Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Bạo Quân

Chương 9

Đêm trong bóng râm mát mẻ, kinh đô đêm khuya vốn nên yên tĩnh, nhưng xung quanh đều là tiếng quan binh đi lại, đặc biệt chói tai trong đêm nay, lại khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

“Lục soát, đi bên kia lục soát, lục soát cẩn thận cho ta, không bỏ qua bất cứ chỗ nào!”

Trong bóng tối dày đặc, chỉ có ngọn đuốc được thắp sáng, cũng khiến người ta thấy rõ khuôn mặt sốt ruột của những quan binh này.

Sự khủng hoảng như vậy kéo dài một đêm, mà khi trời vừa sáng, dân chúng đi ra sớm phát hiện cửa thành đã đóng lại không biết từ khi nào, hơn nữa còn do trọng binh canh giữ.

Trong lúc nhất thời dân chúng đều hoảng hốt, đoán xem có phải là địch quốc tới xâm phạm hay không, mà mọi người cũng biết rõ tính tình của vị quốc quân này, nghe nói là khát máu thích giết, chẳng lẽ là đến trả thù.

Mà vệ sĩ thủ vệ kia cũng biết lại rồi nói chân tướng, “Bệ hạ có chỉ, người nhàn rỗi không được tùy ý ra vào trong thành, nếu có người vi phạm, lập tức giết!”

Ba chữ “Lập tức giết” dường như có một luồng khí lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi không dám tùy ý đi lại, nhưng không tìm ra được nguyên nhân vì sao cửa thành lại bị đóng chặt, cuối cùng không biết người nào từ trong cung truyền đến tin tức.

Nghe nói tiểu phi tử mà bệ hạ sủng ái nhất bị thích khách chặn lại, hiện giờ tung tích không rõ, lúc này mới niêm phong thành và đi tìm kiếm khắp nơi.

Mà chuyện tìm kiếm này diễn ra liên tục trong ba ngày, ngay cả cấm vệ quân cũng được phái tới, mà không có kết quả nào cả.

Ngày thứ tư, Lục Kinh Trần một thân chiến giáp, mang theo ba ngàn cấm vệ quân cùng mười vạn đại quân cử binh đi xuống phía Bắc, công kích Nam Man quốc.



Tại Thôn Liễu Lan, một thôn làng miền núi nhỏ ở ngoại ô phía Bắc, trong căn nhà tranh cũ nát, Đường Nhược Nhược im lặng nằm trên giường, mạch đập yếu ớt không hề có sức sống.

Ba ngày trước, Cố Lăng dẫn Đường Nhược Nhược chạy trốn suốt đêm, khi đi ra ngoài thành thì tiếng kèn cửa thành vang lên, rồi cửa thành đóng chặt lại.

Hắn vốn tưởng rằng như thế có thể coi là trốn thoát tự nhiên, thế nhưng sư muội lại bị độc phát tán.

Cố Lăng ngồi ở bên giường gỗ, nhìn thiếu nữ sắc mặt thê thảm trên giường, trong lòng tràn đầy suy nghĩ.

Bọn họ là ám vệ, từ khi vào Ám Vệ Quân thì đã bị hạ độc, tuy nói sư muội vì chuyện hòa thân mà nhất định phải giải độc trước, nhưng Man hoàng đế này tâm tư sâu sắc sao lại dễ dàng thả người như vậy.

Hắn đoán rằng nhất định là trên đường tới Vân Đô, Nam Man Hoàng đế đã sắp xếp La San làm, mà những vụ hạ độc vô thức này chỉ là để phòng ngừa bọn họ phản bội giữa chừng.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể giải quyết người trước, sau đó đi lấy giải dược của hắn cho nàng uống, một chặng đường dài, khoái mã tăng roi cũng phải mất bốn ngày, hơn nữa giải dược này chỉ là giảm bớt độc tính, việc giải độc còn phải thực hiện theo cách khác.

Cố Lăng dùng nội lực phong ấn huyệt đạo của Đường Nhược Nhược, cũng chỉ có thể ức chế độc tính, cho nên hắn chỉ có thể nhanh chóng lấy giải dược về.



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cố Lăng cho Đường Nhược Nhược uống giải dược, rồi tìm người trong phòng cho nàng uống chút rồi ngủ, nhưng chỉ trong giây lát, Đường Nhược Nhược trên giường từ từ tỉnh lại.

Lúc mới mở mắt, ánh mắt của Đường Nhược Nhược còn có chút đờ đẫn, ngủ ba ngày hoàn toàn quên mất chuyện chạy trốn trước đó, nhất thời cho rằng nàng vẫn còn ở nhà mình.

Cho đến bên cạnh truyền đến một giọng nói, “Ai nha, khuê nữ này đã tỉnh rồi!”

Lúc này Đường Nhược Nhược mới tỉnh táo hoàn toàn, quay đầu nhìn đôi mắt của Cố Lăng, nhớ tới chuyện đêm đó nàng cầu xin hắn đưa nàng ra khỏi cung.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Nàng đánh giá căn phòng cũ nát này, phản ứng có chút chậm chạp, “Ta…”

Vừa mới mở miệng, mới cảm thấy cổ họng lại khàn khàn kỳ cục, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện đêm đó nàng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó vẻ mặt hoảng sợ.

Phụ nhân bên cạnh vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, “Khuê nữ à, ngươi đã ngủ ba ngày rồi, bây giờ đã tỉnh thì đừng vội nói chuyện ha!”

Đường Nhược Nhược làm ngơ, đôi mắt lanh lợi ngày thường tràn đầy sự nghi vấn cùng khủng hoảng, thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt Cố Lăng.

Cố Lăng có chút chần chờ, “Sư muội, đúng…” Hắn nhìn phụ nhân bên cạnh, con ngươi đảo một cái, “Ngươi trúng độc, chắc là do La San hạ, mà người sai nàng ta…”

Đường Nhược Nhược rũ mắt, cũng đoán được đại khái, trong truyện bảo Nam Man Hoàng đế là một người đa nghi, nhưng nàng nhớ rõ truyện không đề cập đến chuyện nguyên chủ trúng độc, làm sao có thể…

Nàng cảm thấy trong cổ họng có mùi tanh nhàn nhạt, “Ta muốn rời khỏi nơi này.” Tuy chỉ là một câu ngắn nhưng nàng lại cảm thấy mình đã dùng hết sức lực toàn thân.

Cố Lăng thấy cơ thể nàng suy yếu, khuyên can nàng nói: “Bây giờ, cơ thể của ngươi vừa mới khôi phục, vẫn nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa”, trong lòng hắn suy nghĩ nhiều thứ nhưng vẫn nói ra miệng, “Độc của ngươi vẫn chưa được giải hết, hiện tại chỉ có thể chờ sau khi thể lực khôi phục lại, rồi đi ra ngoài tìm thầy thuốc hỏi dược.”

Đường Nhược Nhược lập tức choáng váng, nàng đã sợ hãi không nói nên lời, mà nước mắt trực tiếp chảy ra, cảm giác bị tử thần bao trùm khiến toàn thân nàng phát lạnh.

Phụ nhân bên cạnh thấy dáng vẻ của nàng như vậy, cho rằng Đường Nhược Nhược bị thương tâm chuyện không thể rời đi, vội vàng giải thích: “Khuê nữ, ngươi đừng vội vàng rời đi, hiện tại trong thành rất hỗn loạn, bên ngoài đang bắt đầu đánh giặc! Ngươi không thể ra ngoài!”

Cố Lăng hơi nghi hoặc: “Đánh giặc? Tại sao ta không nghe nói gì?” Hơn nữa cũng không nghe nói có chiến sự gì trong khoảng thời gian này.

“Ây da, ta cũng là hôm nay mới biết thôi, chính là sáng sớm nay, nghe nói Vân Dịch quốc chúng ta mang theo quan binh đi xuống phía Bắc, đi tấn công cái gì…” Phụ nhân kia suy nghĩ một chút, “Đúng, gọi là Nam Man quốc.”

Cố Lăng: “…! ”



Thời gian ba ngày, đại quân Trung Nguyên chưa bao giờ dừng lại trên đường, cho nên khi đến biên cảnh của Nam Man Quốc, tất cả mọi người đều có vẻ mặt tang thương mệt mỏi.

Nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng đến khí thế của bọn họ, chỉ cần mười vạn đại quân đứng về phía đó, sự xơ xác tiêu điều kia đã làm người của Nam Man quốc phải khiếp sợ.

Lúc này, trong lãnh thổ của Nam Man Quốc.

“Man Hoàng đế, có lý do gì khiến Lục Kinh Trần xâm phạm lãnh thổ của ta ở đây?”

Bởi vì chuyện hòa thân của Toa Á Quận chúa, đại thần Nam Man quốc cho rằng ít nhất trong khoảng thời gian này có thể để cho bọn họ cải tạo quân đội, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thế nhưng bây giờ chưa đầy một tháng, Lục Kinh Trần lại tự mình mang binh tới.

Nam Man Hoàng đế mặt đầy râu ria, hắn đã hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt sầu não, mấy ngày nay sự tình cũng khiến hắn phiền não không thôi, “Mấy ngày trước Vân Dịch Quốc từng phái sứ thần đến viết thư, nói là Toa Á cùng La San bị nhốt, rồi bảo bổn hoàng đem người hòa thân ban đầu trả lại cho hắn?”

“Hoàng đế Trung Nguyên này thật đúng là người nói không giữ lời, tuy nhiên không phải Quận chúa vẫn chưa đi hòa thân sao, làm sao có thể bị bắt vào trong lao? Còn người đi hòa thân trong thư là ai? Chẳng lẽ là nữ thích khách mà Man Hoàng ngài phái đi sao?”

Nam Man Hoàng đế lạnh lùng nhìn, “Người hắn nói nhất định là tên phản bội Đường Nhạ kia, nàng ta vi phạm mệnh lệnh của bổn hoàng, tự mình chạy trốn, hiện giờ Toa Á bị giam cầm, còn muốn cho con dân của Nam Man ta gánh chịu hậu quả, thật sự là cái tên chết tiệt!”

Đại thần kia vừa nghe cũng vô cùng khiếp sợ: “Không nghĩ tới hoàng đế Trung Nguyên này lại vì một nữ tử mà tự mình dẫn binh chinh chiến, có thể tưởng tượng được người này có tầm quan trọng như thế nào với hắn, hôm nay còn muốn phá giải cục diện xung đột vũ trang trên chiến trường để giết nhau, chỉ có thể là đi tìm nữ tử kia thôi!”

Nam Man Hoàng cười nhạo, vẻ mặt châm biếm, “Bổn hoàng vốn muốn để cho tên phản bội kia sống không bằng chết, tuy nhiên vì bảo bối Toa Á của ta, còn có con dân của Nam Man này, bổn hoàng đã quyết định thả nàng một con ngựa.”

Tuy rằng hắn hận thấu xương người đã phản bội hắn, nhưng hôm nay lấy đại cục làm trọng, hắn chỉ có thể lấy giải dược làm mồi nhử, đưa chim bồ câu truyền thư bảo Cố Lăng đem Đường Nhạ về.

Mà chỉ cần Đường Nhạ trở về, hắn liền giao nàng cho Lục Kinh Trần, còn chuyện sống chết sau đó, hắn ta chắc chắn sẽ không làm điều đó với hắn.



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một đường sóng to gió lớn, Cố Lăng đưa Đường Nhược Nhược đến Nam Man Quốc đã là ngày thứ ba, hiện giờ kỵ binh của Trung Nguyên đã chỉnh đốn quân đội, khí thế hào hùng rộng lớn, mà kết quả của trận chiến tranh này đã phân thắng bại rất rõ ràng.

Bây giờ, hắn chỉ có thể đưa Đường Nhược Nhược trở về, nhưng hắn lại không xác định, Man Hoàng đế có thể giữ lời hứa là giao thuốc giải thật ra hay không, hơn nữa hắn cũng không xác định, có phải Lục Kinh Trần sẽ lui binh vì sư muội hay không.

Tồn tại quá nhiều chuyện xấu, cho nên hắn quyết định thu xếp người trước, sau đó đi doanh trại của địch tìm Lục Kinh Trần.

Bây giờ, tinh thần của Đường Nhược Nhược không tốt, nhưng Cố Lăng nói với nàng rằng vào Nam Man Quốc là có thể lấy được thuốc giải, cho nên trong lòng nàng tràn đầy sự mong chờ.

Nhìn lãnh thổ rộng lớn, Đường Nhược Nhược cười: “Thật tốt!” Nàng quay đầu lại hỏi Cố Lăng phía sau, “Sư huynh, có phải chúng ta đã đến rồi không?”

Cố Lăng cười cười với nàng, “Ừm, đã nhập cảnh, sau khi đi vào ta sẽ điểm huyệt ngủ của ngươi, khiến ngươi trông giống như bị trúng độc, như vậy ta mới có thể dễ tìm Man Hoàng đế lấy thuốc giải.”

Đường Nhược Nhược không nghi ngờ gì hắn, mỉm cười với hắn, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, ta biết.”

Đường Nhược Nhược, người đã sống chết mấy ngày nay, tính cách thay đổi rất nhiều, không còn vui vẻ như ngày xưa, sống như một người sắp chết, không hề có sinh khí.

Mà bây giờ, người duy nhất mà nàng có thể tín nhiệm cũng chỉ có người trước mắt này dũng cảm quên mình đưa nàng chạy ra khỏi hoàng cung và cho nàng thuốc giải dược, cho nên nàng rất tin tưởng lời của Cố Lăng nói.

Nếu Cố Lăng không nói đưa nàng về lấy thuốc giải, sợ là nàng sẽ uất ức mà chết ở trong căn nhà tranh kia.

Cố Lăng nhìn ánh mắt nàng, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, “Được rồi, bây giờ ngươi nhắm mắt lại đi!”

Đường Nhược Nhược ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bất tỉnh không có linh tính. Cố Lăng tiếp nhận nàng, ôm người lên, bế nàng vào trong mật thất của mình.

Cố Lăng nhìn thiếu nữ không hề có ý thức trên giường, ánh mắt có chút đỏ lên, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi tái nhợt của thiếu nữ, thấy rõ giọt nước mắt dưới khóe mắt phải kia, vẫn hơi rưng rưng.

Từ sau khi quay lại Nam Man để lấy thuốc giải về, hắn liền phát hiện nốt ruồi lệ ở khóe mắt của Đường Nhược Nhược, sư muội của hắn không có nên hắn có thể xác định Đường Nhạ sẽ không có.

Nàng không phải Đường Nhạ, cũng không phải sư muội cùng cam cộng khổ với hắn.

Cố Lăng có chút tự giễu, hắn không có cách nào để làm rõ nguyên nhân trong đó, hắn chỉ có thể cho rằng sư muội của hắn có lẽ từ lâu đã lặng lẽ chuồn mất rời khỏi nơi giam cầm nàng.

Đường Nhược Nhược vốn không phải là sư muội, nhưng lại phải chịu đựng tất cả nỗi đau khổ  vốn không nên thuộc về nàng, bây giờ lại bị hắn lừa quay về.

Tiểu cô nương đơn thuần vô tội, còn tưởng rằng sau khi thoát khỏi cái chết rồi đi lấy thuốc giải là có thể an tâm rời đi, nhưng lại không biết, hắn đang lừa nàng, hơn nữa còn đưa nàng về cái lồng giam mà nàng vẫn muốn chạy ra.

Thực sự xin lỗi!

Vì con dân của Nam Man, hắn chỉ có thể làm vậy!



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ban đêm, trên lãnh thổ rộng lớn cô độc không tiếng động, đại quân kỵ binh của Trung Nguyên lúc này đã yên tĩnh lại, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đèn trong chủ doanh thì sáng chói, mà trọng binh bên ngoài canh giữ thì lại đầy người.

Dưới ánh nến, một thân chiến giáp lạnh như băng mà cứng rắn tỏa sáng rực rỡ trong ánh nến, càng làm tăng thêm sát khí lạnh lùng và uy nghiêm cho Lục Kinh Trần.

Lúc này đang rũ mắt nhìn chằm chằm vào chiếc chuông nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, đôi mắt ấm áp hiện lên rất nhiều sự cố chấp và nham hiểm.

Hắn đã hoàn toàn quên mất mấy ngày nay đã vượt qua như thế nào, vòng cung của hoàng thành rộng lớn cô đơn mà Nhược Nhược của hắn lại không thấy, tựa như mười năm trước, nàng lặng lẽ không một tiếng động rời đi.

Hắn thật sự rất sợ hãi, còn phải đợi thêm một thập kỷ nữa mới có thể nhìn thấy Nhược Nhược của hắn.

Lục Kinh Trần đặt vòng chân vào trong ngực, chiếc chuông nhỏ nhắn ấy vẫn không ngừng vang lên, giống như tiếng cười vui vẻ sảng khoái, tiếng chuông còn đó, nhưng thiếu nữ vui vẻ ấy lại không thấy đâu.

Ngoài cửa có tiếng động, Lục Kinh Trần ngẩng đầu nhìn.

“Khởi bẩm bệ hạ, sứ thần của Nam Man quốc đến thăm.”

Giương mắt lên, ánh mắt của hắn tràn đầy sát khí, “Tuyên.”

Lúc Cố Lăng tiến vào, Lục Kinh Trần đứng ở trung tâm, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn người chết, khiến hắn có một giây hoảng loạn.

Lục Kinh Trần ngước mắt lên, cười nhạo một tiếng, “Là Nam Man Hoàng đế phái ngươi tới?”

Cố Lăng chống lại đôi mắt hắn, cũng không trả lời, mà hỏi ngược lại hắn: “Ngươi đến vì nàng à?”

Rõ ràng hai người chưa từng gặp nhau, nhưng Lục Kinh Trần lập tức liền hiểu ý của hắn, khóe miệng hoàn toàn không có ý cười, “Nhược Nhược đang ở đâu?”

Cố Lăng rũ mắt, cũng đoán được đại khái, tuy nhiên điều này cũng chứng minh suy nghĩ của hắn, người đi hòa thân không phải là sư muội Đường Nhạ của hắn, hơn nữa Lục Kinh Trần đã sớm biết người tên là “Nhược Nhược” này.

Không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, một đạo kiếm khí sắc bén đánh tới, đồng tử hắn co rút lại, nhưng cũng không có quá nhiều động tác.

“Nói cho ta biết, nàng đang ở đâu?”

Trong nháy mắt, trường kiếm của Lục Kinh Trần dừng ở một điểm giữa cổ họng hắn ta, chỉ cần nghiêng người hơi hướng về phía trước thì sẽ bị trường kiếm này cắt đứt yết hầu.

Cố Lăng ngước mắt: “Là ta mang nàng đi từ hoàng cung”, trong lúc nhất thời sát ý tỏa ra bốn phía, từ trong mắt Lục Kinh Trần có thể nhìn ra hắn thật sự rất muốn giết hắn ta.

“Hiện tại nàng đang ở trong tay ta, chỉ là…” Hắn ta nhìn về phía Lục Kinh Trần, dường như chờ hắn mở miệng.

Lục Kinh Trần cắn răng, xương gò má hai bên căng thẳng, “Ngươi tốt nhất là giao Nhược Nhược ra, đừng vọng tưởng đàm phán điều kiện với cô vương, cô vương muốn tiêu diệt Nam Man quốc các ngươi thì cũng chỉ là chuyện giẫm chết con kiến mà thôi!”

Cố Lăng không chút lo lắng, mà là kiên nhẫn giải thích: “Nàng là sư muội của ta, là nàng nói cho ta biết nàng không thích hoàng cung, nàng muốn rời khỏi nơi đó, là nàng cầu xin ta nên ta mới dẫn nàng rời đi.”

Lục Kinh Trần hoàn toàn giật mình, “Nàng không chịu gặp ta.”

Nhìn dáng vẻ hồn bay phách tán của hắn, Cố Lăng có chút kinh ngạc, hắn ta đang muốn nói điều kiện với hắn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, hắn ta nghe được tiếng cầu xin rụt rè của Lục Kinh Trần.

“Ta cầu ngươi, đem nàng trả lại cho ta.”

_______________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Sắp kết thúc rồi, có hơi do dự có nên viết một chút ngọt ngào bên ngoài hay không, nhưng ngẫm lại bản thân ban đầu dự định viết khoảng ba vạn chữ, vẫn nên là suy nghĩ một chút vậy…
Bình Luận (0)
Comment