiệm để thêm củi. Bản thân cô cũng nóng đến mức mồ hôi đầm đìa. Đến giữa trưa, Kỷ Hoan cơ bản đã qua cơn buồn ngủ, tỉnh táo lạ thường. Cô dựa vào kinh nghiệm phán đoán nhiệt độ trong lò, tiếp tục thêm củi. Buổi trưa là lúc mặt trời lên cao, nhiệt độ ở chỗ lò nung càng cao hơn, quần áo trên người Kỷ Hoan hầu như chưa bao giờ khô.
Trong khoảng thời gian này, thậm chí củi cũng không đủ dùng, Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo phải kéo xe bò ra ngoài, đốn thêm một xe củi nữa mới tạm đủ.
Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh lại đến buổi tối. Kỷ Hoan vẫn giục Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo đi nghỉ, còn mình thì tiếp tục không ngừng thêm củi. Nhiệt độ cao nhất trong lò phải đạt khoảng 1300 độ C mới có thể dừng lại, chỉ còn vài canh giờ nữa là gần đủ.
Kỷ Hoan chờ đợi, lại phải đợi đến tận ba giờ sáng. Cô đã mệt mỏi rã rời, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ. Cho đến khi cô cảm thấy nhiệt độ trong lò đã gần đủ, mới rút củi bên cạnh ra.
Kỷ Hoan ngửi quần áo trên người mình, cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi. Cô xách đèn dầu vào bếp, định đun nước tắm rửa qua loa rồi đi ngủ, thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
"Chị, em giúp chị đun nước, chị mau về nghỉ đi." Khương Ngữ Bạch xách đèn dầu đến bếp.
"Sao em chưa ngủ?" Kỷ Hoan cố gắng mở to mắt, muốn mình trông tỉnh táo hơn, không muốn Khương Ngữ Bạch lo lắng.
"Ngủ một lát lại tỉnh. Để em làm cho, chị nghỉ một lát đi." Khương Ngữ Bạch vừa nói, vừa kéo cổ tay Kỷ Hoan, kéo cô ra khỏi bếp lò.
Khương Ngữ Bạch nhanh nhẹn bắc nồi đun nước, Kỷ Hoan thì dựa vào tường nhìn Khương Ngữ Bạch. Cô thật sự ngay cả mắt cũng không mở nổi nữa, người mệt, đầu cũng đau, chỉ muốn ôm lấy chú thỏ con ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng chú thỏ hư không cho chạm vào, Kỷ Hoan tủi thân bĩu môi.
Khương Ngữ Bạch thấy Kỷ Hoan dựa vào tường sắp ngủ gật đến nơi, trong lòng càng thêm xót xa, vội nói: "Chị, lát nữa chị lau người xong thì mau ngủ đi, quần áo để em giặt giúp chị."
"Không cần, để sáng mai chị dậy tự giặt là được." Quần áo của cô làm sao có thể để Khương Ngữ Bạch giặt giúp.
Khương Ngữ Bạch thấy cô sắp ngủ đến nơi rồi, vội nói: "Chị, nước nóng xong rồi."
"Ừ, chị đi lấy chậu." Đầu óc Kỷ Hoan cứ như bị gỉ sét, người khác không nhắc thì không xoay được. Cô thực sự quá mệt, công việc cường độ cao này khiến đầu óc cô cảm thấy sắp nổ tung.
Lấy chậu gỗ đến, Khương Ngữ Bạch nói gì cũng không để Kỷ Hoan bưng chậu. Múc nước nóng xong, cô lại pha thêm nước lạnh vào, rồi bưng chậu đưa Kỷ Hoan về phòng.
Sau khi Khương Ngữ Bạch rời đi, Kỷ Hoan thay hết quần áo có mùi khó chịu trên người ra. Cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khô ráo, sau đó nằm lăn ra giường ngủ vùi.
Khương Ngữ Bạch vẫn đứng ngoài sân, lắng nghe, thấy trong phòng Kỷ Hoan không còn tiếng động, nhưng đèn dầu vẫn sáng, liền ghé sát cửa phòng Kỷ Hoan, khẽ đẩy một khe hở. Thấy Kỷ Hoan đã ngủ say, Khương Ngữ Bạch mới cẩn thận đẩy cửa bước vào.
Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, giúp Kỷ Hoan kéo chăn lên, sau đó mới cẩn thận dọn dẹp trong phòng.
Đổ nước bẩn trong chậu gỗ ra ngoài, sau đó Khương Ngữ Bạch lại cho tất cả quần áo Kỷ Hoan thay ra vào chậu, bưng chậu ra khỏi phòng Kỷ Hoan, đặt vào nhà kho.
Khương Ngữ Bạch dự định sáng sớm mai dậy sẽ giặt hết quần áo giúp Kỷ Hoan. Tối qua cô ngủ không yên giấc, luôn lo lắng cho Kỷ Hoan. Bây giờ Kỷ Hoan đã ngủ, Khương Ngữ Bạch cũng có thể yên tâm quay về ngủ.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau Khương Ngữ Bạch vẫn thức dậy sớm. Khi cô ra ngoài thì Kỷ Xảo đã làm xong bữa sáng trong bếp.
Thấy Khương Ngữ Bạch ra, Kỷ Xảo cười chào, "Chị Ngữ Bạch, em nấu cháo rồi, mau lại đây ăn đi."
Khương Ngữ Bạch gật đầu, "Ừ, Kỷ Hoan còn đang ngủ, để lại một ít trong nồi hâm nóng cho chị ấy."
"Vâng, không biết tối qua chị ngủ lúc nào." Kỷ Xảo cũng thương chị mình. Trước đây ở nhà họ , cô chưa từng cảm nhận được tình thân, giờ khó khăn lắm mới có chị che chở, cô không muốn Kỷ Hoan xảy ra chuyện gì.
"Tối qua chị ấy bận đến canh ba mới ngủ, để chị ấy ngủ thêm chút đi, chúng ta đừng qua làm phiền." Khương Ngữ Bạch vừa nói vừa ăn vài muỗng cháo trắng.
Chỉ có hai người cô và Kỷ Xảo, nên hai người dứt khoát ăn sáng ngay trong bếp.
Ăn sáng xong, Khương Ngữ Bạch lấy những bộ quần áo tối qua Kỷ Hoan thay ra, lấy thêm hai cái chậu gỗ lớn, ngâm quần áo Kỷ Hoan trong chậu để giặt. Vừa giặt, tai Khương Ngữ Bạch liền đỏ lên.
Trong đó còn có cả quần áo lót của Kỷ Hoan, nhưng nghĩ mình là nương tử của Kỷ Hoan, giặt quần áo lót cho Kỷ Hoan chắc cũng không có gì đáng ngại, Khương Ngữ Bạch liền nén sự xấu hổ, tiếp tục giặt giũ một cách nghiêm túc.
Kỷ Xảo thấy Khương Ngữ Bạch giặt quần áo từ sáng sớm, hơn nữa nhìn kiểu dáng và màu sắc, rõ ràng là quần áo của chị mình, cô bé không nhịn được, ghé qua hỏi: "Chị Ngữ Bạch, đây là quần áo của chị à?"
Tai Khương Ngữ Bạch đỏ bừng, động tác giặt tay vẫn không ngừng, "Ừm, tối qua chị ấy mệt quá, dù sao chị cũng không có việc gì làm nên giúp chị ấy giặt."
Nói rồi, Khương Ngữ Bạch vội vàng chuyển chủ đề, "À Xảo Xảo, chị em không phải nói muốn ăn thịt sao? Em đi mua một ít về được không?"
Khương Ngữ Bạch vừa nói vừa đưa tiền đồng qua. Cô bé gật đầu, vội vàng đi mua thịt.
Tuy nhiên, bữa trưa vẫn là Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo ăn. Kỷ Hoan ngủ say đến mức trời đất tối sầm, hoàn toàn không tỉnh dậy.
Giữa chừng Khương Ngữ Bạch có chút không yên tâm, vào phòng nhìn Kỷ Hoan một cái, xác định Kỷ Hoan không sao mới lui ra.
Khi mặt trời lặn về tây, Kỷ Hoan cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Cô dụi mắt nhìn ra ngoài, thấy ánh nắng đã hơi chuyển sang màu cam. Cô vội vàng đứng dậy mặc quần áo, lấy chậu chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt.
Khi Kỷ Hoan đi ra sân, thấy quần áo mình thay ra tối qua không biết từ lúc nào đã được phơi ở trong sân. Kỷ Hoan vừa định đến chỗ lu nước múc nước, thì thấy Khương Ngữ Bạch từ trong bếp bước ra.
Kỷ Hoan nhìn quần áo phơi trong sân, trong lòng đại khái đã hiểu, chắc là Khương Ngữ Bạch đã giặt giúp mình.
Nhưng nhìn thấy trong đó còn có cả đồ lót của mình, Kỷ Hoan cũng cảm thấy hơi ngượng.
Khương Ngữ Bạch thấy Kỷ Hoan nhìn chằm chằm vào quần áo, tai hơi ửng đỏ, vội nói: "Hai đứa em đã để phần cơm cho chị rồi, lát nữa mau vào ăn đi."
"Ừ." Kỷ Hoan gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được, mở lời: "Ngữ Bạch, quần áo là em giặt giúp chị phải không?"
Khương Ngữ Bạch ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn vào chân Kỷ Hoan, không dám đối diện với Kỷ Hoan, "Chị mau đi rửa mặt đi, em vào giúp chị múc cơm, hôm nay còn có món thịt kho tàu mà hôm qua chị muốn."
Khương Ngữ Bạch nói xong, lập tức chạy đi, không nói chuyện giặt giũ với Kỷ Hoan nữa.
Mắt Kỷ Hoan hơi cong, so với thịt kho tàu, cô hơi nhớ thịt thỏ con rồi. Nếu có thể ôm chú thỏ con vào lòng ngủ một giấc ngon lành, thì còn hiệu quả hơn thịt kho tàu nhiều. Khổ nỗi chú thỏ hư bây giờ cứ trốn cô, nhưng chú thỏ vẫn rất quan tâm đến cô, tối qua ngủ muộn như vậy còn giúp cô đun nước, chú thỏ đúng là khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo).
"Chị, em giúp chị bưng hết vào phòng ăn." Khương Ngữ Bạch vừa nói vừa bưng mâm gỗ trên tay đi vào phòng ăn. Kỷ Hoan ánh mắt chứa ý cười, đi theo sau Khương Ngữ Bạch.
Kỷ Xảo thấy Kỷ Hoan tỉnh dậy cũng mừng không xiết, lập tức chạy đến, "Chị, chị còn mệt không, tiếp theo còn việc gì em có thể giúp chị không?"
"Hôm nay nghỉ ngơi đã, sáng mai chúng ta sẽ mở lò, lúc đó sẽ biết những ngày vất vả này có uổng công hay không." Kỷ Hoan vừa nói vừa bước vào phòng ăn.
Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo đều đã ăn cơm rồi, bây giờ chỉ ngồi cùng Kỷ Hoan. Kỷ Hoan thực sự rất đói, buổi sáng và buổi trưa đều ngủ quên mất, giờ ăn cơm thấy ngon vô cùng, đặc biệt là có món thịt kho tàu. Món thịt này, ở hiện đại Kỷ Hoan thực ra không thích ăn lắm, nhưng ở cổ đại, sống lâu ngày thiếu dầu mỡ, lại bắt đầu thấy thèm ăn.
Kỷ Hoan ăn một lát, thấy hai cô bé đối diện đều nhìn mình chằm chằm, Kỷ Hoan hơi ngại, "Hai đứa có muốn ăn thêm chút nào không."
"Bọn em ăn rồi, chị cứ ăn đi." Khương Ngữ Bạch thấy Kỷ Hoan ăn ngon miệng, lúc này mới hơi yên tâm. Không nghỉ ngơi lâu như vậy, thật sự rất đáng lo.
"Ừ." Kỷ Hoan tiếp tục cắm đầu ăn. Ăn gần xong, Kỷ Xảo lại rót nước nóng cho Kỷ Hoan.
Nhìn Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo trước mặt, Kỷ Hoan chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Gia đình nên là như vậy, trước đây ở nhà họ , làm sao có thể coi là một gia đình?
Bên kia, mấy ngày nay nhà họ Kỷ lại sống trong không khí u ám. Trên bàn ăn, Kỷ Sâm lại bắt đầu than vãn, "Cha, đồng áng nhiều việc như vậy, chúng con bao giờ mới làm xong? Kỷ Viễn nó bao giờ mới về? Nó thi không đậu rồi còn chây ì ở thư xá của người ta làm gì? Trước đây nó còn lấy việc đọc sách làm cái cớ, giờ còn không về làm việc, ngày mai con cũng không làm nữa."
"Phải đó cha, ngay cả Ngọc Lan và vợ thứ tư cũng xuống đồng làm việc rồi, Tam đệ là Càn Nguyên (giới tính nam thuộc tính dương), không làm gì thì không nói được." Kỷ Minh cũng mệt rã rời.
Kỷ Mãn Truân mặc kệ đang ăn cơm, hút vài hơi thuốc trong tẩu, thở dài thườn thượt, "Haizz, năm năm rồi, tiền bạc của năm năm đều đổ sông đổ bể. Thôi được rồi, Kỷ Minh, Kỷ Sâm hai đứa sáng mai đi huyện thành đưa Kỷ Viễn về, nó không có số làm quan."
"Thế thì còn tạm được." Kỷ Sâm lẩm bẩm một câu, nếu không Kỷ Viễn không làm việc, hắn cảm thấy trong lòng không cân bằng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Minh và Kỷ Sâm lên đường. Đến thư xá, Kỷ Minh và Kỷ Sâm liền đi thẳng vào tìm Kỷ Viễn.
Nhưng Kỷ Viễn không có ở thư xá. Kỷ Minh thấy có người ở ký túc xá của Kỷ Viễn, liền hỏi: "Kỷ Viễn không có ở học viện sao?"
Vương Lộ liếc Kỷ Minh một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, nhưng vẫn mở lời: "Kỷ Viễn người ta đã leo lên cành cao rồi, làm sao có thể ở cái nơi như thư xá này."
Kỷ Minh nghe vậy, trong lòng lại mừng rỡ. Tam đệ không có tài năng gì khác, trước là quyến rũ tiểu thư nhà họ Dư, giờ trong thời gian ngắn như vậy lại quyến rũ được người khác?
"Vậy xin hỏi chúng tôi nên tìm Kỷ Viễn ở đâu?" Kỷ Minh vội vàng hỏi. Nếu Kỷ Viễn thật sự bám được người giàu có, thì bọn họ cũng có thể được thơm lây.
"Còn có thể ở đâu? Thanh Phong Lâu chứ." Vương Lộ bĩu môi nói.
Từ khi Kỷ Viễn bám vào Lưu Thiếu Nam, những người này không dám công khai chế giễu Kỷ Viễn nữa, dù sao nhà họ Lưu cũng khá giàu có, thậm chí không kém nhà họ Dư. Nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất khinh thường Kỷ Viễn, dù sao một Càn Nguyên lại làm vật mua vui cho một Càn Nguyên khác, quả thực là tổn thương phong hóa (trái với đạo lý, thuần phong mỹ tục).
Kỷ Minh và Vương Lộ cảm ơn, vội vàng đi đến Thanh Phong Lâu tìm Kỷ Viễn. Nhưng trang phục của hai người quá quê mùa, vừa bước vào Thanh Phong Lâu đã bị tiểu tử bên trong chặn lại. Nơi này tiêu dùng rất cao, chỉ cần nhìn trang phục là tiểu tử đã biết Kỷ Minh và Kỷ Sâm không có tiền.
"Các người chặn chúng tôi làm gì? Tôi đến tìm em trai Kỷ Viễn của tôi." Kỷ Minh nói xong còn muốn xông vào bên trong, bị mấy tiểu tử chặn lại.
"Kỷ Viễn nào, chưa từng nghe nói. Các người mà đến gây rối thì mau cút đi, đây không phải là nơi để mèo hoang chó dại đến làm loạn đâu." Thanh Hương Lâu có chống lưng rất vững chắc, các tiểu tử làm việc rất ngạo mạn.
"Các người nói năng kiểu gì đấy? Em trai tôi có người chống lưng đấy." Kỷ Minh thấy bọn tiểu tử đông người, hơi hoảng, nhưng miệng vẫn cứng.
Tiểu tử cầm đầu vẫy tay, "Thôi được rồi, đừng nói nhiều với bọn chúng nữa, tống ra ngoài rồi tính."
Nói rồi, mấy tiểu tử định tống người ra, cũng đúng lúc này, Kỷ Sâm nhìn thấy Kỷ Viễn ăn mặc lộng lẫy ở đại sảnh tầng một, liền lớn tiếng gọi về phía đó: "Kỷ Viễn, Tam ca, mau qua đây giúp bọn tôi, mấy người này chặn chúng tôi không cho vào."
Kỷ Viễn lờ mờ nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại liền thấy Kỷ Minh và Kỷ Sâm đang bị người ta chặn ở cửa.
Kỷ Viễn vội vàng cười xòa với Lưu Thiếu Nam, nói vài câu, rồi mới đi đến cửa, "Có chuyện gì thế này?"
"Ôi, là Kỷ công tử à, hai người này muốn gây rối, bọn tôi đang định tống ra ngoài, có phải đã làm phiền ngài và Lưu công tử rồi không, thật ngại quá." Tiểu tử vì Lưu Thiếu Nam mà rất nể mặt Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn thu lại chiếc quạt xếp trong tay, vẫy vẫy tay với mấy tiểu tử, "Hai người này tôi quen, tôi ra ngoài nói với họ vài câu, bỏ tay ra đi."
"Thật xin lỗi Kỷ công tử, bọn tiểu nhân thật sự không biết họ đến tìm ngài, ngài đừng chấp nhặt với bọn tiểu nhân." Người cầm đầu vội vàng cười xin lỗi. Kỷ Viễn thì bọn họ không coi trọng, nhưng Lưu Thiếu Nam thì họ không dám đắc tội.
Kỷ Viễn gật đầu, lơ đãng vẫy tay ra hiệu cho họ tránh ra.
Kỷ Sâm đứng bên cạnh nhìn trang phục trên người Kỷ Viễn, mắt trợn tròn. Kỷ Viễn mặc một bộ trường sam bằng lụa màu vàng trắng, nhìn qua đã biết là loại vải tốt. Nhìn chiếc mũ cài tóc trên đầu Kỷ Viễn, xem chất liệu có vẻ là mũ vàng ròng. Kỷ Viễn bây giờ ăn mặc như một công tử nhà giàu, Kỷ Sâm suýt nữa không dám nhận ra.
Kỷ Viễn thấy hai người nhìn mình ngây người, lập tức mất kiên nhẫn, chỉ ra ngoài cửa, "Được rồi, có chuyện gì thì ra ngoài nói nhanh đi, tôi bên này còn bận."
Nói rồi, Kỷ Viễn không thèm để ý đến hai người, đi thẳng ra khỏi Thanh Phong Lâu. Kỷ Sâm và Kỷ Minh vội vàng đi theo sau Kỷ Viễn.
Đi được một đoạn, Kỷ Viễn mới mở lời: "Được rồi, có chuyện gì thì nói ở đây đi."
Kỷ Minh nhìn trang phục của Kỷ Viễn, xoa xoa tay mở lời: "Cha bảo chúng tôi đến gọi cậu về làm ruộng, ông nói cậu thi Đồng Thí lần này không đậu, ở lại huyện thành cũng không có việc gì làm nữa."
Kỷ Viễn nhíu chặt mày, mất kiên nhẫn nói: "Cái gì gọi là không có việc gì làm? Không thấy bây giờ ngày nào tôi cũng có chuyện quan trọng phải bàn sao? Các người về nói với cha mẹ, sau này tôi sẽ không về nữa. Còn tiền đọc sách, tôi sẽ tự mình nghĩ cách, không cần họ phải lo lắng. Sau này họ cứ coi như không có đứa con trai này là được."
Kỷ Minh nghe vậy liền sốt ruột, vội nói: "Tam đệ, cậu nói thế là ý gì? Bây giờ bay lên cành cao rồi, muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi phải không? Không được đâu. Cha mẹ trước đây đã tốn không ít tiền nuôi cậu ăn học, cậu không thể vô lương tâm như vậy."
"Phải đó Tam ca, tôi còn chờ anh nâng đỡ nữa chứ. Dù sao tôi cũng là em trai anh, anh không thể bỏ mặc tôi." Kỷ Sâm cũng vội vàng nói.
Kỷ Hoan bực bội, rút từ trong lòng ra một túi vải nhỏ bằng bàn tay ném cho Kỷ Minh, "Trong đó có mấy chục lượng bạc, các người cầm về đưa cho cha mẹ. Cứ nói duyên phận của tôi và nhà họ Kỷ đến đây là hết, sau này đừng đến tìm tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí với các người như hôm nay đâu."
Nói rồi, Kỷ Viễn không thèm để ý đến Kỷ Minh và Kỷ Sâm, đi thẳng về phía Thanh Phong Lâu. Bây giờ hắn không thiếu tiền, nhưng đó cũng chỉ là vẻ hào nhoáng bề ngoài. Lưu Thiếu Nam trông thì đường hoàng, nhưng bên trong chơi rất lớn và phóng túng, cơ thể hắn sắp không chịu nổi rồi. Nhưng Kỷ Viễn lại hưởng thụ sự đối đãi được mọi người săn đón như hiện tại. Nếu hắn rời xa Lưu Thiếu Nam, hắn sẽ trở thành kẻ chân đất đúng nghĩa như Kỷ Minh, Kỷ Sâm. Kỷ Viễn thà bị Lưu Thiếu Nam ngủ còn hơn là về làng làm kẻ chân đất.
Kỷ Minh nhìn chiếc túi tiền tinh xảo trong tay, hỏi: "Làm sao bây giờ? Kỷ Viễn không nghe lời chúng ta."
"Anh ngốc à, Kỷ Viễn nói thế thôi, nhưng đã tìm được người là không sao. Dù sao cũng đã lấy được tiền, về nhà cũng có thể ăn nói với cha mẹ. Chờ qua vài ngày nữa, chúng ta lại đến tìm Kỷ Viễn mà đòi tiền tiếp thôi." Kỷ Sâm nhìn túi tiền trong tay Kỷ Minh, hai mắt phát sáng.
Kỷ Minh sợ Kỷ Sâm lấy đi đánh bạc, vội vàng cất tiền đi, "Đây là tiền cho cha mẹ, cậu đừng có mà mơ tưởng."
"Ai thèm." Miệng nói vậy, nhưng ánh mắt Kỷ Sâm không rời khỏi túi tiền.
Hai người mang tiền về nhà họ . Kỷ Minh kể lại toàn bộ lời Kỷ Viễn vừa nói, rồi giao túi tiền cho Kỷ Mãn Truân.
Tay Kỷ Mãn Truân run lên vì tức giận, "Nó thật sự nói như vậy sao? Bảo chúng ta coi như không có đứa con trai này sao? Sao nó có thể tuyệt tình như thế, trong nhà này, ta và mẹ nó là thương nó nhất, sao nó có thể làm vậy?"
"Cha, thực ra cũng không sao. Nó không về thì không về, cứ định kỳ đưa tiền cho chúng ta là được. Cha mau xem túi tiền đi, bên trong chắc chắn có rất nhiều tiền." Kỷ Sâm nhìn túi tiền, hai mắt phát sáng.
"Chỉ biết tiền, đó là anh ruột của cậu đấy." Kỷ Mãn Truân miệng mắng Kỷ Sâm, nhưng tay lại rất thành thật mở túi tiền, đổ tiền bên trong ra.
Toàn bộ là bạc, có năm thỏi bạc loại mười lượng, và bạc vụn cộng lại chắc cũng hơn mười lượng. Mắt Kỷ Mãn Truân trợn tròn. Ông không ngờ Kỷ Viễn lại cho bọn họ nhiều tiền như vậy.
"Nhiều thế sao? Vậy thì Kỷ Viễn thật sự đã làm nên trò trống rồi?" Trên mặt Kỷ Mãn Truân là niềm vui không thể che giấu.
"Chắc chắn rồi cha, Tam ca con oai phong lắm, tiểu tử ở Thanh Phong Lâu đều phải gọi anh ấy là Kỷ công tử, bây giờ anh ấy là nhân vật lớn rồi." Kỷ Sâm bắt đầu khoác lác.
"Nhưng nó không nhận ta là cha nữa rồi." Kỷ Mãn Truân nghĩ đến điều này, niềm vui khi thấy tiền bạc lại giảm đi đáng kể.
"Có gì đâu. Nó không nhận chúng ta, chúng ta có thể cả nhà cùng nhau đi tìm nó mà. Chờ chúng ta tìm đến tận cửa nhà nó, còn sợ nó không cho chúng ta vào sao?" Kỷ Sâm đã sớm tính toán kỹ. Khó khăn lắm trong nhà mới có một người có tiền, mình phải nắm bắt thật tốt. Bây giờ tay hắn đang ngứa ngáy rồi.
"Kỷ Sâm nói cũng có lý." Lưu Phượng Mai cũng gật đầu theo. Cả nhà bắt đầu tính toán chuyện tìm Kỷ Viễn để đòi tiền.
Bên kia, Kỷ Hoan hôm qua cơ bản đã ngủ cả ngày. Cô dậy từ sáng sớm, ăn sáng xong liền đi ngay ra sân sau. Bây giờ nhiệt độ trong lò nung đã giảm gần hết, Kỷ Hoan xoa xoa tay chuẩn bị mở lò.
Lần nung chén này cô có thể nói là đã dốc hết sức lực, tổng cộng đã mất bảy tám ngày. Kết quả cuối cùng nằm ngay trong lò, sự vất vả nỗ lực trong tám ngày này có được đền đáp hay không, tất cả đều phụ thuộc vào những chiếc chén bên trong.
Kỷ Hoan hít sâu vài hơi, sau đó mới mở cửa lò, lấy ra từng chồng hộp nung bên trong.
Thực ra, việc lấy chén ra khỏi hộp nung rất dễ dàng, chỉ cần dùng dao nhẹ nhàng gõ vào chỗ nối giữa hai hộp nung, không cần dùng lực quá mạnh, hộp nung sẽ tách ra.
Rất nhiều video ngắn trên các nền tảng hiện đại làm về việc mở lò để câu view, thực ra đều là giả.
Kỷ Hoan lấy cái liềm từ đống củi ra, nhẹ nhàng gõ vào hộp nung. Quả nhiên, hộp nung nhanh chóng tách ra. Kỷ Hoan từ từ mở hộp nung đầu tiên, thấy bên trong là một chiếc chén có màu men đen ở bên ngoài, bên trong lấp lánh những đốm tơ bạc (ngân hào), giống như vô số chiếc kim bạc nhỏ kết hợp lại với nhau, không theo quy luật nhưng lại vô cùng hài hòa.
"Thật sự thành công rồi!" Mắt Kỷ Xảo sáng lên, vội vàng ghé vào xem.
Kỷ Hoan quan sát bên trong chén, có những bọt khí kết tinh nhỏ li ti trong thân chén, và men bị tràn ra ngoài trong quá trình nung, dẫn đến phần dưới đường niêm phong (đường chặn men) cũng bị dính màu men đen. Vì vậy, đối với Kỷ Hoan, chiếc chén này là một sản phẩm lỗi không hơn không kém. Nếu là trước đây, Kỷ Hoan sẽ trực tiếp cầm lên đập vỡ.
Kỷ Hoan thở dài, nâng chiếc chén đầu tiên lên, nhìn kỹ. May mắn là cũng không quá tệ. Nung bằng củi khó kiểm soát nhiệt độ ở từng vị trí trong lò, do đó, những chiếc chén nung ra từ cùng một lò có thể có màu sắc khác nhau.
Khương Ngữ Bạch thấy Kỷ Hoan thở dài, hỏi: "Chị, cái này không phải rất tốt sao? Chị thở dài làm gì?"
"Em xem, men bị rò rỉ một chút xuống dưới đường chặn men, hơn nữa bọt khí nhỏ dưới đáy chén hơi nhiều. Màu sắc tổng thể thì vẫn được, cái này chỉ có thể coi là sản phẩm lỗi, nhưng cứ đặt sang một bên đã." Kỷ Hoan vừa nói vừa đưa chiếc chén trong tay cho Khương Ngữ Bạch.
Khương Ngữ Bạch là lần đầu tiên thấy loại chén có nhiều hoa văn kết hợp như thế này, đặc biệt là vô số những chiếc kim bạc nhỏ bên trong chén với nền màu men đen, là kiểu chén mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Kỷ Hoan tiếp tục gõ vào hộp nung ở tầng thứ hai. Chiếc chén này còn thảm hơn, men bên trong chưa tan chảy hoàn toàn, men ở thành chén lại dính thẳng vào hộp nung, dính chết luôn.
"Chiếc này vấn đề còn lớn hơn." Kỷ Hoan cũng không nản lòng, tiếp tục dùng dao củi gõ liên tục. Rất nhanh, chiếc chén thứ ba liền hiện ra.
So với hai chiếc trước, chiếc này có thể coi là hoàn chỉnh hơn nhiều. Kỷ Hoan nhìn kỹ bên trong chén, bên trong có dạng giọt dầu màu vàng kim, từng giọt dầu vàng kết hợp với màu nền xanh đen trên thành chén, mang lại cảm giác trang nghiêm và sang trọng.
Kỷ Hoan nhấc chén lên nhìn thành chén. Màu sắc thành chén và màu sắc bên trong chén gần như tương đồng, đều là giọt dầu vàng kim kết hợp với nền xanh đen, hơn nữa màu men ở đường chặn men cũng khá bằng phẳng, bên trong và bên ngoài chén không có bọt khí nhỏ rõ ràng. Có thể coi là một chiếc thành phẩm đạt chuẩn.
Kỷ Hoan cẩn thận cầm chén lên, dùng miếng vải bên cạnh lau sạch sẽ. Cô thấy những giọt dầu vàng kim trên đó càng thêm rực rỡ, "Hai đứa xem chiếc chén này, đây mới là thành phẩm."
Kỷ Hoan mỉm cười đưa chén cho Khương Ngữ Bạch. Khương Ngữ Bạch nâng chén lên xem, cũng kinh ngạc không thôi. Cô tận mắt thấy Kỷ Hoan tráng men cho chén, rõ ràng mỗi chiếc chén đều có màu men đỏ đất sét, sao nung ra màu sắc lại hoàn toàn khác nhau được?
"Chị, làm sao có thể tạo ra màu sắc khác nhau như vậy ạ?" Khương Ngữ Bạch cầm hai chiếc chén trong tay ra so sánh, rất kinh ngạc.
Kỷ Hoan cười dịu dàng giải thích: "Phôi đất và men của chiếc chén này đều chứa nồng độ sắt rất cao. Nguyên tố sắt và các khoáng chất khác khi gặp nhiệt độ cao sẽ xảy ra phản ứng. Trong quá trình nung, chị cần phải liên tục thêm củi, nhiệt độ ở giữa lò thay đổi thất thường, không khí trong lò cũng thay đổi theo. Vì vậy Kiến Trản mới có câu nói 'vào lò một màu, ra lò vạn sắc'."
Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo nghe thì lơ mơ, nhưng vẫn cảm thấy Kỷ Hoan rất giỏi.
Khoảng thời gian tiếp theo, Kỷ Hoan bắt đầu mở hộp nung một cách thong thả. Toàn bộ quá trình giống hệt như mở hộp mù (blind box), hoàn toàn không biết chiếc chén trong hộp nung tiếp theo sẽ tốt hay xấu.
Tuy nhiên, lần này cô cũng khá may mắn. Tổng cộng mở ra được tám chiếc chén thành phẩm, còn lại mười chín chiếc chén có một vài khuyết điểm nhỏ, và bốn mươi sáu chiếc chén còn lại, toàn bộ đều là hoặc là bị dính dưới đáy, hoặc là men bên trong chén hoàn toàn chưa tan chảy. Tóm lại đều là lỗi lớn, trực tiếp bị Kỷ Hoan đập vỡ.
Kỷ Hoan nhìn những chiếc chén trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Trong điều kiện thô sơ như vậy mà nung được tám chiếc chén thành phẩm, Kỷ Hoan đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa, Kỷ Hoan cũng không định tùy tiện mang tám chiếc chén thành phẩm này ra bán, cô định dùng mười chín chiếc chén có khuyết điểm nhỏ kia để thăm dò thị trường trước.
Cô không có nhiều người quen ở huyện thành, cũng hoàn toàn không rõ tình hình thực tế của Đại Lương Quốc. Nếu đột ngột tung ra một loại chén hoàn toàn mới, nếu không có người chống lưng, chẳng bao lâu cô sẽ trở thành bia ngắm, có khi chết như thế nào cũng không biết. Cô cần phải tìm cho mình một chỗ dựa.
Nhà họ Dư vẫn chưa đủ, cô cần hợp tác với người có bối cảnh lớn hơn. Còn về việc tìm chỗ dựa như vậy ở đâu, Kỷ Hoan nghĩ cô có lẽ vẫn phải nhờ đến Dư Bân một chút. Nghĩ rồi, Kỷ Hoan liền nói với Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo: "Chiều nay chị đi huyện thành một chuyến, bán những chiếc chén này như thế nào, chị vẫn cần phải suy nghĩ kỹ."
"Vâng, vậy em đi chuẩn bị cơm. Chị, những chiếc chén này có bán được nhiều tiền không ạ?" Mắt Kỷ Xảo sáng rực nhìn Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan gật đầu, "Nếu không có gì bất ngờ, thì có thể."
Nếu tìm được đối tác hợp tác, quy mô lò nung có thể mở rộng, có thể học theo kiểu lò rồng xây dựng dựa vào núi thời Bắc Tống, xây lò rồng trên ngọn núi gần đó. Quá trình chuẩn bị nguyên liệu ban đầu có thể giao cho người khác làm, như vậy cô có thể bớt đi rất nhiều việc, hơn nữa mỗi lần nung có thể sản xuất ra nhiều chén hơn. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm được đối tác hợp tác đáng tin cậy.
Kỷ Hoan vừa tính toán chuyện bán Kiến Trản trong lòng, vừa ăn cơm. Ăn trưa xong cô vội vàng đi về phía trấn. Kỷ Hoan vừa đi chưa đầy một canh giờ, Lý Vân Tranh, người đã không xuất hiện mấy ngày, lại đến Đông Ngưu Thôn, chuẩn bị tìm Khương Ngữ Bạch.
Mấy ngày nay hắn gần như ngày nào cũng cùng bạn học trong huyện thành uống rượu say khướt. Có thân phận Tú tài, ngay cả sau này không thi đậu Cử nhân, ở huyện thành dựa vào thân phận Tú tài cũng có thể kiếm được một công việc. Vì vậy, Lý Vân Tranh mấy ngày nay đã trở nên kiêu ngạo rồi.