Đối mặt với hầu gia đang tức giận, Hương Vũ cũng muốn giải thích, nhưng nàng phát hiện mình không thể nào giải thích được, chỉ có thể cúi đầu, quỳ trên giường với vẻ mặt chịu tội, nhếch môi không dám nói một lời.
Sắc mặt Hoắc Quân Thanh lạnh lùng, nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau, đột nhiên nghiêm nghị hỏi: "Vậy giữa ban ngày ban mặt nàng chột dạ cái gì?"
Đột nhiên hiểu ra.
Một tiểu nha hoàn như vậy, lòng dạ lớn bằng lỗ kim châm, lá gan thì lớn như hạt gạo, hôm nay đi theo hắn, chỉ bằng lá gan ấy của nàng, tuyệt đối không thể câu dẫn kẻ khác ngay dưới mí mắt hắn.
Bản thân nghi ngờ nàng làm chuyện kia, quả thực đã đánh giá cao nàng.
Vả lại, Bạch Giản trung thành tận tụy với hắn như vậy, hẳn cũng không có tâm tư làm ra loại chuyện này!
Cánh môi Hương Vũ run rẩy, khẽ nói: "Nô tỳ, nô tỳ không có chột dạ gì cả... Làm sao nô tỳ dám lừa gạt hầu gia bất cứ điều gì..."
Hoắc Quân Thanh hất mặt nói: "Nói thật, không thì bổn hầu..."
Hắn cầm đồ trang sức lên, lạnh nhạt nói: "Sẽ vứt cái này đi".
Hương Vũ nhớ lại chuyện xảy ra vào ban ngày, cảm thấy cực kỳ chột dạ, nàng cắn môi do dự, có nên nói hay không? Nếu nói ra, ngài ấy sẽ nguôi giận, hay sẽ càng tức giận hơn?
Ai biết trong lúc nàng do dự, Hoắc Quân Thanh đã thẳng tay ném trang sức trong tay ra khỏi màn trướng.
Không biết hắn dùng lực đạo gì, Hương Vũ chỉ biết trơ mắt nhìn món trang sức "Vèo" một cái phá cửa sổ ra ngoài, hòa vào bóng tối.
Hương Vũ nhìn lỗ nhỏ trên cửa sổ, qua lỗ thủng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng cây ngoài cửa sổ đang đong đưa, Hương Vũ cứ nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng rỉ máu.
Nàng thấy rất rõ ràng, hầu gia vừa ném một chiếc vòng vàng thật nặng trịch! Cứ thế mà ném à? Không bị rơi hỏng rồi chứ? Không bị người khác nhặt mất rồi chứ?
Hương Vũ đau lòng đến mức trái tim run rẩy, trong mắt phủ một tầng nước, sắp sửa trào ra.
"Còn không chịu nói, vậy bổn hầu..."
Hoắc Quân Thanh lại cầm một đồ trang sức nữa lên, làm bộ định ném.
Vừa nhìn thấy cái này, Hương Vũ suốt ruột muốn chết, vội vàng nhào tới ôm lấy cánh tay hắn: "Hầu gia, hầu gia, nô tỳ sẽ nói cho lão nhân gia ngài biết mọi chuyện, xin ngài buông tha trang sức của nô tỳ, nô tỳ thấy mà đau lòng chết mất!"
Nếu còn ném như vậy nữa, thà rằng cũng ném nàng ra ngoài luôn đi!
Hoắc Quân Thanh nhìn tiểu nha đầu tham tiền: "Hửm?"
Hương Vũ: "Nô tỳ nói, nô tỳ sẽ nói hết!"
***
Vì vậy, ở bên trong màn trướng, Hương Vũ đàng hoàng quỳ trên giường, kể hết đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện.
“… Vậy nên nô tỳ sợ, sợ nếu tiểu thư tức giận với nô tỳ, tới lúc đó há chẳng phải hầu gia sẽ trách nô tỳ không nên qua chỗ tiểu thư lấy đồ sao?” Hương Vũ rầu rĩ nói.
“Vì chuyện này?” Hoắc Quân Thanh đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hóa ra khiến hắn bực mình lâu như vậy, chẳng qua chỉ vì một lý do tầm thường như vậy thôi sao?
"Đúng vậy..." Chẳng lẽ chuyện này không đủ lớn? Hương Vũ trợn to đôi mắt ngập nước rụt rè nhìn Hoắc Quân Thanh.
"Vậy nàng..." Ngực Hoắc Quân Thanh hơi thắt lại, cúi đầu, khàn giọng hỏi: "Tại sao ngày đó lại lén lén lút lút với Bạch Giản?"
Hơi thở nóng bỏng của nam nhân lướt qua gò má Hương Vũ, khuôn mặt nàng hơi ửng hồng.
Hơi thở áp bức mạnh mẽ bao trùm xung quanh, không gian nhỏ hẹp bên trong màn trướng trở nên oi bức, khô nóng, khiến Hương Vũ ý thức được rằng nàng và hầu gia đang ở trên giường.
Trên giường luôn là nơi sản sinh ra nhiều ý nghĩ mơ màng.
Hương Vũ liếm môi, nhỏ giọng đáp: "Nô tỳ không có lén lút cùng Bạch Giản tỷ tỷ... Nô tỳ chỉ muốn học hỏi thêm từ Bạch Giản tỷ tỷ thôi."
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm đôi môi bóng loáng mọng nước của Hương Vũ, lúc này hơi thở của hắn càng lúc càng trở nên nặng nề: "Nàng muốn học hỏi cái gì từ nàng ấy?"
Nhớ tới chuyện này, Hương Vũ kỳ thực có chút ủy khuất: "Nô tỳ hỏi Bạch Giản tỷ tỷ cách hầu hạ hầu gia, nô tỳ muốn một lòng hầu hạ hầu gia, Bạch Giản tỷ tỷ cũng hầu hạ hầu gia, nô tỳ muốn làm tỷ muội tốt với Bạch Giản tỷ tỷ, cùng nhau hầu hạ hầu gia thật tốt!"
Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh hơi sững lại, hắn cau mày, đánh giá tiểu nha hoàn.
Nàng nói, là ý mà bản thân hắn muốn, phải không?
“Cùng hầu hạ bổn hầu?” Hoắc Quân Thanh nhướng mày, trong con ngươi trước giờ vốn ung dung thản nhiên lại bộc lộ vẻ khó bề tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy!” Hương Vũ vô cùng thành thật nói: “Dù sao thì nô tỳ mới tới, vẫn nên học hỏi thêm nhiều thứ từ Bạch Giản tỷ tỷ.”
"Ai nói với nàng..." Hoắc Quân Thanh tựa như bật thốt từng chữ ra từ kẽ răng: " Bạch Giản tỷ tỷ kia của nàng cũng hầu hạ bổn hầu?"
“Chẳng lẽ không phải?” Hương Vũ nhìn dáng vẻ kia của hầu gia, có chút mờ mịt: “Không phải Bạch Giản tỷ tỷ sao?”
Hoắc Quân Thanh nhìn dáng vẻ nghi ngờ kia của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cơn giận.
Trước đây, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng hiện tại dù gì cũng là thị thiếp của hắn.
Là thị thiếp, chẳng lẽ không phải nên tranh đoạt ghen tuông sao?
Khi còn nhỏ, Hoắc Quân Thanh thường xuyên lui tới triều đình, đương nhiên biết nữ nhân trong hậu cung luôn là ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, tất nhiên hắn chán ghét những thứ này. Vậy mà, chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé như vậy, sau khi cho rằng Bạch Giản là nữ nhân hầu hạ hắn, nàng lại không cảm thấy ghen tuông chút nào?
Vì sao lại không có?
Điều này khiến sắc mặt Hoắc Quân Thanh dần trở nên khó coi.
Rốt cuộc nàng xem hắn là cái gì?
Hoắc Quân Thanh rũ mắt, nhìn lướt qua những đồ trang sức kia, thậm chí bắt đầu hoài nghi, nữ nhân này thà ôm những trang sức vàng bạc kia ngủ, còn hơn là ngủ chung với hắn?
“Bổn hầu chỉ hỏi nàng một câu, nàng nhất định phải nói sự thật.” Khi Hoắc Quân Thanh nói lời này, trong con ngươi không thể hiện rõ cảm xúc.
“Hầu gia, nô tỳ tuyệt không hề nói dối một chữ, nếu có nửa câu nói dối, phụ mẫu nô tỳ đều mất..." Hương Vũ giơ tay lên, thành khẩn thề nguyện.
“Im miệng.” Hoắc Quân Thanh không muốn nghe những điều này, phụ mẫu tiểu nha hoàn đã mất từ lâu rồi, tưởng hắn không biết sao?
“Ồ, hầu gia lão nhân gia, ngài hỏi đi.” Hương Vũ không dám nói thêm nữa.
“Những đồ trang sức này quan trọng, hay là bổn hầu quan trọng?” Giọng nói của Hoắc Quân Thanh âm u, lạnh lùng hỏi.
Khi nói những lời này, Hoắc Quân Thanh nghĩ, hắn không muốn quan tâm, nhưng bản thân không thể nào dễ dàng dung thứ cho chuyện này.
Đường đường là Định Viễn hầu, chẳng lẽ lại không quan trọng bằng những món đồ trang sức vàng bạc đó sao?
“Đương nhiên là hầu gia quan trọng.” Hương Vũ nói với lẽ đương nhiên: “Mặc dù nô tỳ rất yêu thích những món trang sức kia, nhưng hầu gia là người mà lòng nô tỳ luôn hướng về. Những món đồ trang sức tầm thường đó làm sao có thể so sánh với hầu gia?
Trang sức là vật chết, hầu gia lại còn sống. Hầu gia yêu nàng, mới có thể tiếp tục tặng nàng thêm nhiều trang sức hơn nữa.
Hơn nữa, nếu chỉ có trang sức, mà không có tình yêu của hầu gia, bản thân nàng sẽ giống như đứa trẻ ôm vàng bạc trong ngực sống giữa phố xá ầm ĩ, tất không phải kết quả tốt.
Liên quan đến chuyện vàng bạc, Hương Vũ cảm thấy bản thân vẫn tính là có hiểu biết.
Hoắc Quân Thanh dò xét đánh giá tiểu nha hoàn, quan sát hồi lâu, nhìn ra vẻ chân thành trong mắt nàng, xác nhận nàng không lừa mình, lúc này mới hài lòng.
Hắn suy nghĩ một lát, tuy rằng tuổi hắn có hơi lớn một chút, nhưng chung quy vẫn rất uy nghiêm tuấn tú, đương nhiên sẽ khiến tiểu nha hoàn nảy sinh nhiều tâm tư.
Thấy sắc mặt hầu gia chuyển biến tốt lên, trong lòng Hương Vũ lập tức khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đi qua, ôm cổ hầu gia như thường lệ nhẹ giọng nói, lại khen ngợi hầu gia tuấn mỹ anh vũ, nói nàng cực kỳ nhớ hắn.
"Đêm dài khó tránh khỏi, nô tỳ luôn nhớ đến hầu gia, nhìn những thứ đồ trang sức kia, liền nhớ ra đây đều là được hầu gia ban tặng, trong lòng ngày càng nhớ hầu gia hơn."
Nữ nhân mềm mại tựa vào người nam nhân như vậy, kiều mị nhu nhược, những lời nói ra cũng chọc người như vậy, Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên ôm lấy, đè nàng xuống.
Một khi bắt đầu liền không thể kiểm soát, ngược lại tựa như khiến cho trời long đất lở.
Hương Vũ cảm thấy gần như không thể chịu đựng nổi, nàng ôm lấy bờ vai rộng rãi cường tráng của hầu gia, khóc không thành tiếng, lòng nghĩ nam nhân này trời sinh uy nghiêm, mỗi lần xâm nhập thật sự muốn mạng nàng.
Nhất thời, lại nhớ đến món đồ trang sức bằng vàng mà hầu gia đã ném ra ngoài cửa sổ kia, không biết có thể nhặt về được không?
Thật nhớ nó mà!
Nhưng vào lúc này, hầu gia tựa như biết nàng đang phân tâm, thế tiến công đột nhiên trở nên cường mãnh hơn, Hương Vũ không thể nghĩ đến điều gì khác nữa, giống như một con cá ra khỏi nước, bị bắt ở đó đong đưa dao động, khóc không thành tiếng.
Một đêm mưa rền gió dữ, ngày hôm sau, khi Hương Vũ giùng giằng bò dậy thì thấy hầu gia đã không còn ở đây nữa.
Nhớ tới đêm qua, nhất thời nàng cảm thấy u mê, nhưng rất nhanh đầu óc liền sực tỉnh, nhớ tới đồ trang sức của mình!
Đó là trang sức bằng vàng, rất đáng tiền!
Lập tức đứng dậy, muốn chạy ra ngoài.
Thu Nương thấy nàng như vậy thì vội vàng đuổi theo sau.
Hương Vũ đi ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ mọc đầy tử đinh hương, cây mây và dây leo, Hương Vũ rẽ mấy cây mây và dây leo ra tìm, nhưng giữa đám cỏ dại, lá rụng, bùn đất, không hề nhìn thấy những trang sức kia.
Thu Nương cùng một một vài nha hoàn cũng đi ra theo. Nàng ấy nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Hương Vũ, dè dặt hỏi: "Cô nương, tìm món trang sức bị ném đêm qua sao...?"
Đêm qua, sau khi hầu gia đi vào, âm thanh bên trong lúc to lúc nhỏ, thậm chí còn nghe thấy tiếng hầu gia ném đồ ra ngoài, dường như là đang tức giận, mọi người tự nhiên bị dọa sợ không nhẹ, không ai dám ở gần đó.
Hương Vũ vội vàng gật đầu, nhất thời trong lòng chợt dâng lên một tia hy vọng: "Làm sao, bà nhìn thấy, đã nhặt lại rồi?"
Thu Nương lắc đầu: "Sau đó chúng tôi, chúng ta nghe... Dường như mọi chuyện ngừng rồi, nên muốn qua đó tìm lại cho cô nương, ai biết hoàn toàn không có."
Lúc hầu gia đang ở bên trong, bọn họ nào dám lại gần, sau đó lúc thì hầu gia gầm nhẹ, lúc thì cô nương thấp giọng kêu, khiến người ta đỏ mặt tim đập, càng không dám đi tới. Cho đến khi bên trong hoàn toàn yên tĩnh, bà mới vội vàng bò dậy, nghĩ muốn xem thứ bị ném ra ngoài cửa sổ, muốn giúp Hương Vũ nhặt đồ về.
Nhưng ai biết được, vốn không có.
Hương Vũ có chút không dám tin, thất vọng nói: "Sao lại không có, ta thấy hầu gia ném ra ngoài cửa sổ, đáng lẽ nên ở chỗ này mới phải!"
Thu Nương buông tiếng thở dài: "Mấy nha hoàn, vú già trong viện tuyệt đối không dám đi nhặt. Sáng nay lúc nô tỳ tỉnh dậy nhớ đến ngay, vội qua đó tìm, nhưng cũng không thấy."
Nói đến cũng kì lạ, sao có thể không thấy.
Hương Vũ vô cùng thất vọng, lại nhìn về phía phiến đất ngoài cửa sổ kia, rõ ràng nàng nghe thấy động tĩnh, thì hẳn là ném nó ở đây, tại sao lại không có được chứ?
Nhìn thấy nàng như vậy, Thu Nương cũng cảm thấy đau lòng thay cho nàng, vì vậy bà ấy lại dẫn một vài nha hoàn, đến đó tìm lần nữa, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm thấy.
Hương Vũ ngơ ngác nhìn cửa sổ bị thủng một lỗ, lòng tự nhiên thấy buồn bã khổ sở, bước vào nhà.
Một ngày này, canh tổ yến tựa như không còn thơm nữa.
Chỉ ăn canh tổ yến thì có ích gì, ăn vào cũng không thể biến thành bạc. Tính ra, trang sức vẫn tốt hơn nhiều, vốn đã là vàng bạc.
Nàng đang nghĩ như vậy, bỗng nghe thấy tiếng "Ngao ô" truyền từ bên ngoài vào.
Cùng với tiếng kêu này, mấy người Thu Nương bị dọa sợ đến nỗi la hét không ngừng.
"A, một con chó đen lớn!"
"Trời ạ! Đây là một con báo hoang, chạy mau!"
Thu Nương và mấy nha hoàn sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Hương Vũ vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài: "Đừng sợ, đây là báo đen, tính tình nó rất tốt, là một con chó ngoan!"
Vừa nói, nàng vừa ngoắc tay: "Báo đen lại đây, đừng dọa sợ bọn họ".
Báo đen vẫy vẫy đuôi, trong miệng hàm hồ phát ra thanh âm "Ngao ô".
Hương Vũ nhìn sang, vừa nhìn một cái, nàng liền mừng rỡ không thôi.
Miệng báo đen đang ngậm món trang sức mà nàng tìm hồi lâu cũng không thấy!