Edit: Bún Bò.
Beta: nnminhchauu.
_____
Sau khi tiễn Lý thái y đi, Tô Mạch tìm cớ đuổi mọi người ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại rồi bước nhanh đến trước giường Kinh Úc.
Vừa rồi nhiều người nhiều mắt, không thể thăm dò chi tiết chuyện của người trước mặt, anh chỉ có thể tận lực duy trì thiết lập nguyên chủ để tránh bị người khác nhòm ngó, nhưng hiện tại trong phòng chỉ còn anh cùng Kinh Úc.
Cuối cùng Tô Mạch cũng không nhịn được, trực tiếp động tay.
Không ngờ tay anh mới vừa vươn đến đã bị Kinh Úc bắt lấy, không giống như lực tay bình thường, mà giống như bị gông cùm tàn nhẫn siết chặt, Tô Mạch trước giờ sợ nhất là đau, làm sao chịu được lực độ này, trong phòng lập tức truyền ra một tiếng kêu dài thảm thiết.
"A...!Đau đau đau, buông ra! Buông ra!"
Âm cuối kéo dài như thêm vài phần mệnh lệnh khiến người ta mê man không phân biệt được ý vị, ngay cả thị nữ đi ngang qua đều không khỏi kinh ngạc mà dừng chân.
Đây là...!giọng của Vương phi.
Tuy nói tân hôn Yến Nhĩ (*), nhưng ban ngày ban mặt, hai người sao lại không biết thu liễm một chút.
(*) Thành ngữ Trung Quốc, ban đầu có nghĩa là người vợ bị bỏ rơi oán trách chồng cũ vui vẻ tái hôn với người mới, về sau được đảo nghĩa và được dùng như một từ để chúc mừng cho các cặp đôi mới cưới.
(Mình thấy câu này khá hay nên tóm tắt một chút về câu chuyện về nó: Người vợ bị bỏ rơi và người chồng là một cặp nông dân, lúc cưới nhau rất nghèo, sau khi kết hôn cả hai cùng chung sức xây dựng tổ ấm hoàn thiện của mình.
Người vợ vừa giỏi vừa tốt bụng, làm việc cũng cật lực hơn chồng.
Nhưng không ngờ rằng điều kiện tốt lên khiến người chồng sinh lòng lăng nhăng, mọi cố gắng trước đây của cả hai đều ném vào quên lãng, anh ta yêu những cô gái xinh đẹp và rất bất mãn với vợ mình.
Vào ngày cưới vợ mới, anh ta đã đuổi vợ cũ đi, thậm chí còn không muốn đưa tiễn mà chỉ dừng lại ở cửa nhà.
Người phụ nữ ấy đã đi bộ một mình về nhà cha mẹ.
Bên tai cô là âm thanh vui tươi của lễ kết hôn ngay chính căn nhà từng là của mình.
Ban đầu câu trên là lời oán hận đầy nước mắt của người phụ nữ bị ruồng bỏ, nhưng về sau nó lại thành lời ngon ngọt trong tuần trăng mật.
Dù ý nghĩa thay đổi nhưng không thể che đậy được nỗi buồn của những người phụ nữ bị bỏ rơi.)
Đọc truyện tại wattpad @Bunbohuefulltopping.
Hình như thị nữ nghĩ đến chuyện gì khó nói, dừng chân vài giây sau đó mặt đỏ tai hồng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Nhưng tất nhiên là thị nữ suy nghĩ nhiều, Tô Mạch chỉ muốn nhìn thương thế của Kinh Úc một chút, nhưng không nghĩ Kinh Úc sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, trong nguyên tác Kinh Úc ở Úc Vương phủ quá khốn khổ, thường xuyên bị người khác khi dễ, anh vừa rồi trực tiếp vươn tay ra như vậy, còn muốn xốc quần áo người ta lên, không dọa đến người ta mới lạ.
Chỉ là lực tay của tiểu ngốc tử này quá lớn, anh hình như còn nghe thấy tiếng xương khớp vỡ vụn.
Nếu không phải lên tiếng kịp thời, có khi tay này đã bị gãy rồi.
Cổ tay được thả ra, nhưng Tô Mạch không quan tâm đến chuyện có đau hay không, lúc này lực chú ý của anh đã bị Kinh Úc đang rúc trong góc giường thu hút.
Anh biết tiểu ngốc tử hiện giờ lá gan rất nhỏ, nhưng anh không ngờ lại nhỏ đến trình độ này.
Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn muốn bóp gãy tay anh, tư thế dữ tợn hung ác, chưa kể anh còn nhìn thấy trong mắt Kinh Úc đều là tia máu lạnh lùng, cặp kia mắt như tỏa ra ánh sương đêm.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, lúc anh hồi phục tinh thần thì Kinh Úc mắt ngập nước đã trốn trong góc giường, nhìn dáng vẻ này, giống như đứa trẻ đang lo sợ người lớn quát mắng vì làm sai.
Chẳng qua nhìn Kinh Úc hiện tại, thì tám chín phần mười vừa rồi do quá căng thẳng nên anh mới nhìn nhầm.
Tô Mạch không giỏi dỗ người khác, anh chỉ có thể theo bản năng lau nước mắt cho Kinh Úc, giống như dỗ trẻ nhỏ mà trấn an, nói: "Đừng sợ, ta sẽ không trách ngươi, ta vừa rồi chỉ muốn nhìn vết thương trên người ngươi một chút, thật xin lỗi, dọa đến ngươi rồi!"
Nghe vậy, Kinh Úc tựa hồ khóc càng lớn, nước mắt giống như thứ không đáng giá mà liên tục rơi xuống, cúi đầu không dám nhìn Tô Mạch, trong miệng thì thào nói liên tục: "Ta...Ta không phải cố ý, không phải..."
Tô Mạch đến gần, ngồi xuống trước giường, câu được câu không nói theo Kinh Úc: "Ta biết, ta biết, đừng khóc, ta không trách ngươi."
Dỗ một hồi, Kinh Úc không còn khóc nữa, nhưng trong miệng vẫn nức nở đứt quãng lặp lại câu không phải cố ý kia.
Tô Mạch không ngờ muốn xem thương thế thôi mà phải quanh co như vậy, chờ Kinh Úc dừng lại, anh mới cẩn thận dò hỏi: "Có thể cho ta nhìn xem vết thương của ngươi không?"
Chần chờ một giây, Kinh Úc gật đầu, có lẽ là do khóc lâu nên giọng hơi có vài phần khàn khàn: "Nhưng...Có thể, ta vừa rồi không phải cố ý...Ta..."
"Ta biết." Tô Mạch vừa nói vừa nhẹ nhàng vén áo ngoài của Kinh Úc ra, bởi vì sợ cọ đến miệng vết thương nên Lý thái y cố ý dặn dò mấy ngày này chỉ nên mặc một cái áo, áo ngoài được vén lên, Tô Mạch có chút chết lặng.
Đáng nhắc đến là dáng người của Kinh Úc, ngay cả nam nhân như Tô Mạch cũng không thể không giơ ngón cái lên để khen ngợi, lướt mắt qua vòng eo rắn rỏi đầy sức sống, Tô Mạch dừng lại nhìn vết thương đan xen ngang dọc trên người Kinh Úc.
Đối mặt với thân thể xinh đẹp hoàn mỹ như thế, vậy mà lại có người vẫn sẵn sàng tàn nhẫn xuống tay.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại một chút, tỉ lệ dáng người của tiểu ngốc tử khá tốt, dù chỉ ước chừng nhưng có thể nhìn ra hắn phải cao xấp xỉ một mét tám bảy, mắt phượng, mũi cao, khóe mắt cùng chóp mũi nhọn, đuôi mắt xếch lên, hoàn toàn giống như mô tả của nam chính trong tiểu thuyết.
Chỉ tiếc trí lực không tốt.
Ý thức được suy nghĩ của bản thân đang bay hơi xa, Tô Mạch lắc lắc đầu, cưỡng chế lôi đầu óc trở về.
Miệng vết thương tuy rằng đã xử lý bằng thuốc, nhưng nhìn qua vẫn có chút ghê người, Tô Mạch nhịn không được hỏi: "Có phải rất đau không?"
Kinh Úc lắc đầu, ánh mắt lại nhìn cổ tay của Tô Mạch, cổ tay vốn trắng nõn mảnh khảnh giờ phút này lại hằn mấy vết dấu tay đỏ chót, nhìn qua có vẻ đặc biệt chói mắt.
Vậy mà vừa rồi hắn cho rằng Diệp Lan Quân muốn...
Chẳng qua không thể trách hắn nghĩ bậy, thanh danh của Diệp Lan Quân vẫn còn ở đó, tuy đã cùng nhau trải qua một đêm, người này không ghê gớm như trong lời đồn, tạm thời không có lực uy hiếp, nhưng...
Không nói không rằng đột nhiên vươn tay ra, hơn nữa còn hướng đến chỗ có tính uy hiếp như vậy, hắn không trực tiếp vặn gãy cổ tay của anh đã là không tồi rồi.
Người ngoài chỉ biết Úc Vương là người ngốc, tính mạng còn không bằng hạ nhân trong Úc vương phủ, nhưng lại không biết những hạ nhân động tay động chân với hắn xác đã chôn ngàn tấc, những kẻ khác đầu còn trên cổ chỉ là do chưa phải lúc.
Hắn giữ lại chúng vì còn hữu dụng thôi.
Về phần Diệp Lan Quân thì mục đích đã đạt được, cẩu hoàng đế đã nghĩ lầm hắn chịu nhục nhã, nếu tên điên này chịu an phận thì hắn có thể giữ lại một mạng cho y, nếu không an phận thì chỉ có thể đưa y đến gặp đám hạ nhân đang nằm sau núi.
Nhưng Diệp Lan Quân luôn không đi theo lối người thường.
Đối với kẻ hàng năm đều sinh hoạt trong địa ngục như hắn mà nói, vết thương này không đáng là gì, nhưng người trước mắt lại đầy mặt quan tâm lo lắng, một bàn tay thật cẩn thận vén vạt áo của hắn lên, cái tay khác cứ quanh quẩn tại miệng vết thương, muốn chạm vào nhưng lại không dám, ánh mắt nhíu chặt, giọng điệu khi nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, phảng phất giống như sợ hắn đau:
"Bị thương như thế này thì không đau thế nào được!"
Những lời này nghe giống như lầm bầm lầu bầu, nhưng lại làm hô hấp Kinh Úc hơi khựng lại.
Từ lúc phụ hoàng và mẫu hậu rời đi thì hắn đã không còn được nghe ngữ khí quan tâm thêm một lần nào nữa.
Có chỉ có nước lạnh thấu da, địa lao đen nhánh nhỏ hẹp, xiềng xích bằng sắt và gông cùm đầy người, không ngừng bị hành hạ chửi rủa, suốt ngày ăn không đủ no, vì để cẩu hoàng đế buông cảnh giác, hắn cũng chỉ có thể uất hận nuốt máu và nước mắt xuống bụng.
Sau khi suy nghĩ một phen, Tô Mạch đỡ Kinh Úc nằm xuống, động tác nhẹ nhàng thong thả, như sợ động tác mạnh sẽ động đến miệng vết thương.
Hiện tại anh rất muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào gan lớn không muốn sống như vậy, dám tàn nhẫn xuống tay với đương kim Vương gia.
Tuy tức giận, nhưng anh nói chuyện vẫn rất ôn nhu: "Vương gia, có thể nói cho ta không..." Tô Mạch chỉ vết thương nhỏ trên bụng Kinh Úc, nhẹ giọng hỏi: "Vết roi trên người của ngươi là do người nào gây ra?"
Tròng mắt Kinh Úc xoay chuyển, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không biết, bọn họ che mặt, ta không biết".
Bọn họ?
Hợp lại cùng nhau gây án?
Chuyện này làm Tô Mạch không thể không chú ý, biểu tình có thêm vài phần nghiêm túc: "Vương gia có nhớ đám người đó đến đây lúc nào không?"
Kinh Úc nhấp môi nghĩ, đáp: "Sau khi Lan Quân đi không được bao lâu thì bọn họ tới".
Cũng không phải nói bừa, lúc Diệp Lan Quân ra ngoài không lâu thì hắn đã gọi ám vệ tới, một người phụ trách trong phòng, một người phụ trách bên ngoài.
Thật ra hắn có thể nhẫn nhịn không phát ra tiếng, nhưng roi đánh xuống âm thanh cũng không nhỏ, hắn chỉ có thể để ám vệ dẫn tôi tớ ra đại sảnh, không phải "bọn họ" thì là ai?
Giọng hắn bình đạm, Tô Mạch nghe đến kinh hãi, rốt cuộc là người ở đâu mà gan lớn như vậy?
Hạ nhân trong phủ đều chết hết rồi hả?
Nhiều vết roi như vậy, miệng vết thương sâu như vậy, không có khả năng không phát ra tiếng, Tô Mạch rất nghi hoặc, nhìn Kinh Úc: "Vương gia lúc ấy không gọi người đến?"
Kinh Úc lắc đầu, ngữ khí ủy khuất nỉ non nói: "Không, bọn họ bịt miệng ta, ta muốn kêu nhưng kêu không được".
Hắn nói xong thì nhìn người trước mặt, không biết vì sao, hắn muốn nhìn xem khi hắn nói như vậy thì người này sẽ có phản ứng gì.
Người đời phần lớn lãnh đạm bạc tình, nếu không phải chuyện của mình thì đều sẽ thờ ơ lạnh nhạt vì sợ dính vào mối họa, đây là chuyện bình thường.
Chuyện này làm Kinh Úc không khỏi nhớ đến lúc mẫu thân còn sống thường nói với hắn một câu: "Con nên cảm ơn những người ở bên con lúc khó khăn, giúp đỡ con lúc hoạn nạn, bởi vì họ có thể chọn cách rời đi, nhưng họ không làm như vậy".
Hắn cũng nên cảm ơn Diệp Lan Quân đúng không?
Có lẽ là nên, nhưng hắn đã sớm quên cách để cảm ơn, không biết phải cảm ơn như thế nào, hắn chỉ biết khi nhìn ánh mắt quan tâm của người đối diện, hắn đã cảm thấy chói mắt, cũng cảm thấy thú vị.
Thật là buồn cười! Đã đánh còn bịt miệng!
Tên nào phát điên phát rồ vậy hả?
Tô Mạch nghe xong nửa ngày cũng không biết nên phản ứng thế nào, anh cảm thấy bản thân đang tức giận, anh không biết trên đời còn có người tàn nhẫn như vậy, trút hết khí lực lên một người ngốc thì tính là bản lĩnh gì?
Chỉ hỏi ra được chút tin tức vụn vặt, sau khi Tô Mạch giúp Kinh Úc đắp kín chăn thì đứng lên: "Ngươi cố gắng nghỉ ngơi, ta đi xem thuốc sắc đến đâu rồi".
Ai ngờ Kinh Úc lại nắm góc áo anh, động tác quá lớn nên động đến miệng vết thương, hắn nhịn không được kêu rên một tiếng: "Ngươi đừng đi...!Ta ở một mình...!Sợ lắm".
Tô Mạch nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Kinh Úc, đỡ hắn nằm xuống, nhẹ giọng trấn an, nói: "Được được được, ta không đi, ngươi đừng cựa quậy, tí nữa động đến miệng vết thương lại đau".
Hiện giờ thân thể Kinh Úc rất yếu, sợ ảnh hưởng đến hắn nghỉ ngơi, Tô Mạch lại nói: "Vương gia, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.
Yên tâm, hiện tại rất an toàn, không ai có thể làm hại ngươi.
Ngươi nhìn thấy cái bàn bên kia không?"
Kinh Úc nhìn sườn mặt Tô Mạch rồi mới nhìn theo hướng Tô Mạch chỉ, hơi gật đầu.
"Ta ở đó đọc sách, không đi ra ngoài, Vương gia ở đây nghỉ ngơi cho tốt nhé?"
Kinh Úc nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Tô Mạch cười khẽ, môi đỏ khẽ mở: "Vậy Vương gia nghỉ ngơi đi, đừng sợ, ta ở đó, sẽ không đi đâu cả".
Nói là đọc sách, nhưng gần đây phát sinh nhiều chuyện sốt ruột như vậy, anh làm sao đọc sách nổi, nhìn một lúc thì chống cằm rơi vào suy tư.
Anh nghĩ không ra vết thương trên người Kinh Úc là ai gây nên, theo như hướng đi hiện tại, hình như tất cả đều đang lệch khỏi quỹ đạo của nguyên tác, chẳng qua cũng có khả năng lúc đó anh không nghe kĩ, chỉ nhớ đại khái cốt truyện, xem nhẹ tình tiết.
Nhưng thường thường chi tiết mới là quan trọng nhất, Tô Mạch không khỏi đau đầu.
Trong lúc xuất thần, Tô Mạch không phát hiện Kinh Úc hiện tại đang nhìn chằm chằm anh.
Hắn hơi nghiêng đầu, chỉ thấy người nọ im lặng ngồi ở chỗ kia, ngón tay tinh tế trắng nõn như ngọc đang cầm quyển sách, khuỷu tay tùy ý đặt trên bàn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào sườn mặt của anh, phủ thêm cho anh một tầng ánh sáng mềm mại nhu hòa.
"Vương phi." Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Kinh Úc thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng xoay nhẫn trên ngón tay.
"Vương phi, thuốc đã nấu xong".
Tô Mạch đứng dậy mở cửa, nhận thuốc trong tay thị nữ rồi phất tay: "Đi xuống đi, nơi này có ta lo".
Sau khi khép cửa lại, Tô Mạch bưng thuốc đi đến, đầu tiên là đặt chén thuốc lên bàn đầu giường, rồi nhẹ nhàng đỡ Kinh Úc lên.
Sợ thuốc quá nóng, anh còn đặt mu bàn tay dưới chén thuốc để kiểm tra.
Cảm thấy vẫn còn nóng, anh dùng cái muỗng đảo một lúc mới đưa tới trước mặt Kinh Úc: "Nào, uống xong thuốc lại nghỉ ngơi."
Kinh Úc có chút thất thần.
Những năm gần đây, vết thương hắn phải chịu đâu ít, không uống thuốc không bôi thuốc cũng không sao, mấy năm trước không uống được, sau lại uống được thì lại không muốn uống, hắn phải nhớ kỹ không thể để máu thịt thối rữa, luôn luôn nhắc nhở chính mình, những đau đớn đó, hắn sẽ có ngày trả lại hết.
Hắn từ trước đến nay da dày thịt béo, cũng đã thấm dầu rồi, đột nhiên được dốc lòng quan tâm như vậy, nhất thời có chút hốt hoảng, ma xui quỷ khiến ngoan ngoãn cầm chén thuốc lên rồi uống.
Phải biết bình thường không phải là bệnh đến độ không thể xuống giường, mê man sắp ngất thì hắn sẽ không dễ dàng uống thuốc, cho dù là uống cũng chỉ uống mấy ngụm, nhưng lần này hắn lại uống hết cả chén thuốc.
Thuốc vẫn đắng như mọi lần, đắng đến độ hắn cũng hơi muốn nôn khan, nhưng điều khác biệt là, lần này sau khi hắn uống thuốc xong, đã lập tức bị nhét vào miệng một cục đường.
Đường rất ngọt, nhưng cũng giống thuốc, không phải vị hắn thích, tuy nhiên hiện tại hắn lại cảm thấy có vị là lạ trong miệng..