Xuyên Thành Pháo Hôi Sau Treo Cả Tu Chân Giới Lên Đánh!!!

Chương 2

Chương 2: Cống Hiến Đường

Xuống núi đi qua Cống Hiến Đường, Liễu Nhất Tiếu tính toán đi vào đem đan dược tối qua đi bán, thuận tiện nghe ngóng một chút tin tức cuộc tỉ thí ở ngoại môn.

Y và Đinh quản sự ở đây là người quen cũ, Liễu Nhất Tiếu lấy ra mấy bình đan dược tinh xảo. Đợi Đinh quản sự kiểm kê xong, 2 người kết toán sổ sách, y đem bình ra, Đinh quản sự thuần thục đem bình qua mở ra, nhẹ nhàng ngửi, trên mặt mang theo chút ý cười.

“Ta thấy bản lĩnh luyện đan của sư đệ lại tăng lên rồi”

“May mà có sư huynh giúp đỡ”

Hai người ngầm hiểu mà cười cười, Liễu Nhất Tiếu hỏi thăm:

“Sư huynh có biết tỉ thí ở ngoại môn sắp bắt đầu chưa?”

“Như thế nào, sư đệ có hứng thú sao?”

“Hài, sư huynh cũng biết con người ta ý mà, không chịu thua bao giờ, có một chút cơ hội như thế này dù sao cũng phải thử chứ”

“Người trẻ tuổi có ước mơ cũng là chuyện tốt”

Quản sự mặc dù nói như vậy nhưng biểu tình trên mặt lại đi ngược lại: -dựa vào bản lĩnh của ngươi mà cũng muốn lấy được một thứ bậc, có tu luyện thêm mấy trăm năm nữa cũng không đủ đâu.-

“Sư huynh đừng cười đệ, việc này đệ biết hy vọng không lớn, cho nên đệ chủ yếu là muốn hỏi sư huynh, trong thời gian tỉ thí, nhu cầu loại đan dược nào là lớn nhất vậy?”

“Nhu cầu hay không nhu cầu, chúng ta không luyện đan biết có tác dụng gì, như thế nào?”

Nói đến đây Đinh quản sự như nghĩ đến cái gì, kinh ngạc:

“Ngươi là muốn đụng độ với vị lão nhân gia chuyên môn luyện đan dược cho cuộc tỉ thí kia?”

“Ha ha”

Liễu Nhất Tiếu chỉ cười không nói.

Quản sự đọc hiểu nụ cười của y, càng khẳng định ý nghĩ của mình, không khỏi coi trọng Liễu Nhất Tiếu thêm vài phần.

Ngọc Thanh Tông là một kiếm tông, bên trong có đủ kiểu đủ loại kỳ tài luyện kiếm, cho dù là loại thiên phú nào, chỉ cần ngươi có thể nói ra thì đều có thể tìm được trong tông môn.

Đồng thời, Ngọc Thanh Tông cũng thiếu đủ loại nhân tài khác, ví dụ như luyện đan sư.

Ngày thường những đan dược phổ thông mà Ngọc Thanh Tông cần đều là thu mua ở bên ngoài, nhưng đan dược thu mua ở ngoài phẩm chất không cao, chỉ có đệ tử cảnh giới thấp mới dùng chúng.

Phẩm chất đan dược hơi cao một chút, chính là do đệ nhất trưởng lão của thất phong Thanh Lăng trưởng lão luyện chế. Đan dược của Thanh Lăng trưởng lão luyện chế tốt rồi sẽ tại Cống Hiến đường dùng phương thức cống hiến bán ra.

Thanh Lăng trưởng lão là luyện đan sư duy nhất của Ngọc Thanh Tông.

Ai cũng không biết được tâm trạng luyện đan của Thanh Lăng trưởng lão là gì, hắn luyện cái gì Cống Hiến Đường bán cái đó. Có khi là Hồi Linh Đan khôi phục linh khí, có khi là Thăng Cảnh đan đột phá Trúc Cơ kỳ. Người khác cũng không dám đi yêu cầu, ai cũng không nghĩ chọc hắn tâm trạng không tốt.

Bởi vậy, nếu có người dám ở trước mặt trưởng lão nhắc đến một câu, ở trước thời điểm luyện đan cầu đan dược, sợ là phải được tất cả mọi người cúng bái.

Quản sự tâm động, mặc kệ thật giả, nói thêm vài câu cũng là không sai.

“Tỉ thí mà, tới tới lui lui chính là những thứ đó, không ngoài linh lực khôi phục mau một chút, vết thương chóng liền một chút”

Liễu Nhất Tiếu gật đầu, 2 loại này y cũng nghĩ đến rồi.

“Ở đây còn một loại sư đệ có khả năng không biết”

Quản sự hạ thấp thanh âm.

“Xin rửa tai lắng nghe”

Liễu Nhất Tiếu phối hợp thò lại gần.

“Tỉ thí ở ngoại môn này 5 năm mới có một lần, mỗi người chỉ được tham gia 2 lần, đều là cướp đoạt đến vỡ đầu chỉ để tranh một cái thứ tự. Vào lúc này dù cho tu vi chỉ tinh tiến thêm một chút đều là nhiều hơn một phần cơ hội”

Nói đến đây Đinh quản sự ý tứ không rõ nhìn Liễu Nhất Tiếu

“Mọi người đều hi vọng tu vi của mình có thể lại tăng cao thêm một chút thì tốt rồi, sư đệ hẳn là hiểu được đi”

Liễu Nhất Tiếu trả lại một nụ cười ý vị thâm trường:

“Tốt quá, đa tạ sư huynh chỉ điểm”

Sau khi ra ngoài, y mở ra túi linh thạch của Thanh Lăng trưởng lão, ước tính trọng lượng, vừa lòng, y cười cười đem linh thạch cất vào trong túi trữ vật của mình, bắt đầu suy nghĩ lời Đinh quản sự nói.

Đinh quản sự nói tu vi tăng lên một chút, hẳn là cái loại đan dược trong thời gian ngắn liền có thể gia tăng tu vi. Chẳng qua hắn nói chuyện không rõ ràng, không lưu chứng cứ, xem ra tông môn đối với việc dùng đan dược để tăng tiến tu vi không hề tán thành. Sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, Đinh quản sự hoàn toàn có thể chối từ trách nhiệm.

Ngọc Thanh Tông chiếm cứ một vùng đất rộng lớn, có 7 đỉnh núi lớn và vô số núi rừng nhỏ. 7 đỉnh núi lớn linh khí dồi dào, ngoại trừ chủ phong đỉnh Ngọc Kinh ra, còn lại 6 đỉnh đều bị các vị trưởng lão chiếm cứ, đồ tử đồ tôn mà họ thu nhận toàn bộ đều được sắp xếp ở dưới núi.

Chỉ có đỉnh Thanh Lăng là trơ trọi, cả ngọn núi chỉ có 1 người duy nhất là Thanh Lăng trưởng lão.

Trăm năm trước, Thanh Lăng tấn chức thành trưởng lão một mình đi đến đỉnh Thanh Lăng, mở núi thu nhận đồ đệ, trăm năm qua đi, đỉnh Thanh Lăng vẫn là chỉ có một người Thanh Lăng trưởng lão.

Thanh Lăng vừa là sư thúc của môn chủ vừa là luyện đan sư duy nhất trong môn, địa vị đương nhiên cao, thế nhưng tại sao lại không có đồ đệ nào? Chẳng lẽ tu vi của hắn không đủ?

Không hề.

Thanh Lăng thiên tư xuất chúng, năm đó cũng là người xuất sắc nhất trong đám bạn cùng lứa. Hắn không thu được đồ đệ, ngược lại là do thân phận luyện đan sư của hắn ngăn cản.

Ngọc Thanh Tông là kiếm tông, người đến nhờ cậy đều là hướng về kiếm pháp, lập chí cầm kiếm làm một vị kiếm khách giang hồ.

Nếu như bái Thanh Lăng trưởng lão làm sư phụ, tất phải tiếp nhận công việc luyện đan của sư phụ. Mọi người xa xôi vạn dặm qua đây nhờ cậy không nghĩ muốn làm một vị luyện đan sư mệnh khổ.

Đệ tử trong môn phái nhìn đan dược trong tay, mặc niệm một tiếng trưởng lão vất vả rồi, nhưng mà muốn họ đem thời gian quý báu để tu luyện dùng cho việc luyện đan là trăm triệu không có khả năng.

Vì thế, lúc trước Liễu Nhất Tiếu và Từ Tư Viễn còn chưa có kiểm tra linh căn đã bị Thanh Lăng trưởng lão trực tiếp gọi tên bắt đi làm tôi tớ, tất cả mọi người đều đối với bọn họ vừa đồng tình vừa thương hại.

-Xong rồi, sau này một đời chỉ có thể quét tro trừ bụi mà thôi.

- Tiền đồ vô vọng, con đường kiếm đạo kết thúc từ đây.

- Hy vọng Thanh Lăng trưởng lão thiện tâm, truyền thụ một chút kỹ thuật luyện đan, để hai tên gia hoả đáng thương này có thể có một kỹ năng nuôi gia đình.

- Về sau chiếu cố bọn họ một chút.

- Quá thảm rồi, ta muốn cách xa một chút, miễn đừng bị trưởng lão bắt đi.

Đồng thời trong lòng vui mừng, người bị bắt đi không phải là chính mình.

Mà trên thực tế, mỗi ngày Liễu Nhất Tiếu trôi qua không biết có bao nhiêu thoải mái.

Y trở lại đỉnh Thanh Lăng, trước tiên đi xem ruộng thảo dược, vừa lòng nhìn thấy nhóm tiểu yêu đang bận rộn ngoài đồng, một vùng cảnh tượng phồn thịnh. Lại đi đại sảnh, tiểu yêu bưng lên trà bánh cùng đồ uống, Liễu Nhất Tiếu ngồi trên ghế mềm uống một ngụm trà, cắn một miếng điểm tâm, hài lòng mà thở ra một hơi.

Cả đỉnh Thanh Lăng này không có Thanh Lăng trưởng lão, chỉ có Liễu Nhất Tiếu và Từ Tư Viễn. Trong núi đã không còn hổ (ý nói Thanh Lăng trưởng lão là hổ:))) đương nhiên Nhất Tiếu thầu luôn tất cả.

5 năm trước Thanh Lăng trưởng lão đem 2 người trở về đỉnh Thanh Lăng, bỏ ra một tháng để truyền thụ thuật luyện đan, lưu lại một đống đồ sau đó y bỏ ra ngoài đi du lịch rồi.

5 năm nay, Liễu Nhất Tiếu kế thừa di chí của trưởng lão, dùng danh nghĩa trưởng lão để bán đan dược. Thu hoạch từ việc bán đan dược y lại dùng mua dược liệu tiếp tục luyện đan, cứ thế mãi, linh thạch không tích trữ được bao nhiêu, bản lĩnh luyện đan lại tiến bộ vượt bậc.

Trong sinh hoạt thì có những tiểu yêu hầu hạ, tu luyện thì có cả nồi đan dược, sinh hoạt của Liễu Nhất Tiếu so với các đệ tử nội môn khác còn thoải mái hơn nhiều.

Ngoại trừ cao tầng Ngọc Thanh Tông, ai cũng không biết vị luyện đan sư duy nhất của tông môn sớm đã chịu không nổi bọn họ vỗ mông chạy lấy người từ tám đời rồi.

Ăn no uống đủ, Liễu Nhất Tiếu lục lọi tàng thư, chỉ trong một thời gian ngắn liền đem toàn bộ đan dược tăng tiến tu vi lấy ra xem. Qua một hồi, y không hài lòng lắm bèn hỏi người bên cạnh:

“A Viễn, ngươi cảm thấy dùng loại đan dược nào mà sau khi trưởng bối trong sư môn biết cũng không quá tức giận không?”

Từ Tư Viễn thanh âm lành lạnh:

“Liễu Nhất Tiếu”

“Có”

Liễu Nhất Tiếu trong lòng nhảy dựng.

“Ngươi quyết tâm ngốc ở mãi cái ngoại môn khỉ gió này sao?”

Liễu Nhất Tiếu vội vàng phủ nhận:

“Không phải, ngươi làm sao lại nghĩ như vậy, ngươi đều phải đi nội môn, ta còn ở lại đây làm gì?”

Từ Tư Viễn một tay đem sách đóng lại:

“Đi tu luyện”

“Được, nghe ngươi!”

Liễu Nhất Tiếu buông xuống tàng thư, nhắc lại chuyện cũ:

“A Viễn, trước đó chúng ta đã thương lượng qua rồi mà, không cần gọi cả họ tên của ta, ta lớn hơn ngươi vài tháng, ngươi gọi ta một tiếng sư huynh cũng được mà.”

Mỗi lần Từ Tư Viễn gọi cả tên lẫn họ của hắn, rõ ràng nói thực ôn hòa, nhưng Liễu Nhất Tiếu luôn có cảm giác khiếp sợ trong lòng. Y sớm đã thương lượng qua với Từ Tư Viễn về cách xưng hô, Từ Tư Viễn vẫn luôn không chịu nhận thua gọi y là sư huynh.

“Sư huynh của ngươi cũng nhiều quá đấy”.

Bỏ xuống một câu như vậy, Từ Tư Viễn chính mình tự bỏ đi, lưu lại Liễu Nhất Tiếu ngồi ngệt ra, chẳng hiểu đầu đuôi nguyên do, càng không hiểu tại sao hắn lại tức giận rồi?

Nhưng nếu Từ Tư Viễn nói tu luyện, vậy thì càng phải tu luyện thôi nhỉ.

Liễu Nhất Tiếu từ bỏ việc nghiên cứu các loại đan dược mới, luyện mấy lò Hồi Linh đan, Hồi Huyết đan, lại tinh luyện Thanh Tâm đan, mang đi để hoà giải với Từ Tư Viễn.

Tác dụng của Thanh Tâm đan là tĩnh tâm thanh tâm, giúp tiến vào trạng thái minh tưởng, dung nhập cảnh vật chung quanh.

Đối với tu luyện giả thiên phú không tốt nà nói, có tác dụng phụ trợ rất tốt.

Từ Tư Viễn tuy rằng ở giai đoạn sau đại sát tứ phương, nhưng thực lực của hắn là do nhiều lần trải qua sinh tử, vượt qua các cửa ải khó khăn đạt được, còn ở giai đoạn trước, linh căn pha tạp, thiên phú thấp làm cho tu vi của hắn tiến cảnh thập phần chậm chạp.

Thanh Tâm đan là đan dược phù hợp nhất với Từ Tư Viễn mà Liễu Nhất Tiếu chọn, không độc không có tác dụng phụ, đem tốc độ tu luyện của Từ Tư Viễn từ thấp nâng lên trình độ trung bình.

Bóng đêm mịt mờ, Liễu Nhất Tiếu trầm mê trong việc luyện đan, ra cửa mới phát hiện trời dĩ nhiên đã tối rồi, vừa định trở về, cửa phòng bên két một tiếng mở ra.

Nương theo ánh trăng, Liễu Nhất Tiếu thấy rõ một bóng người

-----------Hết chương 2---------

edit: Đông Phương

beta: Lexie+ Bột lão sư

bản việt hóa được thực hiện bởi Hắc Bạch Vô Thường team

Bình Luận (0)
Comment