Nghe thấy giọng nói của Trần Túc, Vũ Hoàng Kính liền tinh ý mà đứng dậy rót cho cậu chút nước ấm. Giọng nói của thiếu niên khàn đặc giống như người nghiện thuốc nghiện rượu lâu năm, điều này khiến anh càng thêm suy đoán lung tung.
Anh rất rõ ràng mình không phải người thích quan tâm đến chuyện của người khác nhưng bởi vì một vài chuyện khiến anh cực kỳ bài xích việc đối xử bất công như thế này. Không đây còn chẳng phải đối xử bất công mà hoàn toàn chẳng xem cậu là con người, cách hành xử này của gia đình họ Trần khiến anh cực kỳ chán ghét.
Trần Túc uống xong ly nước ấm liền không khỏi thấy ấm áp hơn, có lẽ cậu vừa chết nên linh hồn trở nên lạnh lẽo vì vậy dù đang trong một thân xác ấm áp thì cậu vẫn thấy cực kỳ lạnh lẽo. Cậu để ly nước lên bàn nhỏ ở đầu giường rồi cảm kích nhìn anh:
"Cảm ơn anh."
Nghe thấy giọng nói ủa cậu đã thông thuận hơn trước tuy vẫn khá khó nghe nhưng đã có thể nói ra từng chữ rõ ràng. Vũ Hoàng Kính liền kéo một cái ghế cạnh cửa sổ lại sau đó ngồi bên cạnh giường rồi hỏi:
"Chắc cậu cũng nghe những chuyện tôi nói khi ở nhà rồi. Tuy hai nhà hứa hôn nhưng chuyện đó cũng là chuyện của người khác hoàn toàn không liên quan đến cậu, cậu chỉ bị đem đến gả thay mà thôi."
Vừa nói anh vừa nhìn sắc mặt của cậu rồi tiếp tục:
"Nếu cậu không muốn tôi sẽ không ép mà thả cậu đi. Tôi cũng không thể nào ép buộc đứa nhỏ như cậu còn về nhà họ Trần tôi sẽ giải quyết."
Trần Túc nghe anh nói lại một lần nữa về vấn đề này liền không khỏi nở nụ cười cảm kích rồi nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn anh."
Cậu cảm ơn anh không chỉ vì bản thân cậu mà còn vì chính chủ nhân cơ thể này, nếu như cậu ấy cố gắng thêm một chút nữa thì có khi hy vọng ở ngay trước mắt. Người đàn ông trước mặt này rất thẳng thắng, anh ta nhìn cậu giống như nhìn một đứa nhỏ chịu sự bất công cùng khinh nhục, tuy có chút gì đó chán ghét trong ánh mắt kia nhưng cậu rất rõ ánh mắt này không hướng về cậu mà hướng về những kẻ đã hành hạ cậu ra nông nỗi này.
Có vẻ anh thật sự là một người rất tốt bụng. Sự tốt bụng không mang chút tạp chất nào cực kỳ hiếm thấy xảy ra trong cuộc đời của cậu.
Nhưng nếu là chủ nhân của cơ thể này có lẽ cậu ta sẽ vui mừng mà chấp nhận chuyện này, tuy nhiên hiện tại thân xác này là của cậu và cậu hiểu cực kỳ rõ ràng những kẻ đã khiến chủ nhân thân thể này mất đi tính mạng ác độc đến thế nào. chỉ cần cậu thật sự đồng ý việc này thì sau cùng cũng sẽ tiếp tục trở về địa ngục mà chủ nhân cơ thể này đã từng chịu đựng.
Trần Túc chắc chắn như vậy, bản chất của con người chính là như vậy, đã là một con sói thì chẳn thể nào hiền lành giống như cún con được đến cả chó nhà cũng chẳng thể.
"Vậy cậu có thể đi khi nào chở nên khỏe hơn, tôi sẽ không ngăn cản bất kỳ hành động nào của cậu."
Vũ Hoàng Kính giống như biết trước câu trả lời anh mỉm cười từ tốn nói.
Nhưng sau khi anh dứt lời thì Trần Túc lại lắc đầu rồi nói lời xin lỗi khiến anh cực kỳ ngạc nhiên. Anh không rõ tại sao cậu lại xin lỗi vì vậy khó hiểu hỏi:
"Sao lại xin lỗi tôi."
Trần Túc lúc này cũng không vòng vo mà mím môi nói:
"Tôi xin lỗi anh bởi vì có lẽ câu trả lời của tôi không phải là điều anh muốn. Anh là người tốt vì vậy tôi muốn tiếp tục lợi dụng lòng tốt đó của anh để trợ giúp cho cuộc sống của tôi."
Cậu thở dài nhắm mắt đầy bất lực, lời nói cậu nói ra không chỉ do cậu nói mà cậu từ ký ức của chủ gây nên rất nhiều thứ không mấy tốt đẹp trong cảm xúc của bản thân cậu hiện tại. Đây có lẽ là ảnh hưởng của việc thấy được ký ức của người khác đi.
"Sao cậu lại nói như vậy."
Vũ Hoàng Kính nghi hoặc, rõ ràng anh không hiểu những gì cậu vừa nói là có ý gì.
Trần Túc chớp chớp mắt không để cảm xúc ảnh hưởng đến mình, cậu dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình, hai mắt cụp xuống không nhìn người bên cạnh giường rồi nói:
"Có lẽ anh không biết đi, một khi tôi rời khỏi anh thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi. Cuộc sống trước đây của tôi rất hạnh phúc, tuy sau đó xảy ra nhiều biến chuyển nhưng cuối cùng hai mẹ con chúng tôi rất vui vẻ khi ở cùng nhau, nhưng bọn họ đã cắt đứt niềm vui đó của tôi."
"Mấy tháng nay cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục, người con nuôi bị ôm nhầm kia khiến tôi bị nhốt không bằng thú vật, mỗi ngày rất khổ sở. Có lẽ anh sẽ chấp nhận việc tôi rời đi cũng như việc hủy bỏ hôn ước với Trần gia nhưng bọn họ có thật sự bỏ qua cho tôi không hay sẽ tiếp tục tìm kiếm tôi rồi biến tôi thành một món đồ không có chút quyền con người nào giống như bọn họ đã từng làm."
Càng nói nước mắt cậu không thể tiếp tục chịu đựng được mà từng giọt từng giọt tích tách nhỏ xuống. Cậu mệt mỏi, cậu đau khổ cảm xúc tiêu cực càng lúc càng nhiều khiến cậu cảm thấy mình thật thê lương. Tình cảnh này không chỉ là do ký ức của chủ nhân cơ thể này mà còn là cảm xúc của chính bản thân cậu trong cuộc sống hai mươi năm kia.
Người khác thấy chính là cậu đang sống nhưng chỉ có cậu biết cuộc sống của mình chẳng có quyền làm một con người bình thường. Có phải cậu chết đi mới là giải thoát thật sự chứ không phải thay đổi một cơ thể khác sống một cuộc đời khác.
Không cậu chính là không muốn chết. Trần Túc đã từng chết nhưng hiện tại cậu còn sống, có lẽ mong muốn sống của cậu rất lớn nên ông trời đã trao cho cậu cơ hội tiếp tục sống này.
Đã như vậy cậu phải mong cầu cho cuộc sống của bản thân mình, cậu phải tính toán cho tương lai của mình.