Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn sặp tối.
Bên trong phòng bệnh những lời nói cực kỳ đau lòng vang lên, những giọt nước mắt thầm lặng lặng lẽ nhỏ xuống mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vũ Hoàng Kính ngồi bên cạnh, nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt rõ ràng rất bình tĩnh nhưng hai mắt lại không thể nào khiến nước mắt không rơi nữa của cậu, nhìn cơ thể gầy yếu mỏng manh có thể ngã bất cứ khi nào kia khiến anh cực kỳ đau lòng.
Cảm xúc này cực kỳ mới lạ đối với anh nhưng nó không khiến anh chán ghét, ngược lại nó thôi thúc anh khi nhìn thấy cậu như vậy liền muốn giang rộng cánh tay rồi ôm lấy cậu vào lòng.
Lúc này đây anh không biết mình phải mở miệng nói như thế nào nữa, anh hiểu rõ ràng nhất những người được xem là thượng lưu kia những gia tộc kinh thương kia lợi hại đến mức nào. Anh hiểu rất rõ những gì mà cậu nói, không chỉ vậy anh càng rõ ràng thái độ của bọn họ hơn là bản thân cậu.
Những điều đó đúng là sẽ xảy ra với cậu thêm một lần nữa, mà chuyện chạy trốn đối với một người từ nhỏ đã ở nông thôn hẻo lánh như cậu thì thật sự rất khó khăn.
Vũ Hoàng Kính trầm ngâm một chút rồi hỏi:
"Vậy ý cậu thế nào?"
"Ý kiến của tôi chủ yếu là do anh quyết định, anh thật sự có thể chấp nhận được chuyện đó hay không. Còn tôi, tôi chỉ mong cuộc sống sau này có thể bình an mà thôi."
Trần Túc cười khổ nhìn anh, sự thật chính là như vậy những thứ quyết định sau này là do anh.
"Nếu như tôi có thể làm được thì tôi sẽ làm."
Trần Túc nghe anh nói vậy liền quả quyết nói ra yêu cầu của mình:
"Vậy chúng ta có thể kết hôn hay không. Như anh đã biết từ khi sinh ra tôi đã bị ôm nhầm, hộ khẩu chứng minh của tôi đều là con trai nhà Trần gia ở dưới thôn An Bình, sau khi nhận tôi trở về ông bà Trần gia chưa từng có suy nghĩ chuyển đổi hộ khẩu của tôi cho vào hộ khẩu gia tộc, cũng vì vậy hiện tại tôi cũng chỉ là đứa con trai duy nhất của nhà họ Trần ở thôn mà thôi."
Nói đến đây cậu mỉm cười đầy dịu dàng, nghĩ đến người mẹ ốm yếu ở thôn của chủ nhân cơ thể này trong lòng cậu cũng không khỏi cảm thấy ấm áp. Cảm xúc này chính là tình yêu thương đi.
Vũ Hoàng Kính không cần cậu nói thêm đã rất rõ ràng yêu cầu của cậu. Hộ khẩu hiện tại của cậu nằm ở chỗ mẹ nuôi ở thôn nếu cậu rời đi trở về thôn ở cùng mẹ nuôi thì ông bà Trần gia chắc chắn sẽ tiếp tục uy hiếp hai người, thậm chí chỉ cần đưa hộ khẩu cậu vào gia phả thì sau này cho dù bọn họ có sắp xếp những mối hôn sự khác cậu cũng không thể làm gì.
Đối với yêu cậu kết hôn này anh cũng không cảm thấy ác cảm, dù sao từ khi lên cấp hai anh đã rất rõ ràng tính hương của mình vì vậy anh mới không phản đối hôn sự giữa hai nhà. Đối với anh người sau này mình ở chung là ai cũng không quan trong chỉ cần không gây phiền phức đến cho anh là được.
Anh quan sát cậu, chú ý từng lời nói cùng hành động của cậu cảm thấy cậu là một đứa nhỏ tốt, cuộc sống tuy rất khó khăn nhưng cậu vẫn kiên trì cho đến hiện tại, không chỉ vậy suy nghĩ của cậu cũng rất rõ ràng. Nếu thật sự kết hôn cũng không đến nỗi tệ đi.
Trần Túc thấp thỏm nhìn anh, đưa ra yêu cầu này cậu biết nó thật sự vô lý. Anh rất tốt bụng, tôi nghiệp cho bản thân cậu vì vậy cậu không ngại lời dụng lòng tốt này, mặc dù rất vô sĩ nhưng đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm để cứu lấy bản thân mình, cậu không muốn thanh xuân của mình tiếp tục biến mất giống như khi ở trong thân xác kia.
Cậu khẽ mím chặt môi rồi tiếp tục nói:
"Tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, chúng ta không quen biết anh đã tốt bụng thả tôi đi nhưng tôi lại yêu cầu một chuyện chẳng có chút lợi ích nói cho anh. Nhưng thật sự tôi không muốn chết, một khi bị gia đình họ Trần kia bắt lại thì chắc chắn lại trở thành con cờ trong tay bọn họ mà thôi. Mẹ tôi bà ấy còn rất cần đến tôi, chắc chắn đứa con trai ruột kia của bà chẳng thèm để tâm đến bà đâu, tôi muốn... Tôi muốn có thể tiếp tục sống cùng bà."
Đúng vậy cậu muốn thay chủ nhân cơ thể này báo hiếu cho bà, mặc dù không chung huyết thống, mặc dù cậu còn chẳng phải là chủ nhân cơ thể này, nhưng... Nhưng cậu muốn thử sống bên cạnh bà, báo hiếu cho bà sau đó có thể cậu cũng nhận được tình yêu vô bờ bến kia của bà đi.
Nghĩ đến đây Trần Túc không chỉ có chút lo lắng bất an mà cậu còn có vô vàng chờ mong về cuộc sống sau này có thể gặp một người yêu thương mình vô điều kiện giống như mẹ Trần.
Vũ Hoàng Kính hai mắt vừa suy nghĩ vừa nhìn cậu, nhìn thấy đôi mắt đầy thấp thỏm cùng bất an cảu cậu anh không khỏi mềm lòng. Những gì cậu nói anh đều hiểu cả, anh cũng biết cậu hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác, hiện tại có lẽ cậu đang lợi dụng anh để có thể có cuộc sống bình thường kia, mặc dù hai người kết hôn nhưng chắc chắn cuộc sống sẽ tốt hơn cuộc sống mà cậu quay trở về nhà họ Trần kia.
Nếu hai người thật sự kết hôn thì hộ khẩu của cậu sẽ nằm trong tay anh cho dù hai vợ chồng kia có mặt dày thế nào cũng sẽ không muốn biến thành cho cười trong giời thượng lưu, công ty của Trần gia cũng không muốn bị đàm tiếu mà rớt cổ phần.
Anh thở dài, tuy cảm thấy quyết định này của mình khá sốc nổi nhưng chắc chắn sẽ không khiến anh hối hận:
"Được, nếu như cậu muốn ngày mai sau khi khám sức khỏe cho cậu chúng ta liền đi đăng ký kết hôn."