Chương 3: Tỷ thí
10 ngày chớp mắt đã trôi qua trong lúc Liễu Nhất Tiếu cẩn trọng nghe theo phân phó, không hề để ý tới loại đan dược mới kia, chỉ đem Hồi Linh Đan, Hồi huyết đan đưa đi Cống Hiến Đường.
Hai loại đan dược cơ bản này, nhu cầu lớn, thông thường tông môn sẽ chọn mua từ ngoại giới, nhưng bên ngoài nào có tốt bằng đan dược Thanh Lăng trưởng lão luyện chứ, chỉ mới vừa lên kệ đã bị mọi người tranh nhau giành mua hết sạch, làm không ít người không mua được thở dài, tự trách mình hóng tin tức chễ.
Nhìn linh thạch càng ngày càng nhiều lên, Liễu Nhất Tiếu vui vẻ, mặt mày hớn hở.
Đúng lúc ở trên đài Từ Tư Viễn thắng hiểm đối phương, quay đầu lại nhìn thấy biểu tình của Liễu Nhất Tiếu liền hỏi: “Tỷ thí buổi chiều đã chuẩn bị tốt chưa?”
“ Ừ ừ.” Liễu Nhất Tiếu mãnh liệt gật đầu, không có gì cần phải chuẩn bị hết, đi lên chính là đánh thôi.
Từ Tư Viễn đối với việc tỷ thí của Liễu Nhất Tiếu cũng không ôm quá nhiều hy vọng, bất quá thua cũng chẳng sao, cùng lắm thì như cũ lưu tại ngoại môn, trải qua cuộc sống tiêu dao chỉ có 2 người, vào nội môn chẳng phải sẽ vất vả hơn sao.
“ Đối phương là Luyện Khí tầng tám, cẩn thận chút, không cần bị thương.”
Tầng tám cùng tầng sáu nhìn như chỉ kém nhau hai tầng, nhưng Liễu Nhất Tiếu từ nhập môn đến Luyện khí đến Luyện khí tầng sáu ước chừng dùng 5 năm, ấn theo cái này tốc độ suy tính, dù có luyện thêm đến 5 năm nữa không thể đạt tới tầng tám.
“Không chỉ như vậy, ta nghe nói đối phương kiếm pháp tinh diệu, tu vi vượt xa”.
Bên cạnh một thiếu niên thanh tú đi tới, trong tay hắn cầm kiếm trên mặt có mồ hôi, hiển nhiên là vừa từ trên đài thi đấu xuống, tiếp lời Từ Tư Viễn nói: “Người đó danh gọi Văn Kiếm.”
“Ly Hải, ngươi cũng tỷ thí xong rồi? Kết quả như thế nào?” Liễu Nhất Tiếu hướng hắn chào hỏi.
“Trong mắt ngươi từ trước đến nay chỉ có Từ sư đệ, còn tới hỏi ta làm gì.”
Ly Hải là đệ tử nhập môn cùng năm với bọn họ, thiên phú không tốt, được phân ở ngoại môn. Liễu Nhất Tiếu là ở trong một lần uống rượu gặp gỡ hắn, hai người tức khắc thành bạn rượu, thường thường trộm xuống núi kiếm ăn, ngày thường cũng sẽ luận bàn kiếm pháp, là bằng hữu chơi tương đối thân của Liễu Nhất Tiếu ở Ngọc Thanh Tông.
Liễu Nhất Tiếu: Vị bằng hữu này mời khách hào phóng, ăn nói ưu nhã, đâu đâu cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt, chính là thích chia rẽ tình huynh đệ giữa ta và đại boss.
“Gần đây ta nhưỡng chút rượu thanh mai, chờ tỷ thí xong vừa lúc uống say một trận,” Ly Hải cười một cái, “Chỉ cần sư đệ gọi ta một tiếng sư huynh.”
Liễu Nhất Tiếu một thân nghiêm chỉnh, trên mặt tràn ngập chân thành: “Ly sư huynh đây là nói cái gì, ngươi lớn tuổi hơn so với ta, tu vi lại cao hơn ta, ta gọi ngươi một tiếng sư huynh không phải là điều hiển nhiên hay sao.”
“Đúng rồi”, Ly Hải cười mỉm gật đầu, vừa lòng nhìn thấy mặt Từ Tư Viễn biến đen, hắn nói sang chuyện khác, “Bất quá trận thi đấu vừa rồi thắng so với trong tưởng tượng của ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đối phương tuy rằng với ta cùng cảnh giới, trong chiêu thức lại có quá nhiều sơ hở rõ ràng, còn hơi non nớt một chút”.
Liễu Nhất Tiếu bày vẻ mặt vốn nên như thế: “Ngươi đi theo ta luyện lâu như vậy, nếu là ngay cả trận này mà ngươi cũng không ứng phó được, không bằng về nhà làm ruộng luôn.”
Hai người so chiêu qua lại, càng muốn nói thành là đi theo hắn luyện kiếm, bất quá cũng kỳ quái, mỗi lần so kiếm kết quả luôn thua. Ly Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Ừ, may mà bình thường có sư đệ chỉ điểm.”
Hai người trò chuyện với nhau, chờ trận tỷ thí buổi chiều.
Ngọc Thanh Tông phân thành nội môn cùng ngoại môn, đệ tử mới nhập môn thông qua thiên phú phân chia nội ngoại, tư chất không cao gia nhập ngoại môn, đệ tử ngoại môn đạt Trúc Cơ kỳ tự động tiến vào nội môn, cứ 5 năm một lần ngoại môn tổ chức tỷ thí chọn ra 3 người tiến vào nội môn, ngăn chặn nhân việc nhân tài bỏ đi nơi khác.
Đệ tử Ngoại môn chỉ có hai lần cơ hội tham gia tỷ thí tấn chức vào nội môn, có một vài người tự biết mình vô vọng, sớm tham dự một chút, đạt được một phần giác ngộ trong lúc giao chiến, chờ cho tu vi đạt tới đỉnh khó có thể tiến thêm sau lại tham dự, để tuyệt cảnh cầu sinh, cho nên mỗi lần có bao nhiêu đệ tử tham dự đều khó dự đoán.
Năm vừa rồi phần thưởng chiến thắng trong cuộc tỷ thí ở ngoại môn chính là tiến vào nội môn, lần này thế nhưng còn có thêm khen thưởng, tuy rằng không công bố là cái gì, nhưng Ngọc Thanh Tông từ trước đến nay đều rất hào phóng đối với môn hạ đệ tử, khen thưởng sẽ không quá ít ỏi, dẫn đến số lượng đệ tử tham dự tỷ thí năm nay cao nhất trong các năm.
Nội tình của một môn phái đều trong thời khắc này thể hiện ra, từ trước đến nay chưa từng có một lần cơ hội có thể lập tức xuất hiện nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, đông nghìn nghịt chen đầy giáo trường.
Giáo trường tỷ thí qua lại, luận bàn giao lưu, tính toán trước đó của Từ Tư Viễn có sai lệch, đệ tử Luyện Khí tầng chín há chỉ có hai người, sợ là không dừng ở mười người.
Kẻ hèn Luyện Khí tầng sáu, chẳng ai để vào mắt.
Đối thủ của Liễu Nhất Tiếu là Văn Kiếm.
Văn Kiếm là người Ký Châu, mười mấy năm trước Ký Bắc xảy ra chiến loạn, cha mẹ cùng ấu đệ ở trong chiến tranh tử vong, trong nhà chỉ còn lại một người là hắn, hắn vô tri vô giác theo hương thân một đường hướng nam, cơ duyên xảo hợp dưới nhìn thấy người của Ngọc Thanh Tông.
Nhìn thấy vị tiên nhân nọ có thể bay trên trời chạy dưới đất, giơ tay phiên vân phúc vũ, tia sáng trong mắt Văn Kiếm dần sáng hơn, một lần nữa hắn tìm về mục tiêu tồn tại của mình.
Văn Kiếm tư chất không cao, thời gian mười lăm năm, từ dốt đặc cán mai cho tới bây giờ Luyện Khí tầng tám, cái tốc độ này ở ngoại môn chỉ tính là trung bình.
Làm một vị kiếm tu, có đôi khi thời gian luyện kiếm so với thời gian tĩnh toạ hấp thu linh khí còn dài hơn, ở ngoại môn có rất nhiều người cùng Văn Kiếm giống nhau đều nghiên cứu kiếm pháp, nhưng không có ai tinh thông giống như Văn Kiếm vậy, hắn ngộ tính cao, học nhanh, lý giải sâu sắc, đồng dạng kiếm chiêu, dùng ở trên tay hắn cùng dùng ở trên tay người khác, là hai hiệu quả.
Nói hắn có thể một mình đấu luyện khí tầng chín cũng không phải lời nói suông, bất quá lần đó là đối phương mới vừa đột phá, cảnh giới không ổn định liền tới khiêu khích, bị thua cũng ở trong dự kiến bên.
Lần này ngoại môn tỷ thí, mọi người đối với hắn ôm kỳ vọng rất lớn, cho dù không thắng được, cũng sẽ là một trận thi đấu xuất sắc, thám thính đến buổi diễn của hắn, rất nhiều đệ tử sớm tiến đến chờ.
Mà Văn Kiếm biết, trải qua khoảng thời gian lắng đọng này, tuy rằng cảnh giới của mình vẫn dừng lại ở tầng tám, nhưng, trước tầng chín không có gì để sợ, trung kỳ, cũng có thể chiến một trận!
Tỷ thí tiến hành hừng hực khí thế, rất nhanh liền đến lượt Liễu Nhất Tiếu.
“A Viễn như thế nào còn chưa có trở về.” Liễu Nhất Tiếu thò đầu ra nhìn xung quanh, vừa rồi Từ Tư Viễn nói có việc rời đi, hơn một canh giờ còn không có trở về.
Trận tỷ thí đầu tiên trong cuộc đời, Từ Tư Viễn không ở có chút tiếc nuối kỳ quái.
Nhưng mà thời gian không đợi người, Liễu Nhất Tiếu chỉ có thể đánh đẹp chút, chờ sau khi tỷ thí miêu tả lại cho Từ Tư Viễn.
Ly Hải khuyên giải an ủi: “Liễu sư đệ, đến điểm thì dừng, đánh không lại liền nhận thua, không có gì mất mặt cả.”
Liễu Nhất Tiếu nghĩ không ra: “Dựa vào cái gì các ngươi đều có thể thắng, ta còn chưa có lên sân khấu đâu, liền đều chờ mong ta thua.”
Ly Hải: “Không thể so với Liễu sư đệ vận khí tốt, trận đầu liền rút trúng Văn Kiếm.”
Liễu Nhất Tiếu hỏi: “Văn Kiếm rất lợi hại sao?”
Ly Hải không muốn tạo cho hắn áp lực quá lớn, miễn làm cho Liễu Nhất Tiếu mất ý chí chiến đấu, hàm hồ nói: “Trình độ bình thường tầng tám nên có, bất quá am hiểu sâu về kiếm pháp, có điểm khó giải quyết.”
“Như vậy a.” Ta đây liền an tâm rồi, Liễu Nhất Tiếu một bên suy tư một bên hướng đến sân nơi tỷ thí.
Giáo trường đồng thời có ba cái nơi sân tiến hành tỷ thí, các đệ tử chọn một sân cảm thấy hứng thú vây xem. Văn Kiếm ở ngoại môn thanh danh vang cao, sau khi hắn đi lên giữa sân, chung quanh thực mau cuốn một vòng người.
“ Là trận tỷ thí của Văn sư huynh, hy vọng hắn ra tay chậm một chút, ta có thể nhìn rõ kiếm của hắn.”
“Khó, ngươi xem đối thủ của hắn, trên bản ghi chép viết cảnh giới là Luyện Khí tầng sáu”
“A? Thấp như vậy, Văn sư huynh chẳng phải là giơ tay liền thắng rồi.”
“Các ngươi nói chuyện lễ phép chút! Liễu sư đệ cảnh giới thấp, còn không phải là vì luyện đan cho chúng ta!”
Liễu Nhất Tiếu tướng mạo tốt, lúc trước bị Thanh Lăng trưởng lão mang đi khi cũng có không ít người nhớ kỹ, lúc này không khỏi thay hắn nói chuyện.
“Vị Liễu sư đệ này là vị sư đệ kia ở đỉnh Thanh Lăng?”
“Thật là hắn nói ngược lại có điểm đáng tiếc.”
“Ai, ta hiện tại ngược lại hy vọng Văn sư huynh xuống tay nhẹ chút, đừng làm cho Liễu sư đệ bị thương.”
NÁo nhiệt bên ngoài ,Liễu Nhất Tiếu hoàn toàn không nghe thấy, một khắc trước khi tỷ thí bắt đầu, Liễu Nhất Tiếu tùy ý hướng dưới đài nhìn xuống, Từ Tư Viễn không biết từ khi nào đã trở lại, ngoảnh mặt nhìn về bên này, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người hắn, có vẻ so ngày thường loá mắt hơn. Hắn nhìn không rõ biểu tình của Từ Tư Viễn, nhưng chỉ là nghĩ đến Từ Tư Viễn chuyên chú nhìn chính mình, một cỗ hào khí đột nhiên sinh ra.
Hai bên đứng yên, hành lễ lẫn nhau.
“Văn Kiếm.”
“Liễu Nhất Tiếu.”
—— “Xin chỉ giáo.”
Văn Kiếm nâng tay dùng kiếm pháp nhập môn Thu Thuỷ Trường Thiên kiếm pháp, chiêu thứ nhất Phong Động Ngô Đồng, mộc kiếm cồng kềnh ở trong tay hắn nhẹ như không, như lá ngô đồng bị gió thổi bừng tỉnh bay tới, Liễu Nhất Tiếu thẳng tắp dựng thẳng lên mộc kiếm, đỡ một kiếm này, người không khỏi lui về phía sau một bước.
Chiêu thứ hai Đăng Hoả Minh Diệt khẩn tiếp mà đến, hư hư thật thật phân không rõ nơi nào mới là thật nơi nào là giả. Một chút mộc sắc từ giữa lộ ra, chặt đứt hư ảnh, vững vàng tiếp được kiếm thật.
Công kích từ Văn Kiếm cuồn cuộn không ngừng nương theo kiếm trong tay hắn chỉ hướng Liễu Nhất Tiếu, Liễu Nhất Tiếu phá một chiêu lui một bước, lại tiếp mấy chiêu, y đã thối lui đến mép sân thi đấu.
Lại lui về phía sau một bước là thua.
Vài nữ đệ tử ở trong tối vì y sốt ruột.
“Liễu sư đệ như thế nào chỉ phòng thủ mà không tiến công?”
“Đánh còn có cơ hội thắng, không đánh chỉ có thể thua a.”
Đệ tử đặc biệt đến vì xem trận tỷ thí xuất sắc không quá tán đồng.
“Luyện Khí tầng sáu cùng Luyện Khí tầng tám có thể so sao? thời điểm rút thăm trúng bọn họ, Liễu sư đệ nên tự mình hiểu lấy mà nhận thua đi.”
“Ta khinh, muốn thật như vậy, trực tiếp báo cảnh giới xếp hạng luôn thứ bậc, đỡ lãng phí thời gian!”
“ Ta nói Văn sư huynh hẳn là nên dùng tất sát kỹ, một chiêu thắng địch, cứ cọ tới cọ lui kéo dài thời gian, đánh đến Liễu sư đệ dường như cho rằng chính mình sẽ thắng vậy.”
“Nhanh lên a!”
Chỉ có Văn Kiếm đang ở trong sân biết , chính mình không có thủ hạ lưu tình.
Hắn tự nhận mình có năng lực lĩnh ngộ đối với kiếm pháp, ở ngoại môn có trình độ trung thượng, nhưng mà kiếm chiêu ngày thường hắn lấy làm tự hào sau khi dùng, lại dễ dàng bị người trước mặt phá giải, thật giống như trẻ em cầm mộc kiếm, luôn có thể bị người lớn nhẹ nhàng ấn xuống, làm hắn sinh ra cảm giác bất lực.
Hắn xuất kiếm một lần so một lần càng nhanh, chiêu thức một lần so một lần càng lạnh thấu xương, nhưng kết quả không có bất luận thay đổi gì, mỗi một chiêu mỗi một thức đều bị phá giải dễ như trở bàn tay!
May mà đối phương chỉ biết phòng thủ sẽ không tấn công, có thể là có phòng ngự bí pháp gì đó đi, nghĩ như vậy, Văn Kiếm nhắc tới tâm hoà hoãn chút, chỉ cần ở một chiêu, một chiêu, là có thể đem đối phương đánh hạ đài……
Đột nhiên, Văn Kiếm nhìn thấy người nọ cười một chút.
“Sư huynh, đến lượt ta.”
Bên này thời gian kéo đủ lâu, đệ tử tò mò vây lại đây cũng càng ngày càng nhiều, sau khi hỏi đệ tử bên cạnh ngọn nguồn, không ít người lựa chọn lưu lại quan sát, đệ tử trận tiếp theo phải tiến hành tỷ cũng đối với bọn họ cảm thấy hứng thú, mọi người cũng đều trình diện, bốn mặt đều là người thế nhưng lập tức đạt tới đỉnh cao tỷ thí từ trước tới nay.
Ly Hải nhìn bên này người chen người, không khỏi lo lắng: “Nhiều người nhìn như vậy, Liễu sư đệ đợi lát nữa thua sợ sẽ thẹn quá hoá giận, Từ sư đệ, đợi lát nữa chúng ta che chở hắn đi.”
Từ Tư Viễn ngày thường rất ít với Ly Hải đáp lời, giữa bọn họ một khi không có Liễu Nhất Tiếu cũng chỉ có trầm mặc, Ly Hải nói xong cũng không trông cậy vào Từ Tư Viễn để ý đến hắn, chỉ là thông báo một tiếng, chờ đấu xong thì hành động.
Khi thanh âm vang lên, Ly Hải còn tưởng rằng là ảo giác của chính mình.
“Hắn sẽ thắng,” Từ Tư Viễn không chớp mắt nhìn chằm chằm sân thi đấu, “Hắn đã đồng ý với ta.”
Bên ngoài thanh âm ồn ào, cùng với các loại hư thanh trào phúng, thúc giục Liễu Nhất Tiếu mau nhận thua.
Bỗng nhiên, toàn trường an tĩnh.
Trên sân thi đấu, Liễu Nhất Tiếu đứng ở bên cạnh, hắn giống như đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, lộ ra biểu tình bừng tỉnh, bày ra thức mở đầu, đối với Văn Kiếm dùng chiêu thứ nhất.
Phong Động Ngô Đồng.
Trong trận tỷ thí lúc mới bắt đầu Văn Kiếm cũng dùng Phong Động Ngô Đồng, đồng dạng chiêu thức, lại đột nhiên làm người không dám tương nhận.
Liễu Nhất Tiếu động tác đơn giản trực tiếp mà hữu hiệu, như nước chảy mây trôi vui sướng tự nhiên, mộc ở dưới kiếm quang tựa hồ đi cùng kim sắc của ngô đồng đại đạo, ngửi được hương cỏ xanh ngây ngô, bầu trời rơi lả tả lá ngô đồng, hoặc cũng là sát khí.
Phiến lá rơi xuống, mũi kiếm chống ở yết hầu Văn Kiếm, Liễu Nhất Tiếu cười khẽ, thu hồi kiếm, ôm quyền: “Sư huynh, đa tạ.”
Tỷ thí trong nháy mắt kết thúc.
Đếm không hết thiếu niên phong lưu, nói không xong ý nghĩa thâm sâu trong kiếm pháp, người đẹp, kiếm diệu, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, tựa hồ không thể tin được việc trước mắt nhìn thấy.
“Liễu Nhất Tiếu, thắng!”
Không biết qua bao lâu, thanh âm trọng tài đánh vỡ hiện trường yên tĩnh, ồn ào một chút, các loại thanh âm hỗn loạn vang lên.
“Vừa, vừa mới đã xảy ra cái gì!?”
“Văn sư huynh thua?!”
“Ai còn nhớ rõ vừa rồi kết thúc như thế nào không!!?”
“Ta sắp ngạt thở rồi, đây là Thu Thuỷ Trường Thiên kiếm sao?! Là nhập môn cơ sở Thu Thuỷ Trường Thiên kiếm??! Chúng ta luyện đều là bản thấp nhất đi!!”
Đệ tử quan sát trận đấu toàn bộ nổ tung, nhưng mà khi bọn hắn bắt đầu tìm kiếm nhân vật trung tâm thảo luận, phát hiện đã không thấy y đâu.
-------------------Hết chương 3---------------
edit: Phương Đông
beta: Bột lão sư
Lần này ra chương có hơi chậm trễ:(((, tại tớ phải ngồi beta cho nhiều bộ quá, sorry nha TvT
------------------------
Bản việt háo được thực hiện bởi Hắc Bạch Vô Thường team
------------------------