Khi Hương Vũ nhìn thấy món trang sức kia, dĩ nhiên là cực kỳ vui mừng. Lúc cật lực tìm kiếm thì không thấy, đến lúc gần như buông xuôi thì lại tìm được mà chẳng tốn chút công sức nào. Vừa rồi nàng cảm thấy rất tuyệt vọng, nghĩ rằng một chiếc vòng vàng tốt như vậy, không hiểu sao lại biến mất, nghĩ mà thấy đau lòng.
Nàng vui vẻ chạy đến, ôm lấy đầu báo đen: "Báo đen, là ngươi tìm giúp ta à?"
Trước tiên, báo đen đặt món trang sức đang ngậm lủng lẳng trong miệng vào lòng bàn tay Hương Vũ, sau đó dụi cái đầu đầy lông của nó vào ngực nàng, phe phẩy đuôi, hệt như một con mèo đang nũng nịu, miệng thì vẫn phát ra âm thanh "Ngao ô" thuận theo.
Đã lâu rồi Hương Vũ không nhìn thấy báo đen, thực sự rất nhớ nó. Đột nhiên nhớ ra tối hôm qua hình như nàng nghe thấy tiếng báo đen, càng thêm buồn bực: "Tối hôm qua ngươi đi cùng hầu gia à? Tại sao không nhìn thấy bóng dáng của ngươi? Hầu gia còn nói ngươi không có ở đây, hóa ra là gạt ta!"
Báo đen vừa nghe thấy hầu gia, cái đuôi lập tức dựng thẳng lên, trông dáng vẻ cực kỳ không vui.
Hương Vũ nhìn thấy thì bừng tỉnh, bừng tỉnh xong bỗng cảm thấy đau lòng, càng ôm chặt báo đen: "Tính tình hầu gia hỉ nộ vô thường, phỏng chừng ngươi ở bên cạnh ngài ấy cũng đáng thương. Hai ta thật là đồng bệnh tương liên."
Thật ra thì hầu gia rất tốt, thường xuyên khiến nàng cảm thấy hầu gia đối xử rất tốt với mình, nhưng đôi khi tính khí hầu gia thực sự rất đáng sợ.
Dường như báo đen cũng đồng ý với nàng, lại càng dụi cái đầu đầy lông mềm mại của nó trong lòng nàng.
Vào lúc một người một báo đang đồng bệnh tương liên, mấy nha hoàn bị dọa đến ngây người bên cạnh mới chậm rãi phản ứng lại, xem ra con báo này không cắn người?
Hương Vũ dẫn báo đen vào phòng, đúng lúc bữa sáng của nàng được bưng đến, nàng liền chọn thịt trong đó cho báo đen ăn. Dĩ nhiên báo đen rất thích, ăn ngon đến mức không ngừng lắc lư cái đuôi.
Sau khi ăn xong, đột nhiên nó đứng dậy, chạy đi.
Đã lâu Hương Vũ không nhìn thấy báo đen, vốn là vô cùng nhớ nó, thấy nó bỏ chạy như vậy, liền cảm thấy có chút mất mát. Có điều, nghĩ một chặp vẫn là thôi đi, nói không chừng ngày sau hầu gia tới, nó cũng sẽ theo cùng.
Lại nhớ đến dáng vẻ đáng thương vừa rồi của nó, thầm nghĩ báo đen ở dưới tay hầu gia chắc thường xuyên bị trách tội một cách khó hiểu.
Sau đó, Thu Nương hầu hạ Hương Vũ rửa mặt, bà ấy rất tỉ mỉ, làm việc lại vô cùng chu đáo, Hương Vũ rất hưởng thụ. Nhưng ngoài hưởng thụ ra nàng còn cảm thấy có chút không được tự nhiên, thật ra thì nàng có thể tự rửa mặt, căn bản không cần ai hầu hạ.
Nàng vốn là phải hầu hạ người khác, sao có thể đáng giá để người khác hầu hạ mình?
Nàng đã từng nói chuyện riêng với Thu Nương, nhưng Thu Nương nhất quyết cự tuyệt.
"Bây giờ thân phận cô nương đã khác trước, chuyện gì nên chú trọng thì phải chú trọng, nếu không rơi vào mắt người khác, không khỏi khiến người ta chê cười."
Hương Vũ nghe vậy chỉ đành từ bỏ, nhưng chung quy trong lòng vẫn cảm thấy không yên ổn, nghĩ rằng bây giờ nàng được hầu gia cưng chiều là chuyện tốt, hơn nữa hầu gia quả thật là người tốt, nhưng nếu một ngày nào đó ngài ấy không còn thích nàng nữa thì sao?
Chuyện hưởng thụ sự hầu hạ này tuyệt đối không thể quen được, nếu quen rồi, lỡ ngày nào đó mất đi sẽ cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, nàng thầm tự nhủ với bản thân, chuyện này chỉ là tạm thời, sớm muộn gì cũng sẽ không còn, cũng không nên quá coi trọng.
Bữa sáng vẫn có canh tổ yến, mùi vị rất ngon.
Thu Nương cười nói: "Nhà bếp nói đã đặc biệt canh đúng thời gian cô nương dùng bữa sáng, vừa lúc ninh xong thì vội vàng mang đến, còn cẩn thận đặt trong một chiếc nồi sứ, để đi dọc đường không bị lạnh."
Khi Hương Vũ nghe lời này, nhớ tới trước kia, thời điểm nàng cũng thường giúp tiểu thư lấy cơm, khi đó nàng đang xách hộp thức ăn, đi nhanh thì sợ làm vẩy ra, đi chậm lại sợ chậm trễ, lúc đó thật đúng là mệt mỏi.
Trong lúc nghĩ về điều này, bất chợt lại nhớ đến Nguyệt Tinh và mấy tỷ tỷ của nàng, vì các nàng đều có quan hệ tốt với mình, không biết tiểu thư có giận cá chém thớt hay không.
Nếu bọn họ có cơ hội đến đây ở với nàng thì tốt quá, mọi người có thể cùng nhau hưởng phước.
Nhưng mấy người các nàng là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, thân phận chính mình cũng không tốt, đương nhiên cũng không thể xin cho bọn họ đến đây, chỉ có thể nghĩ ngợi lung tung một chút.
Lúc này, Thu Nương đang hầu hạ Hương Vũ dùng bữa, khi những nha hoàn khác không có ở đây, bà ấy lại nói nhiều thêm vài câu: "Cô nương, báo đen ở bên cạnh hầu gia sao?"
Hương Vũ gật đầu: "Ừ."
Thu Nương nghe vậy thì bật cười: "Dựa theo quan sát của nô tỳ, báo đen này hẳn là rất có linh tính, có thể hiểu được tâm tư của hầu gia. Hôm nay báo đen thân cận với cô nương như vậy, điều đó chứng tỏ trong tâm hầu gia cũng có cô nương, địa vị cô nương trong lòng hầu gia cũng không tầm thường”
Hương Vũ: "Sao có thể!"
Thu Nương thấy nàng như vậy, thì không đề cập đến nữa, trong lòng bỗng trở nên buồn bực: "Cô nương, cô nương nói xem có chuyện gì với đồ trang sức vậy, tại sao báo đen lại ngậm nó tới? Nếu nói là bị nha hoàn trong viện trộm đi, sau đó báo đen nhặt về, nghe có vẻ không đúng lắm."
Thu Nương vốn là nương tử của tú tài, cũng từng được đọc sách, đương nhiên có chút hiểu biết. Vốn dĩ với thân phận của nàng, ở trong viện sẽ phải làm việc nặng, bây giờ vì Hương Vũ nên bà mới tới hầu phủ hầu hạ, làm công việc nhẹ nhàng thượng đẳng, vậy nên rất cảm kích Hương Vũ, quyết tâm thề nguyện phải giúp Hương Vũ xử lý tốt chuyện trong viện, còn phải chăm chỉ hơn xưa
Tính cách của mấy nha hoàn vú già trong viện, bà đã sớm nhìn thấu, trông có vẻ lương thiện biết điều, không có gan làm loại chuyện như vậy.
Vừa nghe vậy, Hương Vũ cũng cảm thấy khó hiểu, lại nhớ tới tối hôm qua lúc hầu gia xuất hiện, dường như nàng nghe thấy tiếng ‘Ngao ô’ của báo đen, có điều chỉ nghe thấy một tiếng như vậy.
Nàng buồn bực một hồi, chẳng lẽ đêm qua báo đen luôn ở bên ngoài cửa sổ nghe...?
Đến khi trang sức bị ném ra ngoài lại tha đi, cho nên nàng cùng nha hoàn tìm hồi lâu cũng không thấy?
Nhưng hôm nay, tại sao nó lại đem về đây?
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, bên trong động tĩnh ấy còn xen lẫn tiếng ‘Ngao ô’.
Ồ, báo đen lại tới?
Thu Nương lập tức đứng dậy, vội vàng ra mở cửa, nhìn thấy một con báo đen đang hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đứng trước cửa, vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi, ngẩng đầu, trông cực kỳ uy vũ bất phàm, bộ lông mượt mà tựa như gấm vóc phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Đột nhiên lại thấy nó, Hương Vũ liền cảm thấy buồn bực, báo đen vừa chạy ra ngoài, sao nhanh như vậy đã quay trở lại.
Nhưng Thu Nương lại cả kinh, chỉ vào miệng báo đen: "Cô nương, nhìn kìa, đó là..."
Hương Vũ liếc mắt một cái cũng kinh ngạc không thôi, vội vàng bước tới, chạm vào miệng báo đen.
Báo đen càng ngày càng thần kỳ, ngẩng đầu, miệng duỗi ra, phơi bày thứ trong miệng cho Hương Vũ xem.
Hương Vũ nhìn báo đen há cái miệng to của nó ra, một khối chận giấy bằng ngọc đen cứ thế rơi vào tay nàng.
Khối chặn giấy bằng ngọc đen rất lớn, chất liệu ngọc đen kia cực tốt, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.
Điều quan trọng nhất là... Nàng cảm thấy khối chặn giấy ngọc kia đen này rất quen mắt, tựa như đã từng nhìn thấy ở đâu đó?
Thu Nương cau mày: "Cái, cái này có vẻ không phải là vật tầm thường."
Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, Thu Nương xuất thân là nương tử tú tài tiểu môn tiểu hộ, nhưng đại khái cũng đoán được đây không phải là món đồ tầm thường.
Lúc này Hương Vũ rốt cuộc cũng nhớ ra, cái này là từ thư phòng của hầu gia, lúc đó, lúc nàng đi tới thư phòng hầu gia để vẽ tranh mô phỏng, dường như đã nhìn thấy cái này?
Lập tức nàng nhìn báo đen với vẻ đầy nghi ngờ: "Báo đen, cái này ở đâu ra vậy?"
Nhưng báo đen lại ngẩng cổ lên, tỏ vẻ thần khí mà lắc lắc tai, lại lấy miệng mình mè nheo cánh tay Hương Vũ, trông bộ dạng kia, tựa như đang thân mật với Hương Vũ, lại tựa như biểu hiện nó vừa lập được đại công gì đó, đòi thưởng.
Hương Vũ đột nhiên nghĩ: "Báo đen, chẳng lẽ ngươi, muốn đưa cái này cho ta sao?"
Vừa nói, nàng vừa quơ quơ khối chặn giấyỉ ngọc đen trên tay.
báo đen "Ngao ô..." một tiếng, dáng vẻ rất thuận theo, rất đắc ý.
Trong lòng Hương Vũ đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn...
Nó lấy cái này ở đâu...
Hương Vũ hít một hơi thật sâu: "Khối chặn giấy ngọc đen này, không phải là ngươi lấy từ chỗ hầu gia chứ?"
báo đen càng đắc ý hơn, dáng vẻ đầy kiêu ngạo: "Ngao ô..."
Hương Vũ nghe thấy, suýt nữa trực tiếp ngã sầm tại đó.
Vậy là, báo đen đã "Trộm" khối chặn giấy ngọc thạch này từ thư phòng của Hầu gia đưa cho nàng?
Đây được tính là cái gì?
Ngộ nhỡ Hầu gia truy cứu chuyện này, há chẳng phải nàng không thể giải thích được sao, chẳng lẽ nói là báo đen mang đến cho nàng!
Vào đúng lúc này, báo đen nhìn thấy dáng vẻ "Kích động" của Hương Vũ, lại càng vui vẻ nhảy loạn, ‘Vèo’ một cái, thoáng chốc đã không thấy đâu.
Hương Vũ muốn gọi nó lại nhưng không được, trở mắt nhìn báo đen biến mất, lại nhìn xuống chặn giấy ngọc đen trong tay, lòng càng thêm thấp thỏm.
Nhất định là vì báo đen nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi lúc nàng cầm lại đồ trang sức, nghĩ rằng nàng thích, nên liền đến chỗ Hầu gia “Tha” nó đến cho nàng.
Vậy bản thân nàng thành cái gì? Há chẳng phải cũng trở thành kẻ cắp giống báo đen sao?
Ai biết, ngay khi nàng đang cầm khối chặn giấy ngọc đen còn chưa biết làm gì, liền nghe thấy một tiếng "Vèo", một bóng đen từ trên tường nhảy xuống, chẳng mấy chốc, hắn báo uy nghiêm lẫm liệt lại xuất hiện trước mặt nàng.
Lần này, trong miệng nó lại ngậm một khối đá bạch ngọc.
Hương Vũ vội vàng nhận đá bạch ngọc trong miệng báo đen, cầm trong tay vừa nhìn một cái, nhất thời trong đầu chỉ cảm thấy có sấm sét nổ đùng đoàng trong đầu.
Đây thực sự là một con dấu, hơn nữa đường đường còn là con dấu của phủ Định Viễn hầu!
Đây không phải là tư ấn, mà là quan ấn, đóng dấu cái này, gần như có thể giả mạo hầu gia, nắm trong tay hơn nửa phủ Định Viễn.
Thu Nương ở bên cạnh vừa nhìn nó, đương nhiên cũng biết đó là thứ gì, lúc này, chủ tớ nhìn nhau một cái, đều thấy được sắc mặt trắng bệch của đối phương.
Hương Vũ cầm con dấu bạch ngọc, nhất thời hai tay đều run lẩy bẩy.
Loại con dấu của hầu tước này, nàng nào có thể tùy tiện chạm vào, khác với chặn giấy ngọc đen vừa rồi, nó chỉ là tài vật bình thường, nhưng cái này lại tượng trưng cho quyền hành của Định Viễn hầu!
Nhất thời, Hương Vũ hận không thể nhanh chóng nhét con dấu bạch ngọc trở lại miệng báo đen. Nó là báo đen, là sủng vật của hầu gia, nàng là Hương Vũ, là thị thiếp của ngài ấy, nhưng nếu nó tha đi hầu gia sẽ không đánh nó, còn nếu nàng cầm khẳng định hầu gia sẽ đánh nàng!
Nhưng, ngay khi nàng định nhét trở lại, báo đen lại như một làn khói, nhảy lên đầu tường, không thấy bóng dáng.
Thu Nương ở bên cạnh không thể chịu đựng nữa, kinh sợ đến nổi hai mắt dại đi hướng thẳng về phía trước: "Cô nương, nó, nó sẽ không tha thêm cái gì cho cô nương nữa chứ?"
Hương Vũ hoảng hồn: "Không được, không được! Nó không thể tha thêm cái gì nữa đâu, ta biết làm sao bây giờ?"
Báo đen ngu ngốc này chắc chắn lại đi tha cái gì về đây rồi?
Thu Nương gấp đến độ dậm chân, Hương Vũ nắm con dấu của hầu gia trong tay, đây là trọng tội, vội vàng nói: "Mau, mau đuổi theo! Đuổi theo báo đen, cần phải giải thích, phải nói rõ ràng, mau chóng trả cái này lại!"
Hương Vũ ngẫm nghĩ cũng cảm thấy nên như vậy: "Được, ta đi ngay!"