Xuyên Thành Pháo Hôi Sau Treo Cả Tu Chân Giới Lên Đánh!!!

Chương 4 - Phượng Chi

Chương 4: Phượng Chi

Trước khi tỷ thí, Liễu Nhất Tiếu đem phần đan dược hôm nay đưa đến Cống Hiến đường, vì vậy sau khi tỷ thí xong, y liền kéo Ly Hải ra ngoài, đòi mua rượu thanh mai của hắn.

“Rượu có thể cho ngươi, nhưng ta có điều kiện.”

“Cứ việc nói.”

Ly Hải hai mắt híp lại: “Ta muốn dò tu vi của ngươi.”

Nghi hoặc của hắn so với người khác còn nhiều hơn rất nhiều, biết Liễu Nhất Tiếu đã 5 năm, ngày thường cũng có luận bàn giao lưu qua lại,vậy mà không ngờ đến y lại lợi hại như vậy.

Là trùng hợp, hay là giấu dốt.

“Làm sao mà ngươi không tin ta vậy? Cảm thấy ta lừa ngươi, che dấu tu vi của mình sao ?” Liễu Nhất Tiếu nhướng mày.

“Không phải không tin ngươi, chỉ là…… khó có thể tin.”

Văn Kiếm là ai, là người có khả năng dành được 3 vị trí đầu trong lần tỷ thí ở ngoại môn này, hắn tuy chỉ có tu vi Luyện Khí tầng tám, nhưng trên thực tế sức chiến đấu trình độ trực tiếp so với tầng chín, muốn nói hắn thua, kia có thể, nhưng muốn nói hắn quang minh chính đại tỷ thí thua bởi Luyện Khí tầng sáu, chính hắn không dám tin tưởng,người người đều cảm thấy dường như đang nằm mơ vậy.

“Ngươi coi như làm người tốt đi, để ta dò tu vi của ngươi cho người ta an tâm.” Ly Hải cực kỳ sốc, muốn tìm một lí do gì đó để kéo hắn về thực tại.

“Thích dò thì cứ dò, chẳng qua ta muốn tăng giá, thêm một vò rượu Phượng Chi.”

Ly Hải hô hấp cứng lại, muốn hỏi y như thế nào biết tư tàng của hắn, miễn cưỡng nuốt trôi ý nghĩa kia, dằn dọng đọc từng chữ: “Được rồi, ta cho ngươi là được chứ gì.”

“Vậy đến đây.” Liễu Nhất Tiếu thực hiện được gian kế, thoải mái vươn tay ra, vén tay áo lên đem cổ tay lộ ra ngoài.

Y có khung xương rất nhỏ, cổ tay cũng nhỏ, trên người cũng chẳng có mấy lạng thịt, chỗ màu sáng chỗ sẫm màu, đối lập rõ ràng, ngược lại hiện ra dường như chính mình ức hiếp y vậy, Ly Hải do dự trong nháy mắt, rất nhanh lấy lại tinh thần, ngón tay liền phủ trên kinh mạch của y.

Đột nhiên ngang trời chìa ra một bàn tay, ngăn cản ngón tay Ly Hải, bàn tay này thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, trên tay là những nốt chai do hàng năm luyện kiếm ma sát mà có.

Liễu Nhất Tiếu và Ly Hải cùng quay đầu xem chủ nhân của bàn tay kia, Từ Tư Viễn ở dưới hai ánh nhìn, bỏ qua bầu không khí căng thẳng hắn nhìn tay của chính mình, tựa hồ như mất kiểm soát, tay như thế nào mà tự nhiên không chịu nghe lời mà tự động vươn ra.

Hắn rút tay về, giấu đầu lòi đuôi mà nói cứ tiếp tục, Liễu Nhất Tiếu và Ly Hải đầy đầu mờ mịt liếc nhau, mặc kệ hắn, tiếp tục đo tu vi.

Ly Hải một lần nữa phủ lên kinh mạch, linh khí theo kinh mạch tiến vào trong cơ thể Liễu Nhất Tiếu, hắn là Luyện Khí tầng tám, so với Liễu Nhất Tiếu cao hơn một chút, từ tra xét cường độ của linh khí tới xem, Liễu Nhất Tiếu xác xác thật thật là Luyện Khí tầng sáu không sai, hơn nữa, hắn không cần thiết cũng không có khả năng nói dối tu vi.

“Kỳ quái……” Ly Hải nhíu mày thu tay lại.

“Nơi nào kỳ quái, tu vi của ta tăng rồi?” Liễu Nhất Tiếu một không gian lận hai không dấu diếm, rất thẳng thắn vô tư..

“Chính là không tăng mới kỳ quái.”

Ly Hải khổ sở suy nghĩ không ra, hắn nhìn Liễu Nhất Tiếu, biểu tình chợt tắt, đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang chiếu sáng lên căn phòng tối tăm, chiêu thứ nhất Tế Vũ Tà Phong kiếm pháp bao trọn Liễu Nhất Tiếu, cắt đứt sạch sẽ đường lui của y.

“Ly Hải ngươi phát điên cái gì!”

Liễu Nhất Tiếu cầm kiếm tiếp chiêu, lúc đầu xuống thế hạ phong, chỉ trong chốc lát thế nhưng phản thủ vi công, đem Ly Hải đánh liên tiếp bại lui.

“Leng keng!”

Một tiếng vang thanh thúy, Ly Hải thu kiếm, nhìn lỗ thủng trên thân kiếm của Liễu Nhất Tiếu, trợn tròn mắt. Hắn nhìn kiếm của chính mình, có tật giật mình giấu đi, mở miệng: “Xin lỗi, ta……”

Liễu Nhất Tiếu đôi mắt chớp chớp, thanh kiếm cắm trên mặt đất, thở dài: “Thôi bỏ đi, so với lúc đấu kiếm bị hao tổn, cũng vẫn có thể xem là kết quả của nó.”

“Ta đền cho ngươi!” Ly Hải vội la lên.

“Không tốt lắm đâu.” Liễu Nhất Tiếu ra vẻ khó xử.

“Là ta sai, ta không nên tùy ý ra chiêu, làm ngươi không có chuẩn bị, còn tổn thất một thanh kiếm, ta nhất định đền cho ngươi!”

Liễu Nhất Tiếu tươi cười đầy mặt, dựng thẳng lên ba ngón tay: “Vậy được, 3 vò Phượng chi, bút này ghi sổ xóa bỏ toàn bộ.”

“Không thành vấn đề.”

“Ân? Sao đáp ứng nhanh vậy.”

Ly Hải nghiêm mặt nói: “Nghĩ lại, tất cả đều là ta không đúng. Sư đệ tín nhiệm ta, đối đãi thành khẩn với ta, không hề phòng

bị để ta dò xét tu vi của ngươi, trái lại ta, không chỉ có không tin sư đệ, còn ra chiêu thăm dò, thật sự là quá không nên.”

Không hổ là kiếm tu, Liễu Nhất Tiếu tán thưởng trong lòng, ngu ngốc.

Ly Hải tiếp tục nói: “Bất quá như vậy ngược lại xác định phỏng đoán mơ hồ trong lòng ta.”

“Phỏng đoán cái gì, nói nghe một chút xem nào.” Liễu Nhất Tiếu nay tâm tình tốt, cũng có công phu rảnh rỗi nghe hắn nói huyên thiên.

“Liễu sư đệ chắc chắn là người thiên tư trác tuyệt.” Ly Hải nói leng keng hữu lực.

Ân? Liễu Nhất Tiếu trong nháy mắt ngơ ngẩn sững sờ, chẳng lẽ linh căn của y bại lộ rồi? Không có khả năng, không có kiểm tra qua, không ai sẽ biết linh căn của y.

Hắn thử nói: “Sư huynh như thế nào lại nói ra lời này?”

Ly Hải phân tích: “Ngày thường khi cùng Liễu sư đệ đối chiêu dùng đều là kiếm pháp các ngươi học qua, không vì thắng bại chỉ vì phá chiêu, cho nên khó có thể thể hiện trình độ chân thật. Nhưng ta vừa rồi dùng chính là Tê Vũ kiếm pháp mà các ngươi chưa học, Liễu sư đệ có thể ở trong nháy mắt nghĩ ra phương pháp phá giải, xoay chuyển cục diện, đủ để thuyết minh sư đệ thông tuệ.”

Hắn lắc đầu thở dài: “Nếu không phải sư đệ chịu thiên tư có hạn, bằng sự lĩnh ngộ của sư đệ đối với kiếm đạo, lại như thế nào sẽ bị nhốt tại ngoại môn chứ.”

Liễu Nhất Tiếu yên tâm, chỉ cần không phải phát hiện linh căn của y thì tốt rồi..

“Chính ngươi còn đang đợi ở ngoại môn, trái lại còn đáng tiếc cho ta, có công phu này chẳng bằng luyện kiếm nhiều hơn.”

“Sư đệ nói rất đúng,” Ly Hải cười, “May mắn trận đấu hôm nay có sư đệ chỉ điểm ta mới có thể thắng một cách nhẹ nhàng, sau này vẫn còn muốn tiếp tục làm phiền sư đệ.”

“Nói hay nói hay,” Liễu Nhất Tiếu vẫy vẫy tay, “Không phải nhắc đâu ”

“Kia như vậy, ta đi về trước rồi xách bốn vò rượu Phượng chi tới nhé.”

“Đi mau đi mau, đi sớm về sớm.”

“Nhưng mà sư đệ còn phải nhớ kỹ, ta là tin tưởng sư đệ tuyệt đối không có đi đường ngang ngõ tắt, sư huynh đệ khác thì không nói trước được, những ngày kế tiếp còn cần nhiều phòng bị.”

Liễu Nhất Tiếu nhìn theo Ly Hải rời đi, cầm theo rượu Thanh mai đầy mặt ý cười lôi kéo Từ Tư Viễn đi trở về.

“Quá có lời, một thanh kiếm hỏng đổi lấy Phượng chi rượu, đúng lúc cải tiến phối phương đan dược.”

Từ Tư Viễn lành lạnh nói: “Trong đan dược thêm mùi rượu?”

“Khụ, không phải a,” Liễu Nhất Tiếu chột dạ, hắn có một chút ý tứ như vậy, bất quá chủ yếu vẫn là bởi vì Phượng chi, “Phượng chi do nguyên nhân giống với Phượng Hoàng nên mới có tên này, mà dược tính lại không có giống Phượng Hoàng rực rỡ như vậy, tính ôn, phương pháp bảo tồn tốt nhất là chế thành Phượng chi rượu.”

“Ta là nghĩ Phượng chi dung nạp tính cường, xem có thể hay không dung hợp vào đan dược, đối với tăng trưởng tu vi của ngươi có lợi.”

Từ Tư Viễn dừng lại bước chân, Liễu Nhất Tiếu đột nhiên không kịp phòng bị, một đầu đụng vào trên lưng hắn, đâm cái mũi y ê ẩm.

Hắn che lại cái mũi, nói chuyện ồm ồm: “Làm gì đột nhiên dừng lại?”

Từ Tư Viễn xoay người nhìn hắn, mi mắt buông xuống, thần sắc khó hiểu.

Liễu Nhất Tiếu hơi hơi ngẩng đầu nhìn thân ảnh ngược sáng của hắn, thả nhẹ thanh âm: “Làm sao vậy?”

Rất kỳ quái, Từ Tư Viễn chỉ là lẳng lặng đứng ở kia, Liễu Nhất Tiếu lại cảm thấy người này đang phải chịu đựng nỗi dằn vặt, đủ loại cảm

xúc ở trong cơ thể đấu đá lung tung, làm cho vẻ mặt của hắn thoạt nhìn thực mâu thuẫn.

Như là vui sướng, lại mang theo bi thương cùng thống khổ.

Từ Tư Viễn nâng lên mi mắt bình tĩnh nhìn Liễu Nhất Tiếu một hồi, lại cúi đầu nhìn về một chỗ nào đó.

Liễu Nhất Tiếu theo tầm mắt nhìn qua, phát hiện Từ Tư Viễn đang nhìn tay của chính mình —— chuẩn xác mà nói là cổ tay.

Chẳng lẽ hắn cũng nghĩ thăm dò tu vi của ta?

Không kịp nghĩ nhiều, Từ Tư Viễn đã vươn tay, Liễu Nhất Tiếu theo bản năng bảo vệ cổ tay, kinh hoảng lui ra phía sau vài bước rời xa hắn.

“Ngươi……!”

Để Ly Hải dò tu vi của hắn không thành vấn đề, Liễu Nhất Tiếu rất tin hắn sẽ không hại chính mình, nhưng Từ Tư Viễn không được. Thân thể hành động nhanh hơn so với đại não, rõ ràng nói cho Liễu Nhất Tiếu, cho dù trải qua 5 năm sinh hoạt bình an không có việc gì, hắn vẫn là sợ Từ Tư Viễn, sợ hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt mà muốn mạng của hắn.

Đem mệnh môn của chính mình đưa đến trên tay Từ Tư Viễn, trăm triệu lần cũng không có khả năng.

Từ Tư Viễn tay dừng lại ở không trung, hắn mờ mịt nhìn y, dường như không biết vì sao Liễu Nhất Tiếu phản ứng mạnh như vậy.

Sững lại một lúc, Từ Tư Viễn lưu lại một câu: “Vết hằn trên cổ tay mau xoá đi.”

Ân? Liễu Nhất Tiếu nhớ ra vết hằn trên cổ tay , y quên mất đấy, lại nhìn bóng dáng Từ Tư Viễn rời đi mà tròn mắt.

Trên cổ tay hắn có một vết cắn, là lúc trước mới vừa xuyên qua bị Từ Tư Viễn cắn, Liễu Nhất Tiếu giữ vết không xóa, là nghĩ thời khắc nhắc nhở chính mình, chớ quên Từ Tư Viễn là sói con sẽ cắn người, không thể thả lỏng cảnh giác với hắn.

Mấy năm qua Từ Tư Viễn cũng có thể nhìn thấy vết cắn này, nhưng trước nay không có nhắc qua, như thế nào hôm nay đột nhiên liền muốn để y xóa vết cắn.

--------------------------hết chương 4-------------------

edit: Phương Đông

beta: Bột lão sư

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

------------------6/9/2020-----------------------

Bình Luận (0)
Comment