Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Bạo Quân

Chương 10

Khi Cố Lăng trở lại để đưa Đường Nhược Nhược đến yết kiến Nam Man Hoàng, trong cung đã sớm biết được, cuộc hành trình thông suốt không có trở ngại, rất nhanh đã gặp được Nam Man Hoàng đế.

Trời đã khuya, nhưng trong cung lại là đèn đuốc sáng trưng, trong cung cũng đông đủ các đại thần, Cố Lăng cũng đoán được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Bởi vì hắn đang ôm Đường Nhược Nhược, cho nên vẫn chưa quỳ xuống hành lễ, mà một đám triều thần vẻ mặt dịu đi vì sự xuất hiện của hắn.

“Thuộc hạ bái kiến Man Hoàng đế, mặc dù ta đã mang sư muội về, thỉnh Man Hoàng đế giữ lời ban giải dược cho ta!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ trong ngực hắn, sắc mặt trắng bệch môi có chút tím đậm, đúng là trạng thái trúng độc.

Nam Man Hoàng đế nhìn hắn cười cười, từ từ đi xuống bậc thang, “Phải không? Bổn hoàng cho rằng các ngươi sẽ không trở về…”

Cố Lăng có một lúc thất thần khi bị hỏi như vậy, cũng là trong khoảnh khắc này, Man Hoàng đế trực tiếp xuất một chưởng đánh vào ngực của thiếu nữ trong lòng, hắn nhanh chóng di chuyển, nhưng cũng chỉ ngăn cản được bảy phần chưởng phong.

Trong miệng tanh ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, chống đỡ hồi lâu mới ổn định được thân thể, nhưng trên khóe miệng của Đường Nhược Nhược đã thấm ra tơ máu, một khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay lúc này đã không còn một tí huyết sắc nào.

Trong mắt của Nam Man Hoàng đế đều là sát ý, khinh thường hành vi của Cố Lăng, “Ngươi cho rằng bổn hoàng sẽ dễ dàng buông tha tên phản bội này như vậy sao?”

Cố Lăng không để ý máu tươi trong miệng, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, “Hiện giờ đại quân của Trung Nguyên đang ở trên lãnh thổ của nước ta, giao sư muội ra thì mới có thể tránh được trận tai nạn này, mà cục diện như bây giờ, từ lâu đã nhìn ra tầm quan trọng của sư muội đối với hắn, nếu nàng có một chút sơ suất nhỏ nhất, liệu Man Hoàng đế có thể cam đoan rằng Lục Kinh Trần sẽ không sinh ra oán hận mà gây bất lợi với quận chúa?”

Lời nói của Cố Lăng không chỉ khiến Nam Man Hoàng đế sững sốt, mà còn có mấy vị đại thần ở một bên cũng cực kỳ khiếp sợ.

“Man Hoàng đế, lời này quả thật không sai, nếu khiến nữ tử này bị thương, sợ là không có cách nào đảm bảo rằng có thể thoát khỏi chiến tranh đâu ạ!

Mấy người khác cũng nhao nhao phụ họa, Nam Man Hoàng đế vốn đang khinh thường, nhưng nhớ tới Toa Á còn ở trong tay bọn họ, lại không thể không thừa nhận, “Bổn hoàng biết.”



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngày hôm sau, gió biên giới Nam Man Quốc mát rượi, nhưng khí thế của đại quân Trung Nguyên đằng đằng sát khí, còn lạnh hơn so với gió mùa thu này.

Lục Kinh Trần một thân chiến bào ngồi trên ngựa, mái tóc dài hơi rối tung càng làm hắn tăng thêm vài phần thăng trầm và trưởng thành, nhưng sự u ám trong mắt hắn mới khiến người ta run sợ.

Mười vạn đại quân đang đứng yên tại chỗ, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào xe ngựa xa xa, có chút nghi ngờ.

Dựa theo hành trình hôm nay, chính là ngày tàn sát khắp nơi, nhưng đêm qua bọn họ đã chỉnh trang lại, ước chừng đã đợi ở chỗ này bốn canh giờ, hiện giờ Nam Man quốc dĩ nhiên không có lấy một binh lính hay một cái áo giáp nào, mà chỉ có một chiếc xe ngựa.

Cố Lăng một thân hắc y ánh mắt lạnh như băng, không chút sợ hãi đối mặt với mười vạn đại quân trước mắt, ngược lại chậm rãi lái xe mà đi, không có một tia sốt ruột.

Cách khoảng hai bước, xe ngựa dừng lại, nam nhân trên chiến trường gần như không nhìn thấy động tác của hắn, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Lục Kinh Trần nhìn chằm chằm, giọng có chút khàn khàn, “Nhược Nhược đâu?”

Đêm qua, Cố Lăng đã biết được tình ý của hắn, chỉ là không nghĩ tới nam nhân giết người như ma không ai bì nổi này, lại bị một thiếu nữ yếu đuối kiềm chế, thật sự rất không thể tưởng tượng nổi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cố Lăng xuống xe ngựa, trường kiếm chỉ về phía hắn, “Hôm nay ta đã mang người đến, ngươi cần phải giữ lời hứa, thả quận chúa ra, cũng đồng ý không mang kỵ binh bước vào lãnh thổ của Nam Man nữa thì ta mới có thể đem người cho ngươi.”

Không chút chần chờ, giọng của Lục Kinh Trần kiên định dị thường, “Được, cô vương đồng ý với ngươi!”

Cố Lăng rũ mắt, giấu đi tâm trạng ưu tư trong đáy mắt, giải thích, “Sư muội nàng bị trúng độc, Man Hoàng đế đã cho nàng giải dược, ta sợ giải dược…”, hắn vẫn chưa nói rõ, nhưng đã nói hết sức rõ ràng: “Ngươi cần phải ở lại chỗ này mấy ngày, đợi độc tính giải độc hết, rồi hãy rời đi.”

Nói xong hắn liền nghiêng người nhường đường, lui về phía sau xe ngựa vài bước, lẳng lặng mà đứng.

Trên lãnh thổ rộng lớn, gió thổi bay ngoại bào huyền sắc của nam nhân, không ngừng bay trên không trung, Cố Lăng nhìn nam nhân cẩn thận tới gần xe ngựa, lại sinh ra một tia thương hại đối với hắn.

Đáng thương là thiếu nữ đang hôn mê ở trong xe ngựa, còn chưa biết tình là gì mà đã gieo rễ tình vào trái tim người khác.

Chỉ chốc lát sau, Lục Kinh Trần ôm thiếu nữ trong ngực từ trên xe ngựa đi xuống, động tác của hắn dịu dàng, cẩn thận mà mười vạn đại quân chưa từng thấy qua, giống như là đang cầm bảo vật hiếm có.

Gió thổi tung chiếc áo choàng sẫm màu của thiếu nữ trong ngực, dưới mũ là khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia, mà vị bệ hạ dáng vẻ uy nghiêm đầy lạnh lùng kia, đáy mắt lại sinh ra sự dịu dàng vô hạn.



Ba ngày sau, đại quân kỵ binh của Trung Nguyên lui binh về kinh đô, đi yên lặng không một tiếng động, nhưng kinh đô lại truyền ra tin tức làm chấn động lòng người.

Bắc hạ chưa chiến, Lục Kinh Trần lệnh mười vạn đại quân hồi thành, suốt đêm đưa ra thánh chỉ thoái vị để Cẩn vương điện hạ Lục Kinh Phong lên ngôi, ngày hôm sau liền không tìm được tung tích gì của hắn nữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nửa tháng sau, Cẩn vương đăng cơ đại xá thiên hạ, Toa Á quận chúa của Nam Man quốc hòa thân Vân Dịch quốc, được sắc phong làm hoàng hậu, hứa hẹn sẽ không xảy ra chiến sự giữa hai nước Nam Man quốc và Vân Dịch quốc, vĩnh viễn tốt đẹp như Tần Tấn[1].

[1] Vĩnh viễn tốt đẹp như Tần Tấn: nước Tần và nước Tấn thực hiện liên minh để duy trì mối quan hệ hữu nghị, khi gặp khó khăn thì có thể chung tay chống lại kẻ thù, dùng hôn ước của các bang để duy trì hòa bình.

Lúc này, trong sơn trang mùa hè hẻo lánh, Đường Nhược Nhược hôn mê nửa tháng cuối cùng cũng tỉnh lại.



Đường Nhược Nhược có một giấc mơ, rất dài và chân thật, giống một giấc mơ như thể nàng đã thực sự trải qua nó.

Đi qua hành lang có chút quen thuộc, trong đầu nàng liền hiện lên hai chữ “Hoàng cung”.

Nàng sinh ra trong thời hiện đại, chưa bao giờ ở một nơi hoài cổ như vậy, nhưng tất cả mọi thứ ở đây dường như rất quen thuộc với nàng.

“Hu hu hu…”

Có tiếng trẻ con khóc từ những cây cột lớn của hành lang dài, nàng tò mò tiến lên, phát hiện đứa nhỏ ngồi xổm trên mặt đất khóc, mặc một bộ cổ trang cũ kỹ, nàng có chút nghi hoặc, “Bạn nhỏ, sao cậu lại khóc? Cậu đang chụp ảnh à?”

Đứa nhỏ trên mặt đất ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi, đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng đầy cảnh giác.

Bất quá đừng nói, dáng vẻ trông rất đẹp đấy!

“Lớn………Lớn mật, ngươi là ai?”

Đường Nhược Nhược có chút mờ mịt, chỉ cảm thấy giọng điệu nói chuyện của nam hài có chút kỳ quái: “Tôi tên là Đường Nhược Nhược, tôi bị lạc. Còn cậu thì sao, cậu là ai?”

Tiểu nam hài lau nước mắt trên mặt của mình rồi đứng dậy, “Tại sao ta phải nói chuyện với ngươi!” 

Đường Nhược Nhược có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của hắn, vẫn hơi mềm lòng: “Sao cậu lại khóc, có phải có người khi dễ cậu không?”

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười cười, “Bằng không cậu dẫn tôi đi tìm đường ra ngoài, tôi giúp cậu dạy dỗ đám người khi dễ cậu thì sao?”

Tiểu nam hài dừng một chút, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Ta là Thập Tam hoàng tử, nhưng bởi vì ta không có mẫu hậu, phụ hoàng cũng không thích ta, cho nên mới bị người khác khi dễ.”

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Đường Nhược Nhược có chút khinh thường: “Mà ngươi, ăn mặc kỳ quái, chắc là tiểu cung nữ trong cung này, làm sao ngươi có thể đấu lại với người khi dễ ta!”

Lần này Đường Nhược Nhược bối rối, cái gì mà “hoàng tử”, “mẫu hậu”, “phụ hoàng”, đây không phải là cách xưng hô trong phim cổ trang sao?

Nàng cảm thấy mình còn đang nằm mơ, nhưng lại nghĩ mình không thể bỏ đi khi thấy tiểu hài tử trong mộng của mình bị khi dễ, cho nên nàng bắt đầu dạy dỗ vị tiểu hoàng tử trước mắt này.

Đường Nhược Nhược suy nghĩ một chút, những câu thoại trong phim cổ trang nói gì nhỉ.

“Ừm, ở trong hoàng cung á, ngươi chỉ có thể làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, có được quyền cao chức trọng, để cho người khác kính sợ ngươi thì mới không bị khi dễ nữa, mà ngươi lại mê muội nhường nhịn, chỉ khiến những người khi dễ ngươi càng thêm tồi tệ hơn thôi!”

Nàng vỗ vỗ bả vai nhỏ gầy yếu của hắn, lời nói thấm thía, “Cho nên tiểu đệ đệ, ngươi phải nắm chắc cơ hội cho tốt, tranh thủ ngồi ở vị trí cao nhất này mới được!”

Nói nhiều như vậy, Đường Nhược Nhược vẫn quyết định tự mình tìm đường ra ngoài. Nàng nhìn nam hài vẫn còn đang ngẩn người, xoa xoa đầu hắn: “Không thể nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ta phải đi đây!”

Nam hài kéo nàng lại, “Ngươi đi đâu, ta có thể… Giúp ngươi.”

Đường Nhược Nhược không biết mình sẽ đi đâu, nhưng dù sao đây cũng là giấc mơ, nàng không thể chơi ở một chỗ, vẫn muốn chạy đi chơi hơn.

Đi đến một mảnh đất trống rộng lớn, Đường Nhược Nhược có chút tiếc nuối: “Chỗ này của các người trống trải như vậy, nếu có thể trồng được một ít cây đào thì tốt rồi!”

Mùa xuân nở hoa, mùa hè kết quả, sân đầy hương đào, phải đẹp biết bao ha!

Nam hài nghiêm túc hỏi: “Ngươi có thích cây đào không?” 

Đường Nhược Nhược nghe vậy, cười: “Được rồi, coi như thích một chút, nhưng ta vẫn thích múa nhất, hơn nữa mọi người đã xem ta múa đều nói rất đẹp.”

Đây không phải là nàng tâng bốc mình, nàng là sinh viên chuyên ngành múa, điểm thành tích vĩnh viễn đứng đầu trên bảng xếp hạng chuyên nghiệp.

“Thật sao? Vậy ngươi có thể nhảy cho ta xem được không? Ta chưa bao giờ thấy ai nhảy cho ta cả?”

Giọng của hắn hơi trầm xuống, nói chuyện với đứa nhỏ như vậy, thật đúng là làm cho người ta đau lòng mà, cho nên Nhược Nhược đồng ý với hắn.

Gió mùa thu thổi lên góc váy trắng tinh khiết của Đường Nhược Nhược, còn có mái tóc đen gợn sóng bay trong gió, nhất cử nhất động đều rất giống tiên nữ trong tranh.

Lục Kinh Trần nhìn đến ngây người, hắn hơi thất thần, hiện giờ ở tuổi hắn chưa gặp bao nhiêu nữ tử, nhưng vẫn cảm thấy vị thiếu nữ trước mắt đã là xinh đẹp nhất trên thiên hạ rồi.

Y phục của thiếu nữ mặc khác với nữ tử trong cung, nhưng lại không cảm thấy kỳ quái chút nào, đầu ngón tay thon dài hơi sáng lên, còn có đôi chân ngọc trắng nõn lộ ra bên ngoài, mỗi một chỗ đều lộ ra vẻ đẹp thấm vào lòng người.

Thiếu nữ lau mồ hôi trên trán, hưng phấn chạy về phía hắn, “Thế nào, có phải rất đẹp không?”

Lục Kinh Trần gật gật đầu, “Ừ, rất đẹp.”

Mặt của thiếu nữ hơi đỏ lên, giọng nói mềm mại nói: “Ừm, vậy được rồi, ta không cần ngươi tiễn, ta phải đi rồi.”

Lục Kinh Trần trong lòng hoảng hốt: “Ngươi phải…… Đi rồi, vậy khi nào ngươi sẽ quay lại?”

Thiếu nữ nhìn quanh, dường như đang suy nghĩ, mà Lục Kinh Trần không buông tha bất kỳ một biểu tình động tác nào của nàng, ánh mắt rất nghiêm túc.

“Lần sau quay lại, chắc là đúng lúc nơi này trồng đầy cây đào rồi, nhưng mà đến lúc đó ngươi cũng không được để người khác khi dễ đấy?”

Thiếu nữ lùi về phía sau, trên mặt tràn đầy ý cười, “Vậy ngươi thì sao, tiểu bằng hữu, ngươi thích gì? Lần sau ta có thể mang tới đây cho ngươi nha…”

Lục Kinh Trần rũ mắt suy nghĩ rất nghiêm túc một chút, hắn đang muốn mở miệng, lúc giương mắt đã không thấy bóng dáng của thiếu nữ nữa, mà trong không khí dường như còn quanh quẩn giọng nói của hắn.

“Ta thích, nàng.”

……

Mười năm sau, Lục Kinh Trần đã trở thành vua của Vân Dịch quốc luôn đứng ở rừng đào nhìn xa, mỗi lần nhớ đến hình ảnh ấy, hận ý trong lòng hắn lại càng sâu hơn một chút.

Bởi vì ông trời bất công, mang Nhược Nhược của hắn đi.

Cho nên từ đó về sau, Lục Kinh Trần không còn thích bất cứ kẻ nào nữa.

Hắn bắt đầu thích, giết người!

___________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Cố gắng để hoàn thành cuốn truyện này trong ngày hôm nay, bởi vì muốn chuẩn bị bản thảo tiếp theo của riêng mình, hy vọng tất cả mọi người giúp tôi nhiều hơn, và những lời bình luận của mọi người, cảm ơn bạn!
Bình Luận (0)
Comment