Edit: Bún Bò.
Beta: nnminhchauu.
_____
Ban ngày Tô Mạch ở Dưỡng Tâm Điện can đảm đấu trí với hoàng đế, phải nói liên tục, trở về lại vội vàng chăm sóc Kinh Úc, tuy không làm gì tốn sức, nhưng cũng không biết có phải thân thể nguyên chủ quá yếu hay không mà hắn cảm thấy tinh thần rã rời, toàn thân mệt mỏi.
Chờ Kinh Úc ngủ xong thì anh trở về phòng.
Hiện giờ trên người Kinh Úc có thương tích, anh không thể ngủ cùng giường với Kinh Úc, lại lo lắng người khác đến làm khó dễ hắn, để phòng ngừa, anh vẫn nghỉ lại cạnh phòng Kinh Úc.
Tô Mạch trở về phòng thì nghỉ ngơi luôn, bởi vì ngủ sớm, nên nửa đêm anh đã tỉnh, nằm trên giường lăn lộn mãi không ngủ được, vừa định đốt đèn uống nước thì nghe được âm thanh lác đác thưa thớt ngoài cửa sổ.
Tô Mạch nín thở, chẳng lẽ những người ban ngày khi dễ Úc Vương lại đến?
Hắn vừa định mở miệng gọi người, lại nghe thấy âm thanh phá cửa.
Dù sao cũng là người hiện đại, lần đầu gặp loại chuyện này, trong đầu Tô Mạch giờ phút này tất cả đều là ám sát ám sát, tim đập đến cổ họng, anh không chút biến sắc lấy dao găm giấu dưới gối ra, thứ này là do vân đồng đưa tới để anh phòng thân, không ngờ lại phải dùng nhanh như vậy.
Anh không có kinh nghiệm, không biết phải ứng phó với tình huống đột ngột này như thế nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy dao găm trong tay, căng thẳng nín thở, chú ý lắng nghe động tác ở bên ngoài.
Lúc màn trên giường bị kéo lên, Tô Mạch tìm đúng thời cơ, nắm chặt dao găm trong tay đâm vào người vừa đến, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chỉ thấy người nọ nhanh chóng né tránh rồi giữ lấy nó, cầm chặt dao găm trong tay Tô Mạch, một cái tay khác còn che kín miệng anh:"Điện hạ đừng sợ, là ta, Tần Mặc."
Tần Mặc?
Là Tần Mặc anh biết sao?
Vị vua tương lai của Đại Lương, cũng là kẻ thù nguy hiểm của nam chính ngoại trừ hoàng đế.
Tô Mạch chỉ biết Tần Mặc và nam chính bất hòa, lại không biết nguyên nhân, bởi vì lúc ấy bệnh tình càng ngày càng nặng, em gái sợ anh không nghe được đến cuối truyện, cho nên bỏ qua rất nhiều đoạn, cũng bỏ qua rất nhiều chi tiết trong cốt truyện.
Chăng qua dùng từ bất hòa hình dung thì vẫn quá nhẹ, nói đúng hơn là Tần Mặc căm hận Úc Vương, căm hận Bắc Tấn, nếu không cũng không thể vừa lên ngôi đã khai chiến với Bắc Tấn, năm lần bảy lượt trong tối ngoài sáng nhắm vào nam chính, cuối cùng càng ngày càng thiếu đạo đức, đào cả mồ mả phi tần quá cố của người ta lên.
Tần Mặc rất kiêu ngạo, chỉ tiếc y không phải nam chính, không có hào quang của nam chính, cuối cùng vẫn phải chết dưới kiếm của nam chính.
Cho nên Tần Mặc tới đây để tìm người sao?
Nhưng nếu vừa rồi không phải nghe lầm thì Tần Mặc gọi anh là điện hạ, hơn nữa nhìn qua có vẻ không có ý giết anh.
Chẳng lẽ còn gì trong cốt truyện mà anh chưa biết?
Thấy cảm xúc của anh đã ổn định,Tần Mặc mới nới lỏng tay rồi buông ra, lui về phía sau cung kính hành lễ: "Điện hạ, vừa rồi đắc tội người".
Trong phòng không đốt đèn, nương vào ánh trăng mong manh, Tô Mạch đánh giá người đang quỳ dưới đất, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
Không tìm lầm người, Tần Mặc rõ ràng là tới tìm anh, nhưng...
Vấn đề là, từ Đại Lương đến Bắc Tấn cũng không phải một bước hai bước là đến, huống hồ hiện tại Tần Mặc cưới con gái Trần Lan của đại tướng quân Trần Bắc - tiểu hầu gia của Đại Lương.
Nửa đêm vạn dặm xa xôi...
Tô Mạch ho một tiếng, giả vờ bình tĩnh, nhớ lại lời Nhạc Đồng, anh lớn gan suy đoán, Tần Mắc chính là người không xứng mà Nhạc Đồng đã đề cập.
Nghĩ lại lời Nhạc Đồng nói: "Người kia không xứng để điện hạ quan tâm" Tô Mạch dùng ngữ khí bình tĩnh, hơi hơi mang theo một tia nóng nảy: "Ngươi tới làm gì?"
Quả nhiên, Tần Mặc nghe xong, đầu thấp càng thấp, quỳ gối tại chỗ không đứng lên, nói: "Lan Quân, ngươi nghe ta nói, ta lúc ấy..."
Tô Mạch đứng dậy phủ thêm áo ngoài rồi đứng lên, vòng nhanh qua Tần Mặc.
Tần Mặc quay đầu sang một bên, tự biết đuối lý, không dám có động tác gì, đang suy nghĩ có nên đứng dậy hay không thì chợt nghe phía sau có tiếng nói.
"Nơi này không phải nơi để nói chuyện, ra chỗ khác nói."
Tần Mặc vội vàng đứng lên đuổi theo.
Sáng nay lúc ra cửa, Tô Mạch đã nhìn qua bố trí của Úc Vương phủ, bởi vậy cũng biết đại khái.
Đi lòng vòng qua tiểu viện, bọn họ tới đình ở biệt việt Vương phủ.
Cùng lúc đó, trong Hiên Triệt Điện, Kinh Úc lười biếng nghiêng người dựa vào thành giường, bình tĩnh nghe ám vệ báo cáo, trong mắt không nhìn ra vui buồn.
"Vương gia." Ám vệ ngẩng đầu nhìn vào mắt Kinh Úc, nghĩ là Vương gia đang lạnh, thử dò hỏi, nói: "Ban đêm gió lớn, hiện giờ trên người Vương gia có thương tích, không nên trúng gió, thuộc hạ đóng cửa sổ lại được không?"
"Không sao." Kinh Úc thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: "Bọn họ còn nói cái gì?"
Ám vệ ôm quyền, hơi khom người: "Bẩm Vương gia, những gì họ nói thuộc hạ đã bẩm báo hết, thuộc hạ sau khi nghe được thì lập tức trở về bẩm báo cho Vương gia, Vương phi cùng người kia hiện giờ đang ở hậu viện, Lưu Huỳnh đã đi cùng, Vương gia muốn gọi họ về không?"
Kinh Úc nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay: "Không vội, xem thử bọn họ muốn làm cái gì."
"À, còn có một chuyện thuộc hạ không kịp báo với Vương gia."
Kinh Úc hơi ngước mắt: "Chuyện gì?"
Ám vệ theo bản năng nhìn Kinh Úc, lúc này mới chậm rãi nói: "Theo thuộc hạ điều tra, Vương phi ở Đại Lương có quan hệ với Tần Mặc - con rể của Trấn Bắc Hầu...!Quan hệ khó nói, nghe nói Tần Mặc còn từng lập lời thề sẽ không lấy ai ngoài Vương phi, nhưng đột nhiên không biết vì sao một tháng trước Tần Mặc lại cưới quận chúa Bình An vào cửa, có lời đồn là do Vương phi giận dỗi mới đồng ý gả vào Bắc Tấn, hiện giờ Vương phi vừa gả đến đây, mà Tần Mặc..."
Phát hiện Kinh Úc không cao hứng, ám vệ không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Vương gia, cần thuộc hạ kết liễu hắn không?"
Kinh Úc cười lạnh: "Tần Mặc cũng không phải là người bình thường, trong trận chiến Quế Lăng, toàn quân Đại Lương hầu như đều bị diệt, nhưng hắn lại có thể trở về từ cõi chết, bổn vương không tin là do may mắn, Tần Mặc này...!Tuyệt không đơn giản, ngươi không giết được hắn".
Ám vệ lại nói: "Chỉ cần Vương gia ra lệnh, thuộc hạ chắc chắn dùng hết sức lực, liều mạng cũng phải..."
Kinh Úc lại cười, nhưng khiến người khác không rét mà run: "Bổn vương không cần các ngươi nói, bất luận làm gì, kiêng kị nhất chính là nóng nảy bộp chộp, phải nghĩ đến hậu quả, ngươi phải biết kết cục của mình nếu không giết được hắn, ngươi tự tìm chết, chết không đáng tiếc, nhưng kế hoạch của bổn vương không thể có sai lầm, bổn vương cố gắng ẩn thân nhiều năm như vậy, nếu bởi vì ngươi mà bị hủy hoại..."
Ám vệ cũng ý thức được sai sót của bản thân, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Là thuộc hạ ngu xuẩn, thỉnh Vương gia trách phạt!"
Kinh Úc lạnh lùng nói, nhìn không ra vui hay giận: "Xuống dưới nhận phạt, một lần duy nhất, không có lần sau, đợi bọn họ về rồi bảo Lưu Huỳnh đến gặp ta, đi xuống đi".
Ám vệ ôm quyền: "Rõ, thuộc hạ cáo lui".
Bên kia, trong sân đình, lúc nhìn thấy ngọc bội bên hông Tần Mặc, Tô Mạch càng chắc chắn suy đoán lúc trước của bản thân.
Nhưng anh không có ký ức nguyên chủ, không biết chuyện giữa hai người, tùy tiện nói sẽ bị lộ, không bằng trước hết giả bộ chờ Tần Mặc nói.
"Mới vừa rồi ngươi nói...!Ngươi lúc ấy..." Tô Mạch chỉ nói nửa câu đầu, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, bộ dạng ảm đạm thương tâm: "Thôi, hiện giờ nói cũng không có tác dụng gì, ngươi đi đi, về sau không cần đến nữa".
Tần Mặc vừa nghe xong lời này lập tức nóng giận, hàng năm y trà trộn trong quân doanh, giả làm một người thô thiển, bình thường không biểu hiện ra dáng vẻ kiêu ngạo kia, nhưng người trước mặt không phải là người lạ, đây là người mà y thầm thương trộm nhớ hàng đêm, y lại không nhìn ra cảm xúc của Tô Mạch.
"Điện hạ, ta không tuân thủ lời hứa, ta tự biết bản thân không có mặt mũi để gặp mặt điện hạ, nhưng ta lúc ấy thật sự bất đắc dĩ, nếu ta không đồng ý cưới quận chúa Bình An, thì bình quyền trong tay ta khó mà giữ lại, nếu không có binh quyền, ta không thể bảo vệ điện hạ, cho nên ta chỉ có thể...!Nhưng ta có thể thề, ta không chạm vào nàng, ta..."
Y nói một nửa thì dừng lại, Tần Mặc trực tiếp nắm được tay anh,Tô Mạch nhẹ nhàng đẩy tay Tần Mặc ra: "Hiện tại nói cái này thì có ý nghĩa gì, ta bây giờ đã là Úc Vương phi của Bắc Tấn, nhiều lời vô ích, ngươi đi đi, ngươi cũng khó xử nên ta không trách ngươi, về sau chúng ta sinh tử vô can(*), không ai nợ ai.
Ngươi không cần đến nữa, đây không phải nơi mà ngươi có thể đến đến đi đi."
(*) sinh tử = sống chết; vô can = không quan hệ, không can thiệp, không liên quan.
Tần Mặc thoáng chốc cảm thấy sấm chớp đầy đầu, y xa xôi vạn dặm không quản ngày đêm chạy tới Bắc Tấn, không hề nghĩ đến Tô Mạch sẽ tuyệt tình quyết liệt như vậy, chưa kể y đến đây không phải để nghe những lời này.
Cũng có lẽ câu Úc Vương phi của Tô Mạch hoàn toàn làm y tức giận, Tần Mặc vươn tay một cái đã bắt được tay Tô Mạch, ngữ khí nóng nảy: "Ngươi nói gì mà đây không phải nơi ta có thể đến? Sinh tử vô can không ai nợ ai là cái gì?"
Cổ tay bị nắm đến phát đau, vừa đúng chỗ hôm nay bị Kinh Úc siết, Tô Mạch không khỏi thở dài, tay anh gặp quá nhiều tai nạn rồi!
Không thể rút tay lại, Tô Mạch cũng nổi giận, cả đời anh chán ghét nhất là bị người khác động tay động chân: "Buông ra."
"Ta bảo ngươi buông ra, ngươi nghe không hiểu hả?"
Tô Mạch dùng hết sức lực, Tần Mặc không phòng bị bị hất văng ra, bởi vì quá khó tin nên y chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Trong ấn tượng của y, tuy tính tình Tô Mạch có chút bất thường, nhưng ở trước mặt y luôn ngoan ngoãn phục tùng, sao hiện giờ lại lạnh lùng sắc bén như vậy?
Tô Mạch chỉ lo xoa cổ tay, chưa từng chú ý tới cảm xúc của Tần Mặc, nhưng Tần Mặc lại thấy được vết thương trên tay anh.
Lập tức hiểu ra lý do vì sao điện hạ tức giận, y muốn nâng tay của Tô Mạch lên xem thử, rồi lại sợ làm anh bị thương lần nữa, lúc đến gần mới thấy dấu tay in trên cổ tay Tô Mạch, lần đầu trong đời y phải hối hận.
"Ai...!ai làm?" Tay Tần Mắc vô lực, ngữ khí bắt đầu trở nên bực tức: "Nói cho ta, ta đi giết hắn!"
"Nói cho ngươi?" Tô Mạch cười khẽ, môi đỏ khẽ mở: "Nói cho ngươi xong thì sao, Tần Mặc, ngươi nói lúc ấy vì bất đắc dĩ nên mới không giải thích cho ta, nhưng có thật là ngươi bất đắc dĩ không? Ngươi nói ngươi vì bảo hộ ta nên mới phải cưới quận chúa An Bình, nhưng chắc gì đã là sự thật? Tần Mặc, ngươi để tay lên ngực tự hỏi đi, tất cả việc ngươi làm đều là vì ta, không có tâm tư khác sao?"
Suy nghĩ suýt bị vạch trần, sắc mặt Tần Mặc có chút xấu hổ, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: "Không phải như điện hạ nghĩ đâu, điện hạ ở với ta đúng là có chút thiệt thòi, nếu ta thật sự không có quyền thế thì điện hạ còn đối xử với ta như ngày xưa sao?"
Tô Mạch đỡ trán thở dài, anh thật sự không biết chuyện yêu hận tình thù của nguyên chủ với Tần Mặc!
Anh nên trả lời thế nào?
Cũng may Tần Mặc rất nhanh chú ý đến chỗ trống bên hông Tô Mạch, hắn cắn răng nói: "Điện hạ, ngọc bội ta đưa ngài đâu?"
Tô Mạch cảm thấy phiền, ngắn gọn nói: "Ném rồi, ta hiện giờ đã là Úc Vương phi, không thể mang theo đồ của người khác".
"Người khác?" Tần Mặc cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, tay nắm thành quyền nổi đầy gân xanh: "Điện hạ có ý gì, là bây giờ không cần ta nữa, muốn một chân đá ta đi phải không?"
Tô Mạch vô lực thở dài, hắn thật đúng là không có ý đó, hắn chỉ muốn sớm kết thúc cuộc trò chuyện này.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Tần Mặc nắm lấy tay Tô Mạch: "Đi theo ta?"
Tô Mạch cười cười, không động tâm: "Đi theo ngươi, đi theo ngươi rồi sao? Đi theo ngươi để làm tiểu tình nhân của ngươi sao? Không lẽ ngươi tính toán hưu quận chúa để cưới ta?"
Nghe vậy, quả nhiên Tần Mặc im lặng.
Tô Mạch khẽ cười, nhẹ nhàng gỡ tay Tần Mặc ra: "Ngươi đi đi."
Im lặng một lát, Tần Mặc nhìn về phía Tô Mạch, trong mắt tràn đầy không cam lòng, y hỏi: "Điện hạ, nếu một ngày ta có năng lực, có thể quang minh chính đại mang ngươi đi, ngươi sẽ theo ta chứ?"
Tô Mạch nhẹ giọng nói: "Chờ ngươi đủ năng lực rồi nói, ta ghét nhất ai không làm được mà vẫn hứa hẹn như ngươi."
Lời này hiển nhiên chọc đến chỗ đau của Tần Mặc, y không thể phản bác, vừa định mở miệng giải thích, thì nghe được động tĩnh trong tiểu viện, hắn nhìn đến chỗ phát ra tiếng động, nhưng vẫn cố chấp nhìn Tô Mạch: "Điện hạ, ngài chờ ta".
Nói xong, Tần Mặc biến mất trong màn đêm.
Nhìn Tần Mặc rời đi, Tô Mạch cảm thấy có chút buồn cười, muốn mỹ nhân lại không bỏ được quyền vị, còn tỏ vẻ si tình, không thể trách Nhạc Đồng nói y không xứng đáng.
_________
Lời người giám hộ: Có bạn nói Tô Mạch làm thế này là dây dưa lằng nhằng mập mờ giống trà xanh =))) nhma theo quan điểm của mình thì Tô Mạch làm không sai, lớ ngớ một cái là lộ ngay, đâu ai đang yêu mà trở nên lạnh lùng trong một đêm đâu nhể.
Vả lại Tần Mặc không hẳn là xấu, y yêu Diệp Lan Quân chí ít là thật lòng, chỉ là không thắng được uy quyền, Tô Mạch xuyên vào Diệp Lan Quân nhưng anh cũng không có quyền thay Diệp Lan Quân quyết định chuyện tình cảm của hắn, chỉ là tìm cách cho Tần Mặc mất hi vọng thôi.
Ncl dù không thích cũng đừng nói nhân vật nào trong truyện nhà mình là trà xanh nhé.
Beta hiện lên và nói: ok vân đồng là thuộc hạ không phải tên, vân đồng là thuộc hạ không phải tên, vân đồng là thuộc hạ không phải tên.
Xin lỗi vì đã viết hoa chữ vân đồng ở những chương trướccccccc..